🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Những ngày tiếp theo cứ vậy mà yên ổn trôi qua, không có bất kì tin tức chiến sự gì. Kỳ thật khi Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân tiến đóng ở biên cương, trong lòng Tiêu Tử Mặc tự nhiên cũng yên tâm một chút. Tổng so với một ít tướng quân chưa từng gặp mặt thì tốt hơn nhiều, quân địch tới, thì liền cùng nhau tay nắm tay chạy tán loạn, đúng là một đám phế vật.
Ngày hôm đó, Tiêu Tử Mặc ở Phượng Ninh Cung dùng cơm trưa, điều này đã trở thành thói quen vẫn không thể thay đổi.
“Hoàng thượng, Trương Khải tướng quân cầu kiến.” Lý Chính Đức bộ dáng thập phần vô cùng lo lắng.
Khiến Tiêu Tử Mặc không khỏi nhíu lông mày:
“Kêu hắn đi thư phòng hậu chờ, trẫm lập tức qua.” Tiêu Tử Mặc mơ hồ cảm thấy có việc không ổn, Tiêu Minh Hi ở một bên cũng hơi nhíu mày. Thế sự luôn bất định, liệu có phải tiền tuyến lại phát sinh chuyện gì.
“Hi nhi, ta trước đi một chuyến.” Tiêu Tử Mặc xoay người lại nhìn Tiêu Minh Hi.
“Hoàng thượng đi thong thả.” Tiêu Minh Hi mỉm cười.
“Trương tướng quân, đã phát sinh chuyện gì sao?” Tiêu Tử Mặc bước nhanh tới thư phòng, trong lòng cũng lo lắng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, việc lớn không tốt. Hôm qua Nhiều tướng quân suất binh đi vào đánh Bắc Miểu, tổn thất nghiêm trọng…” Trương Khải vẻ mặt cùng dáng dấp cũng thập phần lo lắng.
“Cái gì? Trẫm còn chưa có hạ lệnh, hắn sao dám một mình xuất binh?” Tiêu Tử Mặc mở to hai mắt nhìn.
“Nhiều tướng quân nói muốn phải thừa thắng xông lên, Lưu tướng quân từng nhiều lần khuyên can, chính là vẫn không được, cho nên…”Trương Khải giọng nói nhỏ dần.
Tiêu Tử Mặc thông suốt ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. Lần này… việc tổn thất binh nghiêm trọng, còn có cơ hội phản công sao? Tiêu Tử Mặc trong lòng hiện tại rất rối rắm:
“Trương tướng quân, triệu Nhiều Nhạc lập tức về đây, hiện tại mọi việc giao cho Lưu tướng quân, tạm thời thủ biên cương, án binh bất động.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí không giống như trước, có chút trầm thấp.
“Vâng.” Trương Khải nhìn đôi con ngươi đen như mực của Tiêu Tử Mặc trước mắt, liền lui xuống. Trong lòng vì Nhiều Nhạc âm thầm lo lắng.
“Hoàng thượng, mạt tướng Nhiều Nhạc khấu kiến hoàng thượng.” Nhiều Nhạc mấy ngày sau đó liền cấp tốc quay về kinh thành.
“Nhiều Nhạc, ngươi đã biết tội hay chưa?” Tiêu Tử Mặc hơi nâng lên đôi mắt, vô biểu tình nhìn người trước mắt.
“Mạt tướng biết tội, thế nhưng mạt tướng cho rằng thừa thắng xông lên là điều trọng yếu…” Nhiều Nhạc tiếp tục kể rõ việc làm trước đó của mình là đúng.
“Câm miệng! Ngươi cũng biết, thân là đại soái, quyết định của ngươi ảnh hưởng đến mạng sống của biết bao nhiêu binh lính. Trẫm đem binh quyền giao cho ngươi, là muốn ngươi đem việc hành quân, đem mạng người của con dân nước ta, cùng cả giang sơn Đại Tiêu ta làm trò đùa sao?” Tiêu Tử Mặc ngồi xuống long ỷ, ngực có chút phập phồng.
“Mạt tướng…” Nhiều Nhạc giật giật khóe miệng, thật là chưa nói cái gì.
“Nhiều Nhạc, chúng ta đã từng trải qua cùng nhau, trẫm tín nhiệm ngươi, cho nên mới đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho ngươi. Lần này, ngươi khiến trẫm thất vọng rồi.” Tiêu Tử Mặc bình tĩnh lại ngồi xuống, hơi nhắm hai mắt lại.
“Hoàng thượng.” Nhiều Nhạc ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút lóe ra. Thế nhưng trên đời nào có thuốc trị hối hận, đã làm sai thì chính là làm sai .
“Hoàng thượng, xin người hãy gϊếŧ mạt tướng đi.” Nhiều Nhạc hiện ra dáng vẻ tươi cười.
Tiêu Tử Mặc vô cùng kinh ngạc mở to mắt, trông thấy bộ dáng tươi cười của Nhiều Nhạc, nhớ lại cái thời cả đám cùng nhau ở doanh trại, nhớ đến tên tiểu tử hoạt bát kia, cùng nhau khổ cùng nhau cười:
“Nhiều Nhạc, ngươi trong khoảng thời gian này ở lại kinh thành, đợi cho đến khi chiến sự kết thúc.”Tiêu Tử Mặc trong lòng không nỡ.
Nhiều Nhạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt biểu tình phức tạp: “Tạ ơn hoàng thượng.”
Hiện tại nghiêm trọng nhất chính là chiến sự ở tiền phương phải như thế nào cứu lại, lần này bại trận Bắc Miểu tất nhiên biết được, chắc chắn sẽ thừa cơ mà vào. Nếu như hiện tại tiến công, Đại Tiêu tất bại.
“Hoàng thượng. Uống chén canh hạt sen đi.” Tiêu Minh Hi bưng mâm tiến vào.
“Uống không vào.” Tiêu Tử Mặc lắc đầu, hiện tại thiên hạ đang có đại sự, chẳng có tâm tư uống canh hạt sen.
Tiêu Minh Hi nhíu mày, nhẹ nhàng đặt mâm xuống bàn: “Thần thϊếp nghe nói.”
Tiêu Tử Mặc hơi ngẩng đầu:
“Hi nhi, nàng nói xem trẫm hiện tại nên đi như thế nào?” Tiêu Tử Mặc đầu có chút mơ hồ đau.
“Hoàng thượng, tình huống trước mắt cũng không phải không có đường lui.” Tiêu Minh Hi cười nhẹ, tay nhẹ nhàng khẽ vuốt hai bên huyệt thái dương của Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, ngồi thẳng lên:
“Không thể tiêu diệt Bắc Miểu, sẽ không tính thành công.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Minh Hi.
“Hoàng Thượng, Bắc Miểu có thảo nguyên chiếm đa số, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một chút đồi, đánh phá núi nhỏ….” Tiêu Minh Hi mang theo mỉm cười róc rách nói.
“Nàng là muốn khốn thú chi đấu sao?” Tiêu Tử Mặc đột nhiên ngộ ra.
“Việc khốn thú cũng là một chiến lượt cao minh, khiến không có con cá nào có thể lọt lưới.” Tiêu Minh Hi một bên giúp Tiêu Tử Mặc xoa, một bên thản nhiên nói.
“Trẫm đã hiểu.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhìn phía trước, nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyển giao bình quyền của Nhiều Nhạc cho Lưu Quân, bỏ qua chuyện tổn thất lần trước, tổng cộng tám vạn binh sĩ.
“Hoàng Thượng, còn chưa tới mức tự thân người xuất mã.” Trương Khải đứng ở phía dưới khuyên can, chỉ vì Tiêu Tử Mặc nói muốn phải “Ngự giá thân chinh”.
“Trẫm tự biết phải làm sao, Trương tướng quân không cần nhiều lời.” Tiêu Tử Mặc nghĩ đến việc ngày mai bản thân phải đến biên cương.
“Thế nhưng…” Trương Khải biểu tình có chút gian nan. Ngự giá thân chinh là chuyện rất nguy hiểm, nếu như có bất trắc…
“Ngày mai, chỉnh quân xuất phát, nhớ kỹ?”Tiêu Tử Mặc nhìn thẳng Trương Khải, trong ánh mắt lộ ra cương nghị.
Đưa tay xoa bộ giáp đã lâu không mặc, Tiêu Tử Mặc lộ ra nụ cười nhạt.
“Hoàng thượng, người muốn đích thân xuất chinh?” Thanh âm của Tiêu Minh Hi cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc quay đầu trông thấy Tiêu Minh Hi mang theo vẻ mặt lo lắng:
“Ân.” Nàng chỉ nhàn nhạt trả lời.
“Thế nhưng, việc này quá nguy hiểm.” Tiêu Minh Hi nhớ kỹ Tiêu Tử Mặc từng nói, nếu như ngự giá thân chinh, thì chỉ được thắng không thể thất bại, nếu như bại…
“Trẫm đã suy nghĩ nhiều lần, việc này không thể không đi. Việc lần trước đã làm sĩ khí của binh lính giảm xuống, ta cần phải cổ động sĩ khí đó.” Tiêu Tử Mặc dựa vào cái bàn ngồi xuống.
“Hi nhi, đến.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt tiếu ý nhìn phía Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi không một chút do dự, liền đi qua. Tiêu Tử Mặc một phen kéo Tiêu Minh Hi qua để nàng ngồi lên đùi mình.
“Trẫm có tin tưởng, chỉ cho phép thắng không được bại.” Tiêu Tử Mặc vỗ về hai má của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi lẳng lặng ngồi ở trên đùi Tiêu Tử Mặc, trong lòng không khỏi lo lắng: “Chỉ sợ vạn nhất…”
Tiêu Tử Mặc ngực chấn động, cúi đầu:
“Hi nhi, là đang lo lắng cho trẫm gặp chuyện không may sao?” Ánh mắt dừng ở người trước mặt.
Tiêu Minh Hi do dự hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Tử Mặc lẳng lặng chờ đợi người trước mắt trả lời, thấy biểu tình của nàng thì lộ ra mỉm cười: “Trẫm thật cao hứng, vì Hi nhi trong lòng đang lo lắng cho trẫm.”
“Hoàng Thượng cũng là hiểu rõ rồi chứ? Không đi không thể sao?” Tiêu Minh Hi lừa gạt không được cảm giác trong lòng mình, thời khắc vướng bận Tiêu Tử Mặc cái loại cảm giác tâm động này.
“Ân, ngày mai phải đi, không thể không đi.” Tiêu Tử Mặc gật đầu, ánh mắt càng phát ra trong suốt.
“Vậy đáp ứng ta, cần phải an toàn trở về.” Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc, trong ánh mắt đều là lo lắng.
Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, chống lại ánh mắt Tiêu Minh Hi, có ti lóe ra ánh mắt nàng hút chặt ánh mắt Tiêu Tử Mặc, không thể dời:
“Hi nhi” nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Tiêu Minh Hi, ngửi được mùi thơm ngát trên người Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi khẽ run lên, tay vòng qua sau lưng Tiêu Tử Mặc ôm thật chặt, dần dần hôn đáp lại Tiêu Tử Mặc. Tiêu Minh Hi đôi môi mềm mại, Tiêu Tử Mặc không cam lòng kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước, Tiêu Tử Mặc đem đầu lưỡi dò xét đi vào, truy tìm lưỡi Tiêu Minh Hi quấn quýt. Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, nhưng không có cự tuyệt Tiêu Tử Mặc, chậm rãi cùng nàng dây dưa, Tiêu Tử Mặc đầu lưỡi như nóng rực liền quấn lấy lưỡi Tiêu Minh Hi. Tiêu Minh Hi cảm giác được, ở trong lòng Tiêu Tử Mặc, cơ thể như nhũn ra, tay dần hướng lên trên, choàng qua cổ của Tiêu Tử Mặc. Loại này tư thế không biết có bao nhiêu ái muội, Tiêu Tử Mặc ngây người nhìn bộ dáng động tình của Tiêu Minh Hi, thân thể cũng có chút nóng lên.
(Edit: cái đứa ed như ta cũng bức bối lém nhá -_- )“Hi nhi, nàng thật đẹp…” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi không khỏi run lên, một loại cảm giác kì lạ, hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, rõ ràng nàng có thể cảm giác được trong mắt Tiêu Tử Mặc như có ngọn lửa, không khỏi đỏ mặt đến tận mang tay, chậm rãi cúi đầu. Nghe Tiêu Tử Mặc không biết xấu hổ nói rõ ràng như vậy, Tiêu Minh Hi cũng chỉ có thể rút vào trong lòng Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc trong tay dùng sức, đem Tiêu Minh Hi ôm vào lòng bế nàng đứng lên:
“Chúng ta lên trên giường.” Tiêu Tử Mặc mang theo vẻ cười xấu xa nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi cảm giác được Tiêu Tử Mặc ôm lấy bản thân đứng lên, thì một tiếng thét kinh hãi, nhưng cũng không có ngôn ngữ, chỉ vùi đầu thật sâu vào cổ Tiêu Tử Mặc.
Nhẹ nhàng đặt Tiêu Minh Hi lên giường, Tiêu Tử Mặc nhìn khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành của Tiêu Minh Hi, cảm giác thân thể như có hỏa khó nhịn được. Tiêu Tử Mặc nằm đè lên người nàng, hôn lên cánh hoa của Tiêu Minh Hi, nhẹ nhàng mà mυ"ŧ vào. Tay dọc theo sau lưng nhẹ nhàng giải thoát đai lưng Tiêu Minh Hi, nháy mắt quần áo liền trở nên hỗn độn, Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng rút đi ngoại bào của Tiêu Minh Hi, thân chỉ còn một bộ trung y. Cổ áo gạt ra có vẻ lớn, ngực rất tròn như ẩn như hiện. Tiêu Tử Mặc môi dần dần dời xuống, ở trên cổ Tiêu Minh Hi nhẹ nhàng mà cắn. Tiêu Minh Hi không khỏi cảm giác một trận tê dại. Nâng tay nhẹ nhàng cởi ra trung y, lộ ra xương quai xanh tuyết trắng cùng đôi thỏ ngọc, nhẹ nhàng đυ.ng vào chỗ nào đều giống như bị hỏa thiêu, dần dần nóng lên.
Tiêu Tử Mặc giờ phút này cảm thấy Tiêu Minh Hi như vậy làm cho chính mình mê muội, không thể nào kiềm chế được. Tiêu Minh Hi cảm giác ướŧ áŧ cả người phi thường hồng, có chút thẹn thùng, nửa khép đôi mắt.
Tiêu Tử Mặc cởi ra trung y Tiêu Minh Hi, chỉ thấy còn một cái yếm thêu phượng hoàng, giờ phút này ở trên cái yếm thêu phượng liền giống như sống thật sinh động, Tiêu Tử Mặc nhìn trong mắt có chút cháy bỏng. Tiêu Tử Mặc di động môi tới trước nơi mềm mại, bàn tay xoa nắn khối tròn còn lại, cách cái yếm nhẹ nhàng mà vuốt ve, theo cảm giác trên tay truyền đến mềm mại.
Tiêu Minh Hi cảm giác thân thể phản ứng liên hồi, Tiêu Tử Mặc cách cái yếm vuốt ve làm cho nàng càng chôn vùi mặt mình vào bên trong. Cái loại cảm giác xa lạ lại khó có thể kháng cự này, làm cho nàng khó có thể điều khiển chính mình.
Tiêu Tử Mặc tay cởi cái yếm Tiêu Minh Hi, hai hạt đậu hồng phấn tròn hoàn toàn hiện ra trước mắt Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc dời môi tiến đến chỗ hạt đậu nhẹ nhàng mà cắи ʍút̼.
“Ân–” Tiêu Minh Hi ngón tay có hơi dùng sức nắm chặt sàng đan, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được mà phát ra âm thanh. Tiêu Minh Hi cảm giác được thân thể của mình nóng lên thập phần khó chịu, không khỏi buông ra tay, khoác lên cổ Tiêu Tử Mặc.
“Mặc nhi…” Tiêu Minh Hi có chút khó chịu kêu tên Tiêu Tử Mặc.
“Hi nhi.” Tiêu Tử Mặc môi di chuyển hướng lên trên, hôn lên cánh môi Tiêu Minh Hi. Nhìn khuôn mặt hoa đào, phấn trang điểm đơn sơ. Ở dưới thân càng say lòng người, làm cho Tiêu Tử Mặc không nguyện dời tầm mắt.
Môi lại tiếp tục di chuyển xuống bụng bằng phẳng của Tiêu Minh Hi. Nàng cảm thấy một tia ẩm ướt truyền đến bụng, rồi lại cảm giác khô nóng làm cho nàng bất an vặn vẹo thân thể.
Tiêu Tử Mặc khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười, nâng tay kéo xuống tiết khố của Tiêu Minh Hi, Tiêu Minh Hi theo bản năng kẹp chặt chân, hé đôi mắt, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc đưa tay muốn tách ra hai chân Tiêu Minh Hi, chậm chạp lại tách không ra. Tiêu Tử Mặc hôn lên môi Tiêu Minh Hi, nàng chân liền thoáng mở ra chút, Tiêu Tử Mặc liền chen thân đi vào, không cho nó có thể khép lại.
“Mặc nhi…” Tiêu Minh Hi mặt đỏ lên. Tiêu Tử Mặc cuối người xuống nhìn đóa hoa nở rộ mang theo vài giọt sương, đỏ tươi ướŧ áŧ hoàn toàn hiện ra trước mắt. Tiêu Minh Hi cảm thấy một cỗ nhiệt lưu không chịu khống chế chảy ra, cảm giác xấu hổ nhất thời tràn ngập.
Tiêu Tử Mặc ấn môi xuống, hôn lên đóa hoa thơm ngát ấy. Tiêu Minh Hi đột nhiên run lên, thình lình bị kɧoáı ©ảʍ ập đến, làm cho nàng ôm thật chặt đầu Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt khó nhịn. Từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ truyền đến: “Ân” Tiêu Minh Hi nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Từ từ ngón tay Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng dò xét đi vào, cảm giác được có vách ngăn, thoáng dùng chút lực, tiến thẳng đi vào. Tiêu Tử Mặc cảm giác được bên trong chặt hẹp nóng hổi đem ngón tay mình gắt gao quấn quanh.
“Ân, a…” Tiêu Minh Hi phát ra thanh ngâm.
(Edit: *phụt*)“Đau không?” Tiêu Tử Mặc trông thấy Tiêu Minh Hi mặt mày nhặn lại, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Minh Hi nghe nàng nói chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Tử Mặc, lộ ra mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Liền tiến lên hôn đôi môi Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, liền bùng cháy hôn đáp lại Tiêu Minh Hi, trong tay động tác ra vào không ngừng. Lúc đạt tới cao trào, Tiêu Tử Mặc rõ ràng cảm thấy người dưới thân một trận co rút sau đó vô lực nằm ở trên giường, trên trán lắm tắm mồ hôi, tóc đen hỗn độn theo mồ hôi dính vào trên trán. Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt cười, nâng tay vén mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt kia, kéo chăn tơ lụa ở một bên đắp lên che kín dấu hôn ngân trên người Tiêu Minh Hi, trong mắt tràn ngập yêu thương…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cái kia, cái kia, bộ phận viết sợi tổng hợp tạp . .
Edit: Lần đầu edit trúng bộ có H tuy ít nhưng có còn hơn không! Và ta đã dành cả tuần chỉ để edit nó. OTZ