🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ “Mặc nhi, ngươi đến xem danh sách một chút, rồi chọn đị.” Vân phi đưa cho Tiêu Tử Mặc một cái danh sách, mặt trên là tên các tú nữ. Tiêu Tử Mặc liếc mắt một cái.
“Vân phi nương nương thay nhi thần tuyển là được.” Nàng thật sự đối với việc này không có kiên nhẫn.
“Ai gia tuyển sao? Nếu tuyển mà khiến Mặc nhi không thích thì phải làm sao bây giờ?” Vân phi nhìn thoáng qua danh sách, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Tử Mặc.
“Tại sao lại nói vậy.” Tiêu Tử Mặc đầu đều không có ngẩng lên, tiếp tục vội vàng giải quyết công việc của mình.
Vân phi sửng sốt một chút, lập tức liền lộ ra một chút tươi cười. Xem ra Tiêu Minh Hi thực sự có mị lực lớn như vậy, làm cho Mặc nhi thần hồn điên đảo, nước sông ba ngàn, chỉ thích một gáo nước*. Liền cầm lấy danh sách hướng Phượng Ninh Cung đi.
(nước sông ba ngàn, chỉ thích một gáo nước: có nghĩa là trên thế gian dù có rất nhiều người cũng chỉ có thể yêu một người mà thôi)“Vân phi nương nương.” Tiêu Minh Hi cung kính khom eo.
Vân phi cực ít đến nơi này của mình, hôm nay như thế nào đột nhiên giá lâm.
“Hoàng Hậu miễn lễ.” Vân phi vẻ mặt trong suốt tươi cười, có cảm giác thân cận.
“Vân phi nương nương hôm nay đến đây, là có việc gì sao?” Tiêu Minh Hi kêu Cẩm Ngọc bên cạnh châm nước trà.
“Đây là danh sách các tú nữ, ai gia nghĩ đến cùng ngươi thương lượng chút.” Vân phi nói xong nhẹ nhàng đem danh sách đặt lên bàn. Tiêu Minh Hi nghi hoặc nhìn liếc mắt một cái.
“Này không phải trước đưa cho Hoàng Thượng xem qua sao?” Bình thường đây đều là do Hoàng Thượng xem qua, xong đưa tới cho Hoàng Hậu phê chuẩn, viết chiếu thư.
“Hoàng Thượng kêu ai gia tuyển, ai gia thật là đau đầu, liền tìm đến Hoàng Hậu thương lượng. Xem ra Hoàng Hậu ở trong lòng Hoàng Thượng rất quan trọng, đem toàn bộ chuyện phiền toái này giao cho ta.” Vân phi nhẹ uốmg trà, có chút trêu đùa nói.
“Cảm ơn Vân phi nương nương nâng đỡ.” Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, yếu ớt mỉn cười.
“Hoàng Hậu xem một chút đi, việc này sớm quyết định tốt.” Vân phi nói.
Vừa tới giờ ngọ, Vân phi ở trong Phượng Ninh Cung cùng Tiêu Minh Hi vội vàng tuyển phi.
Tổng cộng tuyển ra năm phi, phân biệt là Lệ Phi, Kì phi, Viện phi, Huệ phi, Liên phi, trong đó Lệ Phi lại được chọn làm Quý Phi, mặc dù người này có cha là quan ngũ phẩm, nhưng có thể lại được Quý Phi đề bạc, Vân phi thật là kinh ngạc.
“Hoàng Hậu vì sao như thế an bài?”
“Bẩm Vân phi nương nương, Lệ Phi người này là nữ nhi của đương triều Vương đại nhân, Vương đại nhân là quan ngũ phẩm, cho dù thiên kim được lên làm Quý Phi, thế lực cũng sẽ không quá mức to lớn. Mà bốn phi tử còn lại, cha đều là Thượng Quan tam phẩm trong triều đính, nếu phong làm Quý Phi, thế lực của họ sẽ nhanh lớn mạnh, đối với Hoàng Thượng không có lợi.” Tiêu Minh Hi mang theo cười yếu ớt có trật tự trả lời.
Vân phi âm thầm bội phục Tiêu Minh Hi có thấy rõ được thế lực, hiểu được an bài hợp lý, ai nên ức chế thế lực lại, lấy Hoàng Thượng đại cục làm trọng, mắt không khỏi nhìn người trước mắt khen ngợi có thừa.
“Hoàng Hậu thật sự là lo lắng chu đáo, vậy nghĩ chiếu thư đi.” Vân phi vẻ mặt ý cười.
“Vâng.” Tiêu Minh Hi cầm bút liền bắt đầu viết.
Ngày thứ hai, ngũ phi liền nhận được ý chỉ tiến cung yết kiến Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.” Năm người quỳ xuống, cúi đầu, mặt qua loa phấn trang điểm.
Tiêu Minh Hi ngồi ở bên cạnh Tiêu Tử Mặc, cười yếu ớt nhìn năm người trước mắt, lại lộ ra vẻ mặt bình thản như cũ.
“Bình thân.” Tiêu Tử Mặc nhìn năm người trước mắt, phất tay.
“Tạ Hoàng Thượng.” Năm người nghe nói, liền nhẹ nhàng đứng lên, một bộ dáng thục nữ, tư thế đứng thẳng một bên.
“Ân, Hoàng Hậu, ngươi thay trẫm an bài một chút đi, trẫm còn có chút sự tình cần xử lý, sợ rằng phải đi trước.” Tiêu Tử Mặc có chút không kiên nhẫn, quay đầu nhìn Tiêu Minh Hi, vẻ mặt lấy lòng tươi cười.
Vân phi ở một bên nhìn đến, không khỏi buồn cười, còn đâu bộ dáng Hoàng đế, nhẹ lắc đầu. Tiêu Minh Hi chống lại ánh mắt Tiêu Tử Mặc, do dự hồi lâu.
“Cũng tốt, Hoàng Thượng hãy đi xử lý việc đi.” Nói xong lộ ra tươi cười khuynh thành.
Được cho phép, Tiêu Tử Mặc liền đứng dậy ly khai. Thật sự chịu không nổi, chiêu nhiều phi tử như vậy làm chi. Tiêu Tử Mặc vừa đi vừa thì thào tự nói.
“Hoàng Thượng, đêm nay phải đi…” Vân Đồng đương nhiên biết ngày gần đây phải gặp gỡ năm phi tử kia, liền lắm miệng hỏi một câu.
“Phượng Ninh Cung.” Tiêu Tử Mặc không chút do dự phun ra ba chữ.
(Edit: =))))))))))))))“Hoàng Thượng như thế nào? Ngươi đêm nay lại ở Phượng Ninh Cung sao?” Tiêu Minh Hi theo buồng trong đi ra, bởi vì không có thông báo, đột nhiên thấy Tiêu Tử Mặc đến có chút kinh ngạc.
“Bằng không nàng muốn ta thế nào? Chả lẽ Hoàng Hậu muốn đem ta đuổi tới chỗ đám phi tử kia sao?” Tiêu Tử Mặc để sát mặt vào chút, chớp mắt nhìn Tiêu Minh Hi.
Nhìn người trước mắt lộ ra ánh mắt trong suốt, Tiêu Minh Hi gợi lên một chút tươi cười.
“Nô tì không có ý tứ này.” Liền cười tránh ra, thoát ly phạm vi ánh mắt Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc sớm cởi ngoại bào, chỉ mặt trung y ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh mắt dỗi theo Tiêu Minh Hi. Tiêu Minh Hi ngồi xuống vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Tiêu Tử Mặc.
“Hoàng Thượng, như thế nào không ngủ?”
“Minh Hi không cùng trẫm ngủ sao?” Tiêu Tử Mặc nhếch miệng.
Tiêu Minh Hi nhíu mày, từ khi nào hai người bắt đầu biến thành một gường một chăn, cũng từ khi nào mà Tiêu Tử Mặc mỗi ngày đều cùng mình ngủ trên giường, khi nào thì mình bắt đầu có thói quen thích cái cảm giác ấm ấp khi được người đó ôm.
“Hoàng Thượng, sách này còn chưa có đọc xong.” Tiêu Minh Hi nghĩ, ý bảo quyển sách trên tay.
“Ân.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí có chút uể oải, chỉ chốc lát sau, ánh mắt lại lộ ra hào quang.
Tiêu Minh Hi nhìn thấy Tiêu Tử Mặc có chút uể oải, có chút do dự, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc xuống giường, lấy quyển sách trên tay Tiêu Minh Hi qua, hai mắt nhìn, liền buông xuống.
“Không cần đọc sách lâu, nàng từ sáng đến tối đều nhìn, ánh mắt sẽ phá hư, Hoàng Hậu của ta ngày thường hoàn mĩ như thế, trẫm như thế nào bỏ được đâu.” Nói xong hai tay nâng mặt Tiêu Minh Hi lên, si ngốc cười.
Tiêu Minh Hi mặt nhất thời đỏ lên, vẻ mặt quẫn bách.
“Đi, ngủ thôi.” Tiêu Tử Mặc liền lôi kéo tay Tiêu Minh Hi đi đến bên giường.
“Này buổi tối, liền nên hảo hảo nghỉ ngơi, không cần đọc sách lâu như vậy, ngươi so với trẫm lợi hại nhiều lắm, cảm giác trẫm không có tồn tại.” Tiêu Tử Mặc một bên giúp Tiêu Minh Hi dịch chăn, một bên lải nhải.
Tiêu Minh Hi vẻ mặt phi thường hồng nhìn Tiêu Tử Mặc, nàng khi nào thì trở nên lãi nhải nhiều như vậy, khóe miệng nở nụ cười.
Tiêu Tử Mặc sửa sang lại chăn, liền đi qua thổi tắt nến, nhất thời Phượng Ninh Cung liền dung nhập trong đêm đen, cứ như vậy yên tĩnh.
Tiêu Tử Mặc bò lên giường, nhấc chăn lên chui vào. Tự giác đưa tay qua eo Tiêu Minh Hi, gắt gao ôm Tiêu Minh Hi vào lòng, nhất thời một cỗ ấm áp truyền đến.
“Hoàng Thượng.” Tiêu Minh Hi nhẹ giọng hô.
“Hửm?” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu thấy một đôi màu đen, con ngươi nhìn người trước mắt.
“Ngươi không phải lạnh chứ?” Tiêu Minh Hi ngữ khí thực rõ ràng, có thể không cần ôm chặt như vậy không.
“Không lạnh a, nhưng mà ta thích ôm nàng.” Tiêu Tử Mặc nói xong nắm thật chặt tay, đem Tiêu Minh Hi ôm chặt hơn chút nữa, vẻ mặt hạnh phúc.
Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc, khuôn mặt trong tràn đầy hạnh phúc tươi cười, gắt gao dựa vào mình. Có lẽ mình cũng nên ôm ấp lại đi, liền không hề nói cái gì, dần dần cũng đi ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời liền chiếu vào Phượng Ninh Cung, bên ngoài đám cung nữ thái giám đều đang thảo luận, vừa mới lập phi tử, Hoàng Thượng để ý cũng không để ý, mà vẫn ở Phượng Ninh Cung, thật sự là làm người ta kinh ngạc.
Tiêu Tử Mặc mở đôi mắt có chút buồn ngủ, phát hiện Tiêu Minh Hi đang gắt gao rúc vào trong lòng mình. Tiêu Tử Mặc gợi lên một chút tươi cười, đưa tay vén tóc đen trên trán người trước mắt, làm như cảm thấy có người phá mình, Tiêu Minh Hi nhíu mày, hai má ở cổ Tiêu Tử Mặc cọ cọ, thay đổi tư thế thoải mái nằm.
“Hi nhi, ta có thể lấy được nàng, thực sự may mắn.” Tiêu Tử Mặc nhìn người trước mắt hồi lâu, ở trên trán hạ xuống một nụ hôn.
Tiêu Minh Hi đưa tay sờ vị trí bên cạnh, phát hiện trống rỗng, bỗng dưng mở mắt.
“Cẩm Ngọc, Hoàng Thượng đâu?”
Cẩm Ngọc đẩy cửa mà vào: “Tiểu thư, Hoàng Thượng sáng sớm phải vào triều, kêu Cẩm Ngọc không cần quấy rầy tiểu thư, cho người ngủ thêm chốc lát.” Cẩm Ngọc nhớ lại Tiêu Tử Mặc sáng nay vẻ mặt mỉm cười hướng mình nói.
“Ân. Ta đã biết.” Tiêu Minh Hi hơi gật đầu.
“Đúng rồi, tiểu thư, Hoàng Thượng nói hắn sau khi lâm triều sẽ qua cùng người dùng đồ ăn sáng.” Cẩm Ngọc vừa định xoay người đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lời Tiêu Tử Mặc sáng nay sắp đi nói một câu.
“Hửm? Hoàng Thượng đồ ăn sáng không phải đều là trước khi vào triều ăn sao?” Tiêu Minh Hi có chút nghi hoặc.
“Này Cẩm Ngọc cũng không biết.”
“Hảo, ngươi đi xuống đi.” Tiêu Minh Hi nữa ngồi ở trên giường, tay chạm bên cạnh còn chưa vơi đi ấm áp, trên mặt lộ ra nhợt nhạt ý cười.
“Minh Hi, nàng dậy rồi a.” Đợi Tiêu Minh Hi thay quần áo trang điểm hoàn tất, Tiêu Tử Mặc liền nhẹ nhàng đi đến.
“Ân, Hoàng Thượng như thế nào hôm nay đến Phượng Ninh Cung dùng đồ ăn sáng.” Tiêu Minh Hi nói xong liền muốn đứng dậy.
“Ha ha, nàng còn nhớ rõ món làm từ trái của cây bạch quả* sao?” Tiêu Tử Mặc trừng mắt nhìn.
“Ân, nhớ rõ. Hoàng Thượng ra cung mua sao?” Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc quần áo chỉnh tề, không giống như là mới từ bên ngoài cung trở về.
“Ta tự mình làm.” Tiêu Tử Mặc nói xong kêu Vân Đồng đưa đến đây, có chút nóng, một trận mùi thơm bay đến.
Tiêu Minh Hi nghe nói, kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Mặc, Tiêu Tử Mặc tự mình đi phòng ăn?
“Nàng nếm thử xem, cùng cái lão bá ở ngoài cung làm hương vị có ngoan hay không?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt ý cười, đem cái mâm hướng Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi cầm một cái đặt ở miệng, trong miệng tràn ngập hương vị, cảm giác quen thuộc vẫn như vậy:
“Ăn tốt lắm.”
Tiêu Tử Mặc nghe nàng nói thế vẻ mặt lộ ra tươi cười như hài đồng.
“Vân Đồng, truyền lệnh đi.” Tiêu Tử Mặc phất tay. Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc trên mặt ý cười, cũng nở nụ cười.
*Trái của cây bạch quả: