“Tiểu thư, tiểu thư.” Cẩm Ngọc cuống quít chạy vào.
Tiêu Minh Hi nghe thấy tiếng của nàng, quay đầu lại:
“Có chuyện gì? Sao lại hấp ta hấp tấp như vậy?” Tiêu Minh Hinhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ hốt hoảng của Cẩm Ngọc.
“Tiểu thư, nghe nói hoàng thượng, hoàng thượng…” Bởi vì chạy chối chết đến đây, nên Cẩm Ngọc nói có chút ấp a ấp úng.
Tiêu Minh Hi tim như muốn nhắc tới cổ họng, từ ngày Tiêu Tử Mặc đi, đã lâu không có nghe thấy tin tức của nàng:
“Hoàng thượng? Nàng làm sao vậy?” Toàn bộ thân mình Tiêu Minh Hi đều quay lại.
“Hoàng thượng hắn trong lúc cùng Bắc Miểu đánh nhau, trúng phải tiễn, nghe nói vết thương thập phần nghiêm trọng.” Cẩm Ngọc nhìn Tiêu Minh Hi nói.
“Cái gì!” Tiêu Minh Hi nhất thời cảm giác choáng váng, mở to hai mắt nhìn Cẩm Ngọc.
“Tiểu thư, người không sao chứ.” Cẩm Ngọc vội vàng chạy qua đỡ lấy thân thể đang sắp đổ của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi lắc đầu:
“Ngươi nghe được tin này ở đâu?” Nàng không tin đây là thực sự.
“Cẩm Ngọc là nghe được từ phía đám cung nữ truyền tai nhau, hơn nữa, bọn họ còn nói Hoàng Thượng là một nữ nhân, phá vỡ sự nghiệp thống nhất đất nước, tội đáng chết.” Cẩm Ngọc nói xong liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng kém.
Tiêu Minh Hi nghe vậy không khỏi ngẩn ra, như thế nào nhanh như vậy tất cả đã biết. Vốn tưởng rằng bản thân không nói sẽ không mang đến nguy hiểm cho nàng, vốn tưởng rằng… Tiêu Minh Hi khóe mắt có chút ướt.
“Tiểu thư, Hoàng Thượng hắn thật là một nữ nhân sao?” Cẩm Ngọc nhìn dáng vẻ thống khổ của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi không nói gì, chỉ hơi gật đầu:
“Cẩm Ngọc, ta mặc kệ nàng có phải là nữ tử hay không, việc đó không quan trọng. Quan trọng là … Ta nghĩ không biết nàng có thật sự bị thương hay không.” Tiêu Minh Hi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
“Ta muốn đi tìm Nhiều tướng quân.” Nói xong liền cất bước đi ra ngoài, lưu lại Cẩm Ngọc lăng lăng đứng ở phía sau.
“Nhĩ hảo*, ta muốn gặp Nhiều tướng quân.” Tiêu Minh Hi nhàn nhạt đứng ở trước cửa cùng gia đinh nói.
(Nhĩ hảo: xin chào _ để vậy cho câu nó hay tí :)))) )“Ngươi là ai?” Gia đinh trên dưới quan sát bộ dáng của Tiêu Minh Hi. Lớn lên nữ nhân này lớn lên xinh đẹp như vậy, lại tìm Nhiều tướng quân, chẳng lẽ là người trong lòng của Nhiều tướng quân?
“Việc này ngươi không cần biết, ta hiện tại muốn gặp Nhiều tướng quân.” Tiêu Minh Hi liếc mắt nhìn hắn, vẫn như cũ không có trả lời vấn đề của hắn.
“Ngươi sẽ không phải là thích Nhiều tướng quân chứ, mới lớn như vậy mà đã tới đây đòi gặp Nhiều tướng quân.” Gia đinh cười, lại nhìn Tiêu Minh Hi vài lần.
Tiêu Minh Hi nghe nói, hơi quay đầu, ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Làm càn! Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ của nô tài không hiểu chuyện nên đắc tội với người, thỉnh người để bụng.” Lúc này thanh âm của Nhiều Nhạc truyền tới, nói xong hành lễ với Tiêu Minh Hi.
Tên gia đinh đứng ở một bên “Bụp” một tiếng quỳ xuống:
“Nô tài tội đáng chết, tội đáng chết.” Nghe được lời của Nhiều Nhạc, không khỏi kinh ngạc quỳ xuống dập đầu liên tục.
Tiêu Minh Hi phất tay, ý bảo đứng lên:
“Nhiều tướng quân, bản cung muốn hỏi ngươi một việc. Hoàng thượng bị thương sao?” Tiêu Minh Hi vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Nhiều Nhạc.
“Hoàng hậu nương nương…” Nhiều Nhạc có chút do dự, dù sao hắn cũng nghe được tin hoàng thượng là nữ tử.
“Nói!” Tiêu Minh Hi trong lòng khó chịu cùng lo lắng.
“Ân, Hoàng Thượng đúng là bị tiễn làm bị thương.”
Tiêu Minh Hi toàn thân run lên, không ngừng nhịn xuống nước mắt:
“Vậy Hoàng Thượng hiện đang ở đâu?” Nàng muốn gặp nàng ấy, nàng hiện tại rất rất muốn gặp nàng ấy.
“Nghe nói ở tiền tuyến đánh bại quân Bắc Miểu, ngay hôm đó liền có thể về quốc đô.” Nhiều Nhạc trên mặt lộ ra mỉm cười.
“Phải không? Vậy bản cung đi trước.” Tiêu Minh Hi xoay người, nước mắt rốt cục cũng thoát ra, những giọt nước mắt tích tách rơi xuống, tràn ra đóa hoa xinh đẹp, dần dần biến mất.
Nhiều Nhạc trên mặt hiện lên tia u sầu. Hoàng thượng thật sự là nữ tử, người trước mắt cũng là nữ tử. Vừa rồi trong mắt nàng ấy ẩn chứa lệ, Nhiều Nhạc trong lòng có chút xúc động.
Tiêu Minh Hi vô lực ngồi trên ghế:
“Cẩm Ngọc, có nghe thấy tin tức Hoàng Thượng khi nào trở về quốc đô không?” Tiêu Minh Hi lúc này rất muốn gặp nàng, muốn nhìn xem vết thương của nàng, muốn vì nàng mà làm dịu đi vết thương ấy.
“Cẩm Ngọc không có nghe thấy tin ấy, bất quá, đã nhiều ngày triều đình không được bình yên, tất cả bọn họ đều nói hoàng thượng là nữ tử, không có khả năng làm Hoàng đế, đều muốn muốn phế đi nàng…” Cẩm Ngọc chậm rãi nói ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi sửng sốt hồi lâu, khóe miệng câu ra nụ cười chăm chọc:
“Hắn nói muốn phế thì phế sao, hắn nói muốn gϊếŧ thì gϊếŧ sao!” Tiêu Minh Hi trong mắt thoáng lộ ra chút ngoan độc.
“Phu quân của bản cung, bản cung chắc chắn làm nàng bồi ta thiên thu muôn đời!” Tiêu Minh Hi nhớ tới đêm động phòng đó Tiêu Tử Mặc từng nói:
“Cho dù có đánh mất ngôi vị hoàng đế cùng tính mệnh ta cũng sẽ không tiếc nuối” Trong lòng mơ hồ cảm nhận cảm giác của nàng khi đó.
“Trịnh đại nhân.” Tiêu Minh Hi nhìn Trịnh Dụ phía dưới, trên mặt lộ ra tiếu ý.
“Hoàng hậu nương nương, truyền vi thần vào không biết là có chuyện gì?” Trịnh Dụ nghi hoặc, bản thân thường ngày cùng hoàng hậu cũng không có gặp nhau.
“Bản cung tin ngươi đã biết chuyện Hoàng Thượng là nữ tử.” Tiêu Minh Hi nhìn Trịnh Dụ.
Trịnh Dụ hơi sửng sốt, hoàng hậu làm sao nhanh như vậy đã biết, việc ở trong triều hậu cung sao có thể biết được:
“Đúng vậy.”
Tiêu Minh Hi mỉm cười:
“Trịnh đại nhân, ngươi cho rằng Hoàng Thượng đáng chết sao?” Ánh mắt nàng vẫn dừng ở trên người Trịnh Dụ.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng là danh quân, cho dù thân là nữ tử, cũng có quân hàm cùng tài văn chương được thiên hạ công nhận. Cho nên không có danh quân thần cũng chấp nhận.” Trịnh Dụ chân thành nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Nếu vậy bản cung muốn ngươi trợ giúp Hoàng Thượng, tránh khỏi kiếp nạn này.” Tiêu Minh Hi trong mắt cũng lộ ra thành ý.
Trịnh Dụ hơi sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Minh Hi, sau đó nhợt nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương vì sao tín nhiệm thần như vậy?”
Tiêu Minh Hi nghe vậy, cũng nở nụ cười:
“Trịnh đại nhân cùng Hoàng Thượng thường xuyên gặp nhau, bản cung cũng biết, cho nên sự tình này mới nhờ ngươi, bản cung tin tưởng năng lực ngươi.” Xác thực, Tiêu Tử Mặc thường xuyên bí mật gặp Trịnh Dụ.
Trịnh Dụ kinh ngạc nhìn người trước mặt:
“Hoàng hậu nương nương cần vi thần làm gì?” Trịnh Dụ từ dưới đáy lòng đối với Hoàng Thượng mang theo sùng bái.
“Trịnh đại nhân, bản cung cần ngươi khi thấy có kẻ đứng ra buộc tội Hoàng Thượng, thì ngươi phải nhanh chóng phản bác. Bản cung biết ngươi là quan văn, xuất thân của ngươi ta cũng biết được một chút,… cho nên bản cung tin tưởng năng lực của ngươi.” Tiêu Minh Hi bình tĩnh nở nụ cười.
Trịnh Dụ nhất thời kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt, một người suốt ngày ở bên trong hậu cung nhưng lại có thể hiểu biết nhiều việc như vậy, nếu như người trước mắt không phải là nữ tử cùng thân phận Hoàng hậu nương nương, Trịnh Dụ xác thật hoài nghi mục đích của nàng.
“Tiểu thư, Hoàng Thượng nàng đã trở về…” Không biết Cẩm Ngọc từ đâu biết được những tin tức này, sợ rằng nàng mỗi ngày chạy động chạy tây, một người rãnh rỗi lo chuyện bao đồng đi.
Tiêu Minh Hi sửng sốt, đứng dậy:
“Thực sự? Hoàng thượng hiện tại đang ở nơi nào?” Tiêu Minh Hi bừng tỉnh từ trong suy nghĩ.
“Hiện đang ở thư phòng.” Cẩm Ngọc suy nghĩ một chút.
“Thư phòng?” Tiêu Minh Hi nhíu mày, thế nào vừa về đã chạy tới thư phòng.
Tiêu Minh Hi bước vào thư phòng, xa xa trông thấy Tiêu Tử Mặc đang ngồi trên ghế, vẻ mặt tái nhợt, cau mày. Chuyện gì khiến nàng phiền lòng như vậy, sợ rằng chỉ có chuyện đó. Tiêu Minh Hi hít một hơi, liền đi vào.
“Mặc nhi.” Tiêu Minh Hi phát hiện nàng không có phát hiện bản thân, liền nhẹ giọng lên tiếng.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, trông thấy Tiêu Minh Hi đang đứng trước mặt, nhất thời nhoẻn miệng cười:
“Nàng đến rồi.” Ngay cả bộ dáng tươi cười cũng không giống bình thường.
Tiêu Minh Hi cảm giác trong lòng tê rần, đứng sát vào chút, đưa tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Tiêu Tử Mặc: “Mặc nhi, đau không.”
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, tự nhiên hiểu được Tiêu Minh Hi đang ám chỉ đều gì, hơi lắc đầu:
“Khá hơn rồi, ta làm cho nàng lo lắng đi.” Tiêu Tử Mặc đưa tay đặt lên mu bàn tay Tiêu Minh Hi đang phủ trên mặt mình.
Một cảm giác quen thuộc trên tay truyền đến, Tiêu Minh Hi nhìn khuôn mặt như trước mang theo ý cười của nàng, nước mắt nhịn không được tích tách rơi xuống, rơi xuống trên tay Tiêu Tử Mặc, cảm giác nóng ẩm từ bàn tay truyền đến.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt:
“Như thế nào lại khóc rồi?” Miễn cưỡng nở nụ cười, yêu thương nhìn Tiêu Minh Hi.
Tiêu Tử Mặc đứng dậy, kéo Tiêu Minh Hi qua:
“Nàng xem, không phải đều tốt đẹp sao? Ta nói cho nàng nghe, quân ta đã đánh bại Bắc Miểu, trẫm thực sự vui vẻ.” Tiêu Tử Mặc trông thấy Tiêu Minh Hi khóc, trong lòng đau nhói cùng thương tiếc, vị nữ tử tài ba mình thường thấy hiện giờ đã biến mất, chỉ thấy người vì mình mà lo lắng thương tâm khóc trước mắt.
Tiêu Minh Hi lẳng lặng nghe, trong lòng tuôn ra một tia chua xót cùng khổ sở: “Mặc nhi, không nghĩ tới mặc dù ta không nói, nhưng vẫn khiến nàng rơi vào nguy cơ như vậy.”
Tiêu Tử Mặc lắng nghe nàng nói, nhất thời nở nụ cười:
“Đây là chuyện sớm, không thể trách nàng được, cũng không thể làm gì khác hơn là mặc cho số phận định đoạt.” Tiêu Tử Mặc bỗng dưng khẽ thở dài, làm cho người trong lòng cũng cảm giác được.
Tiêu Minh Hi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc:
“Mặc nhi, ta sẽ giúp nàng, giúp nàng bảo vệ ngôi vị hoàng đế cùng tất cả.” Tiêu Minh Hi trong mắt lộ ra một cổ tự tin cùng kiên nghị.
Tiêu Tử Mặc mở to hai mắt, trừng nhìn Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi mỉm cười:
“Nàng không phải muốn ta ở trong hoàng cung sao? Cho nên chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực. Còn có Trịnh đại nhân.” Tiêu Minh Hi phát ra từ trong nội tâm, lời nói ấm áp truyền vào trong lòng Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc không khỏi ôm chặt người trước mắt:
“Đương nhiên muốn, cảm ơn nàng, Hi nhi.” Có thể chỉ có Tiêu Minh Hi mới chịu ở bên mình, là người truyền hơi ấm cho mình. Cho dù bọn hắn có buộc tội mình, người trong thiên hạ có phản đối, chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta ở một chỗ thì mọi thứ xung quanh đều trở nên bớt quan trọng.