Từ lần ra cung ấy, Tiêu Minh Hi quả quyết cảm thấy Tiêu Tử Mặc thường xuyên đến nơi này của mình. Trước kia chỉ có thời gian ngọ thiền là đến một lần, hiện tại một ngày không có việc gì đều đến đi dạo.
“Hoàng Thượng, hôm nay không ở thư phòng phê duyệt tấu chương sao?” Tiêu Minh Hi gặp Tiêu Tử Mặc lại tới nữa, nhíu mày.
“Ân. Hôm nay tấu chương xem xong rồi.” Tiêu Tử Mặc chột dạ nhưng vẫn không chịu nhận mình nói dối, kỳ thật tấu chương còn một ít đặt ở trên bàn thư phòng, chỉ là mình chưa xem qua.
“Ân, vậy Hoàng Thượng đến là có chuyện gì sao?” Tiêu Minh Hi làm cho Tiêu Tử Mặc một ly trà, đưa cho Tiêu Tử Mặc.
“Minh Hi, ta chỉ là đến xem nàng, nàng không cảm thấy vui khi ta tới sao?” Tiêu Tử Mặc vừa nhấp một ngụm trà nói.
Tiêu Minh Hi nhìn phía Tiêu Tử Mặc:
“Nô tì chính là cảm thấy Hoàng Thượng công vụ bận rộn…”
“Này cũng không trọng yếu bằng nàng.” Tiêu Tử Mặc nhất quyết đánh gãy lời nói Tiêu Minh Hi, nói ra lời trong lòng muốn nói.
Tiêu Minh Hi sửng sốt một chút, không biết nên nói cái gì với Tiêu Tử Mặc, như lời nói rõ ràng như vậy, lộ ra một chút tươi cười, dựa vào bàn ngồi xuống:
“Vậy Hoàng Thượng đây là tới tìm nô tì nói chuyện phiếm sao?” Tiêu Minh Hi ánh mắt sáng lên chống lại Tiêu Tử Mặc, có cảm giác trêu chọc. Tiêu Tử Mặc sửng sốt, cười cười:
“Nàng còn nhớ rõ cái hành lang đá kia sao? Gần đây ta lại nuôi dưỡng một ít cá mới ta dẫn nàng đi xem, được chứ?” Tiêu Tử Mặc thoáng đến gần, trừng mắt nhìn.
Tiêu Minh Hi nhăn đuôi lông mày nghi hoặc, Tiêu Tử Mặc bỏ bê công vụ chỉ là muốn đến cùng mình xem cá sao? Nhìn Tiêu Tử Mặc trước mắt, nụ cười cợt nhả, nào còn một bộ dáng Hoàng đế:
“Hoàng Thượng thường đi chỗ đó sao?”
“Bình thường, có đôi khi sẽ đến nhìn, nàng xem, nếu đã đến, nàng liền theo giúp ta đi xem đi.” Tiêu Tử Mặc lộ ra bộ đáng thương, làm cho người ta muốn cự tuyệt mà không được.
“Được rồi.” Tiêu Minh Hi có chút buồn cười, như thế Tiêu Tử Mặc làm cho mình khó có thể cự tuyệt, nếu như không đi, sợ rằng lại sẽ làm tổn thương lòng của nàng, đành chịu thôi, tùy theo ý nàng đi.
“Nàng xem, đó là con cá mà ta mấy ngày trước vừa thả vào nuôi, xinh đẹp nha.” Tiêu Tử Mặc ngón tay chỉ vào mấy con cá sặc sỡ ở xa, vẻ mặt không che dấu được hưng phấn.
Tiêu Minh Hi nhìn khuôn mặt Tiêu Tử Mặc, cũng theo sau nhìn mấy con cá trong hồ, có mấy con đang bơi thành đàn trên mặt nước cách không xa trong hồ nước cũng có một đám, quả thật xinh đẹp dị thường, nhìn thân hình chúng cũng nhỏ, xem ra thật là vừa bỏ vào không lâu đi.
Tiêu Tử Mặc mỗi ngày trừ bỏ xử lý quốc sự, còn có thời gian quan tâm bọn cá nơi này, thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
“Vân Đồng, lấy lại đây.” Tiêu Tử Mặc hướng Vân Đồng cách đó không xa vẫy tay. Vân Đồng nhìn thấy Tiêu Tử Mặc, liền bưng cái mâm rồi đi qua:
“Hoàng Thượng.” Nói xong thân thủ đưa ra cái mâm. Tiêu Tử Mặc tiếp nhận cái mâm, mặt trên là thức ăn nhỏ vụn cho cá.
“Cho nàng, nàng chỉ cần hướng trên mặt nước rãi một chút, chúng nó sẽ bơi tới.” Tiêu Tử Mặc cầm một cái đĩa thức ăn cá đưa cho Tiêu Minh Hi đứng một bên.
Tiêu Minh Hi nhìn đống thức ăn trong tay, nhẹ nhàng đưa tay lấy một ít rãi vào trong nước, trong nước đám cá lập tức liền đong đưa cái đuôi bơi lại, trên mặt nước rõ ràng có thể nhìn thấy dấu vết chuyển động. Đám cá hơi ló ra, há mồm liền nuốt vào một ít thức ăn sau lại bơi đi, nhìn đám cá dần bơi lại nhiều hơn, Tiêu Minh Hi trên mặt cũng dần lộ ra ý cười.
Tiêu Tử Mặc trông thấy Tiêu Minh Hi nở nụ cười, cũng cúi đầu nhìn đám cả phía dưới:
“Minh Hi, Phượng Trữ Cung ở quen sao?” Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt ý cười bên miệng. Tiêu Minh Hi đang ở một bên uy thức ăn động tác dừng một chút, gợi lên một chút cười.
“Tự nhiên là quen.” Hồi phục lại tinh thần cầm một nắm thức ăn, nhìn đám cá bên dưới ngẩn ra.
“Vậy, ta có thể hay không đôi khi đến Phượng Trữ Cung qua đêm a.” Tiêu Tử Mặc tuy rằng nói nghe bình thản, nhưng ngược lại ở bên trong tim tựa hồ đập nhanh hơn.
Tiêu Minh Hi nghe nói ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn phía Tiêu Tử Mặc khuôn mặt có chút ửng đỏ, gợi lên nụ cười:
“Phượng Trữ Cung là Hậu cung, Hoàng Thượng muốn đến liền có thể đến a, làm sao cần trưng cầu ý kiến nô tì?”
Tiêu Tử Mặc không biết nên nói gì, giật giật khóe miệng, đưa tay theo Tiêu Minh Hi cầm trong tay một nắm thức ăn rãi vào trong nước, nhộn nhạo trong nước gợn lên một tầng tiếp theo lại một tầng.
“Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi.” Vân Đồng gặp Tiêu Tử Mặc đọc sách hồi lâu, mà sắc trời cũng đã muộn.
Tiêu Tử Mặc cầm sách trong tay đọc, nhưng tâm cũng không đặt ở trên sách vở, vẫn nghĩ tới lời nói của Tiêu Minh Hi vào ban ngày:
“Vân Đồng, ngươi nói ta đêm nay ở Phượng Trữ Cung qua đêm được không?” Tiêu Tử Mặc nhìn quyển sách trên tay, hỏi Vân Đồng đứng một bên.
“Hả? Tự nhiên là có thể.” Vân Đồng đầu tiên là sửng sốt, Hoàng Thượng đã lâu không đi Phượng Trữ Cung qua đêm, như thế nào đột nhiên lại muốn đi? Nghĩ lại thì khẽ gật đầu.
“Tốt lắm, đêm nay ta sẽ không ngủ ở Chính Kiền Cung.” Nói xong Tiêu Tử Mặc buông xuống quyển sách trên tay, liền đứng dậy.
Xa xa liền trông thấy Phượng Trữ Cung còn sáng đèn, nghĩa là Tiêu Minh Hi còn chưa có ngủ, Tiêu Tử Mặc có chút do dự, này có thể hay không đường đột đây? Bồi hồi một trận, Tiêu Tử Mặc vẫn là nhấc chân bước vào.
“Khấu, khấu, khấu” Nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Chỉ thấy một bóng người đi tới, Tiêu Tử Mặc tâm tựa hồ đều có chút nhấc tới cổ họng: “Y nha” một tiếng cửa mở, Tiêu Minh Hi xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tử Mặc, hơi sửng sốt, đổi thành nhợt nhạt cười.
“Hoàng Thượng, đã trễ thế này, là muốn ở Phượng Trữ Cung qua đêm sao?”
“A, Minh Hi, ta ngủ trên sàn có thể chứ?” Tiêu Tử Mặc ngại ngùng cười, ngón tay chỉ trên sàn.
Tiêu Minh Hi liếc mắt nhìn sàn nhà, nghiêng người cho Tiêu Tử Mặc tiến vào.
“Hoàng Thượng muốn ngủ thế nào, liền ngủ thế đó.” Tuy rằng Tiêu Minh Hi nói như vậy, nhưng Tiêu Tử Mặc vẫn không có dũng khí đưa ra yêu cầu ngủ ở trên giường, liền hướng ngăn tủ lấy ra bộ chăn đệm quen thuộc, chỉnh tề bày ra ở trên sàn. Tiêu Minh Hi ngồi ở một bên không nói nên lời nhìn hành động của Tiêu Tử Mặc. Không khỏi lộ ra tia cười khổ. Tiêu Tử Mặc vui sướиɠ sửa sang lại tốt đệm chăn, liền chui vào, bởi vì thời tiết lạnh, nên chỉ lộ ra cái đầu, hơi có chút buồn cười.
“Minh Hi, nàng không ngủ sao?” Thấy Tiêu Minh Hi còn ngồi tại chỗ, Tiêu Tử Mặc há miệng thở dốc.
“Hoàng Thượng, trước ngủ đi. Nô tì sau đó mới ngủ.” Tiêu Minh Hi trông thấy Tiêu Tử Mặc đã nằm tốt, hiện vẻ mặt hưng phấn của tiểu hài đồng. Ngủ ở đây thôi mà cao hứng đến vậy sao?
Chính cái gọi là có một lần liền có lần thứ hai, có lần hai có thể nào không có lần ba, có lần ba lại có tiếp sau đó. Tiêu Tử Mặc từ lần đó về sau, mỗi ngày sớm chạy đến Phượng Trữ Cung bày ra đệm chăn. Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc mỗi lần đến đều là vẻ mặt tươi cười:
“Hoàng Thượng, hôm nay thời tiết se lạnh, người vẫn là hồi cung ngủ đi.” Tiêu Minh Hi vẫn quan tâm đến thân thể Tiêu Tử Mặc, sàn rất lạnh, lâu dài như vậy sẽ có hại cho thân thể.
“Hoàn hảo, ta thích ngủ ở nơi này.” Tiêu Tử Mặc nghe nói dừng một chút, liền lại tiếp tục bày ra.
“Hoàng Thượng Chính Kiền Cung sao có thể so với nơi này của nô tì?” Tiêu Minh Hi mở miệng hỏi liền biết được đáp án, Tiêu Tử Mặc đối với mình tâm ý chính mình cho tới bây giờ đều biết nhưng không có đáp lại.
“Chính Kiền Cung của ta cho dù so với Phượng Trữ Cung tốt, nhưng nơi này có nàng ở, ta tự nhiên là thích giảm giác cùng nàng ở một chỗ.” Tiêu Tử Mặc cười, liền không có nói nữa, xốc chăn lên nằm xuống.
Tiêu Minh Hi không nói được một lời nhìn Tiêu Tử Mặc, cho dù đã biết đáp án, nhưng chính từ miệng Tiêu Tử Mặc nói ra, trong lòng vẫn có cảm giác ấm áp. Nghĩ thế Tiêu Minh Hi liền đưa tay chạm sàn nhà, một trận hàn lạnh đến tận xương theo ngón tay truyền đến, Tiêu Minh Hi vội vàng thu hồi tay, nhíu mày. Trên đất lạnh như vậy, mà Tiêu Tử Mặc lại có thể ngủ an ổn được.
Bước đến bên người Tiêu Tử Mặc, chỉ thấy Tiêu Tử Mặc cuộn tay chân ở trong chăn đệm.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” Tiêu Minh Hi ngồi xổm xuống, thân thủ đưa tay lắc người Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc hé mở mắt, nhìn Tiêu Minh Hi ở một bên.
“Làm sao vậy?”
“Trên sàn quả rất lạnh, Hoàng Thượng…” Tiêu Minh Hi chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tử Mặc.
“Không lạnh.” Tiêu Tử Mặc nghĩ đến việc nàng vừa kêu mình hồi cung nghỉ tạm, liền vội vàng xả ra vẻ tươi cười đánh gãy lời nói của Tiêu Minh Hi.
“Ta là nói Hoàng Thượng có thể đến trên giường ngủ, sàn quá mức lạnh như băng, đối với thân thể của Hoàng Thượng không tốt.” Tiêu Minh Hi sắc mặt có chút phiếm hồng.
Tiêu Tử Mặc giống như nghe được việc trọng đại, ngồi dậy.
“Hả? Trên giường sao?” Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Minh Hi.
“Sàn rất lạnh, vẫn là…” Tiêu Minh Hi lảng tránh ánh mắt Tiêu Tử Mặc, luôn cảm thấy ánh mắt Tiêu Tử Mặc quá nóng.
“Hảo.” Tiêu Tử Mặc nghe được lời xác nhận, ba chân bốn cẳn ôm lấy chăn chạy lên trên giường, chỉ chốc lát sau liền nằm tốt, một đôi mắt sáng ngời nhìn phía Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi buồn cười, theo sau liền gợi lên một chút ý cười. Tiêu Tử Mặc bày ra vẻ mặt bướng bỉnh khiến Tiêu Minh Hi nhìn ở trong mắt giống như lúc đầu mình mới gặp nàng cũng là như thế, giống như thấy bộ dạng tính tình trẻ con kia trở lại. Một người một giường một chăn, giường ở Phượng Trữ Cung mặc dù so ra kém Chính Kiền Cung, nhưng vẫn là rất lớn, cũng đủ cho hai người nằm dư thừa. Tiêu Tử Mặc gặp Tiêu Minh Hi im lặng nằm ở một bên, bình yên nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, đã muốn tới giờ mẹo*.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ. Tiêu Minh Hi hơi mở mắt, giờ mẹo sao? Hoàng Thượng phải thượng triều sao? Liền đưa tay muốn kêu Tiêu Tử Mặc, lại phát hiện khuôn mặt hé ra gần trong gang tấc gắt gao dựa vào mình, hô hấp phả đều trên cổ mình. Vốn một người một giường một chăn, không biết sao, lại thành hai người cùng một giường một chăn, Tiêu Tử Mặc tay gác ở trên lưng mình, nhất thời Tiêu Minh Hi trên mặt phi thường hồng. Có chút hơi hoài nghi này giường có phải hay không quá nhỏ?
(Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng)“Hoàng Thượng, nên vào triều.” Tiêu Minh Hi bình phục lại tâm tình, nhẹ lay người đang ngủ say ở bên cạnh, Tiêu Tử Mặc.
“Hửm?” Tiêu Tử Mặc giật thân mình, nỉ non một tiếng, lại ở cổ Tiêu Minh Hi cọ, nhất thời Tiêu Minh Hi sắc mặt như hỏa thiêu đỏ lên kéo dài tận bên tai.
Tiêu Minh Hi tay dừng lại, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng.”
“Ân, làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, mở hí mắt, một bộ dáng bị người khác đánh thức mộng đẹp.
“Nên vào triều.” Tiêu Minh Hi trên mặt còn lưu lại tia hồng thấu, thản nhiên thật là đẹp mặt.
“Ân, ngươi mặt như thế nào lại hồng như vậy?” Tiêu Tử Mặc trông thấy Tiêu Minh Hi trên mặt lộ ra phấn hồng, kề sát một chút hỏi.
Thấy Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên để khuôn mặt sát vào, Tiêu Minh Hi có chút không thích ứng, sau lại tránh ra.
“Hả? Có thể do quá nóng đi.” Lại không biết tia hồng trên mặt còn chưa tan, nay lại càng thêm hồng.
“Ân.” Tiêu Tử Mặc nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Minh Hi nhìn hồi lâu, mới chậm rãi xuống giường thay quần áo.
Edit: Chắc chắn có vài thanh niên trong sáng bị cái tiêu đề đánh lừa ha~ :))))Thế là bộ truyện đã đi đc nữa chặn đường. Theo như độ làm việc quá pro của ta thì chừng 10 ngày nữa là hoán nhá ~Tiện thể nói luôn là truyện có H nhá mà chưa tới thôi :v