🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Lưu Quân nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Tử Mặc sâu không thấy đáy trong đó lộ ra hận ý cùng cảm giác đau.
“Tuân lệnh.” Tay nhặt lên cây đao vừa rơi xuống đất nắm thật chặt.
“Người đâu, mau lập tức đưa Hoàng Thượng về quân doanh trị thương.” Lưu Quân đứng dậy, hướng đám binh lính đang vây quanh phân phó.
Tiêu Tử Mặc nhíu chân mày, nhưng không nói gì, tùy ý để binh sĩ dùng cáng cứu thương đưa mình trở về.
Lưu Quân nhìn theo hướng Tiêu Tử Mặc đã đi xa:
“Toàn quân nghe lệnh, gϊếŧ hết tất cả bọn chúng ta, không được để tên nào sống sót!” Lưu Quân ánh mắt không hề có độ ấm, nhìn thẳng tiền tuyến.
Lưu Quân cầm theo đại đao giục ngựa hướng tên tiểu binh bắn cung tiễn, lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của hắn:
“Đây là cái giá cho việc ngươi đã làm!” Nói xong đại đao bổ về người hắn, người nọ cuống quít cầm cung trong tay cản lại, nhưng bị đao chém đôi, lưỡi đao nhắm thẳng cổ mà chém, những giọt máu cứ theo lưỡi đao mà rơi xuống.
Tiêu Tử Mặc cau mày thật chặt nằm ở trong doanh trướng, miệng vết thương không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ toàn bộ dây thần kinh của Tiêu Tử Mặc. Trong đôi mắt hiện lên bóng dáng Tiêu Minh Hi, khóe miệng hơi giơ lên, mang theo ý cười.
“Hoàng thượng, quân y tới.” Một gã tiểu tướng đẩy màng che ra, phía sau là một gã quân y tiến vào.
Tiêu Tử Mặc mở mắt ra nhìn bọn hắn, nhíu chân mày:
“Quân y? Trẫm có kêu các ngươi gọi quân y sao?” Nếu để hắn trị thương thì hậu quả rất rõ ràng. Vết thương trên vai, nếu trị liệu thì thân phận của bản thân sẽ bị bại lộ.
“Thế nhưng, hoàng thượng nếu không trị thương, vết thương sẽ càng nghiêm trọng.” Vị tiểu tướng kia nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Tử Mặc.
“Lui ra, trẫm hiện tại không cần.” Tiêu Tử Mặc có chút suy yếu đáp.
“Thế nhưng, hoàng thượng…” Tên tiểu tướng kia khẽ cau mày.
“Trẫm kêu các ngươi lui ra.” Tiêu Tử Mặc thoáng đề cao âm lượng, nhưng âm thanh cũng không kêu lớn hơn được nữa.
Tên tiểu tướng kia sửng sốt, liền mang theo quân y rời đi.
“Hoàng thượng, Bắc Miểu đã bị mạt tướng tiêu diệt sạch…” Lưu Quân quần áo tả tơi đi đến, trên mặt lộ vẻ bụi bặm.
Vừa vào phát hiệnTiêu Tử Mặc sắc mặt tái nhợt đang ngủ, trên người toàn vết máu, còn chưa khô, Lưu Quân hơi chau mày, đứng yên tại chỗ hướng bên ngoài quát:
“Các ngươi như thế nào còn chưa trị thương cho Hoàng Thượng? Hoàng thượng đang trọng thương như vậy, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra các ngươi làm sao đảm đương nổi?” Lưu Quân ngược lại dựng thẳng lông mày quát.
Tên tiểu tướng cả kinh: “Tướng quân, là hoàng thượng không phép mạt tướng trị thương, cho nên…”
Lưu Quân nghiêm mặt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tử Mặc khuôn mặt không có một tia huyết sắc:
“Gọi quân y tới, lập tức trị thương cho Hoàng Thượng.” Lưu Quân nhìn Tiêu Tử Mặc, hiển nhiên đã chống đỡ không được bao lâu.
Không bao lâu, quân y tới cầm theo hòm thuốc thần sắc vội vã chạy tới.
“Lập tức trị thương cho Hoàng Thượng, người nếu có mệnh hệ gì, tánh mạng của ngươi cũng không bảo toàn được.” Lưu Quân nhìn tên quân y, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Quân y cả kinh, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra:
“Vâng, vâng.” Nói liền bước đi nhanh tới.
Dùng kéo cắt bỏ y phục của Tiêu Tử Mặc, ngay chỗ vết thương để nó lộ ra. “Xoẹt xoẹt” kéo dọc theo mở miệng vết thương đi xuống phía dưới, đầu vai tuyết trắng của Tiêu Tử Mặc liền lộ ra.
“Tướng… Tướng quân, Hoàng Thượng hắn, hắn.” Quân y bị một màn trước mắt làm kinh sợ ngây người, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lưu Quân.
“Hoàng thượng làm sao vậy?” Lưu Quân nói xong liền tiến lên xem xét.
Nhất thời cũng bị một màn trước mắt làm kinh sợ ngây người, chết đứng ở một chỗ không biết nên nói sao cho phải, rõ ràng chỗ đó vốn nên là đồng bằng thì giờ nó lại phập phồng. Hoàng thượng là nữ tử!!
(Edit: A di đà phật, trong sáng ơi ~ mày đâu rồi? ~)“Tướng quân, việc này phải làm sao bây giờ?” Quân y lúc này chân tay luống cuống, vẻ mặt mê man nhìn Lưu Quân.
Lưu Quân nhất thời phục hồi tinh thần lại:
“Trong quân doanh có nữ quân y không?” Nam nữ thụ thụ bất thân, tạm thời Hoàng Thượng thân thể như vàng ngọc.
Quân y suy nghĩ một chút: “Hình như có, ngày hôm trước vừa tới không lâu.”
“Ngươi lập tức gọi nàng đến đây vì hoàng thượng xử lý vết thương.” Lưu Quân lập tức phân phó nói.
“Vâng, vâng.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Không bao lâu, quân y mang theo một người ăn mặc mộc mạc đi tới, người nọ khuôn mặt trắng nỏn, là một nữ tử.
“Ngươi nhanh chóng xử lý vết thương cho hoàng thượng, có cái gì không hiểu thì hỏi quân y đang đứng ở một bên.” Lưu Quân ngón tay chỉ về hướng Tiêu Tử Mặc. Sau đó hướng tên quân y đang đứng ở một bên.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trên mặt mỗi người mồ hôi đều tích tách ngơi xuống.
“Tướng quân, đã băng bó xong, hoàng thượng cần phải hảo hảo dưỡng thương.” Người nọ đứng dậy, xoa mồ hôi trên trán.
Lưu Quân gật đầu:
“Được rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Lưu Quân phất tay.
“Vâng.” Nói xong liền lui ra.
Lưu Quân như nhớ tới cái gì, vội vã hô: “Chậm đã.”
Hai người vẻ mặt hoảng sợ quay đầu lại nhìn Lưu Quân.
“Các ngươi ai dám đem chuyện của Hoàng Thượng lộ ra ngoài, thì biết hậu quả như thế nào rồi chứ?” Lưu Quân ánh mắt lạnh băng thẳng tấp nhìn bọn hắn.
“Vâng, vâng.” Hai người sửng sốt, liền vội vã gật đầu.
Lưu Quân tới gầnTiêu Tử Mặc, nhìn thấy nàng còn đang hôn mê, trên mặt đầy mây đen. Việc này, nên làm thế nào cho phải? Tiêu Tử Mặc vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng mím thật chặt, hai hàng lông mày thì cau lại một chỗ. Nếu việc này bị người khác biết, ngôi vị hoàng đế cùng tính mệnh của nàng sẽ không an toàn. Thiếu niên từng cùng mình kề vai chiến đấu, hiện tại vì an nguy quốc gia mà nằm ở nơi này, lại còn uy hϊếp.
Tiêu Tử Mặc chậm rãi mở mí mắt, cật lực động thân thể, nhìn bốn phía xung quanh. Đột nhiên phát hiện vai trái bản thân đã được băng bó ổn thỏa, mơ hồ hoàn lộ ra vết máu. Tiêu Tử Mặc trong đầu đột nhiên tĩnh táo, đưa tay bưng kín vết thương. Đã bị phát hiện sao?
“Hoàng Thượng, nên thay dược.”
Tiêu Tử Mặc nghe nói ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, nhìn dáng dấp là một nữ tử.
“Là ngươi giúp ta xử lý vết thương?” Tiêu Tử Mặc hỏi.
“Đúng vậy, là Lưu tướng quân ra lệnh cho nô tỳ thay Hoàng Thượng xử lý vết thương.” Người nọ hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc mặc dù khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn như cũ lộ ra vẻ tuấn mỹ. Nhưng vẫn như cũ không thể tin được Hoàng Thượng cư nhiên là một nữ tử.
“Lưu tướng quân? Ngươi đi kêu hắn đến.” Tiêu Tử Mặc sắc mặt lạnh nhạt.
“Thế nhưng Hoàng Thượng, miệng vết thương của người…”
“Ngươi không nghe rõ lời trẫm nói sao?” Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói, bởi vì có chút cố sức, miệng vết thương lại nức ra khiến Tiêu Tử Mặc ăn đau mà nhăn mặt lấy tay che miệng vết thương lại.
Người nọ thấy Tiêu Tử Mặc vẻ mặt thống khổ:
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nói xong buông đồ trong tay xuống liền chạy ra ngoài.
Không bao lâu, Lưu Quân liền tiến đến.
Tiêu Tử Mặc mắt lạnh nhìn phía Lưu Quân: “Là ngươi gọi người thay trẫm trị thương?”
“Vâng là mạt tướng, mạt tướng thấy vết thương của người càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không trị liệu sợ rằng…” Lưu Quân trên mặt có chút u sầu.
“Vậy ngươi liền tự giác chủ trương? Là ngươi nghe trẫm hay là trẫm nên nghe lời ngươi?” Tiêu Tử Mặc quát.
“Mạt tướng tội đáng chết, thế nhưng mạt tướng không muốn thấy Hoàng Thượng xảy ra bất trắc gì. Trước kia hắn là một thiếu niên tao nhã, hôm nay là quân chủ của thiên hạ. Mạt tướng sẽ không để hắn chết.” Lưu Quân “bụp” một tiếng quỳ xuống. Người đang đứng ở một bên không khỏi cả kinh.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt một chút.
“Hoàng thượng, người cần phải an toàn hồi cung, nơi đó còn có người đang lo lắng. Vân phi nương nương cùng Hoàng hậu nương nương, còn có cả thiên hạ bách tính.” Lưu Quân mặt thống khổ nhìn Tiêu Tử Mặc.
Hi nhi. Trẫm đã lâu chưa thấy ngươi đây? Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài:
“Ngươi đứng lên đi, trẫm còn có thể là một quân chủ sao?” Tiêu Tử Mặc hiện lên một tia mỉm cười.
Lưu Quân sửng sốt: “Hoàng thượng.”
“Thân phận của trẫm, các ngươi đều đã biết.” Tiêu Tử Mặc nhìn Lưu Quân, thuận tiện liếc mắt nhìn người đang đứng ở một bên.
“Mạt tướng đã cảnh cáo bọn hắn không được để lộ ra chuyện này rồi.” Lưu Quân vội vã nói.
Tiêu Tử Mặc cười khổ lắc đầu: “Vô ích thôi, luôn luôn sẽ có kẻ để lộ ra, một truyền trăm. Rất nhanh chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.”
Lưu Quân sửng sốt, nhưng cũng không có nói gì.
Tiêu Tử Mặc nhìn Lưu Quân đang thấp đầu xuống, lộ ra ý cười nhợt nhạt:
“Việc này cứ giao cho trẫm tự bản thân xử lý đi, chuyện đã như vậy, đành theo ý trời. Bí mật cuối cùng vẫn là bí mật, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần. Được rồi, chiến sự ra sao?” Tiêu Tử Mặc từ lâu đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy mà thôi.
“Quân ta toàn thắng!” Lưu Quân trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.
“Làm tốt lắm. Nếu như ngôi vị hoàng đế của ta có thể giữ được, sẽ phong quan cùng tước hiệu cho ngươi.” Tiêu Tử Mặc cũng lộ ra thần sắc vui mừng.
“Nhất định sẽ giữ được.” Lưu Quân vội vàng nói.
Tiêu Tử Mặc lặng lẽ nhìn Lưu Quân: “Ngươi sẽ tiếp thu chuyện này sao? Sau khi phát hiện hoàng đế dĩ nhiên là một nữ tử.”
“Ân, người đã từng cùng thần đồng cam cộng khổ khi còn ở quân doanh, hôm nay lại cùng nhau ra trận gϊếŧ địch. Bất luận người là nam hay nữ, mạt tướng đều thề sống chết đi theo người.” Lưu Quân nói xong trên mặt lộ ra nét hài đồng cùng ánh mắt kiên nghị.
“Cảm ơn ngươi.” Tiêu Tử Mặcnghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Được rồi, mau thay dược cho trẫm, Lưu tướng quân có thể hay không tránh đi?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt tiêu ý nhìn Lưu Quân.
“A. Mạt tướng xin phép cáo lui.” Lưu Quân hơi sửng sốt, liền lui xuống.
Tiêu Tử Mặc mỉm cười nhìn bòng lưng Lưu Quân rời đi. Thu hồi bộ dáng tươi cười, lúc này sự tình liền trở nên khó giải quyết, Minh Hi, nàng có thể giống như lần trước cho trẫm ý kiến cùng sự ấm áp sao? Trẫm nên làm như thế nào cho phải đây. Ngôi vị hoàng đế, tính mệnh, Vân phi nương nương, Tiêu Minh Hi, Tiêu Tử Mặc suy nghĩ mệt mỏi rã rời khép mắt lại.
*Đại đao:
*Trường thương: