- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 21: Nói ra thân phận
Đại Khanh Vu Mặc
Chương 21: Nói ra thân phận
Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi, nội tâm có chút khϊếp đảm.
“Đúng vậy, ta chính là người nữ kia.” Thế nhưng Tiêu Tử Mặc nếu đã quyết định nói, sẽ chỉ còn một con đường để đi tới. Cho dù Tiêu Minh Hi đối với mình có hận, sự tình đến nước này, cũng như tên đã lên dây không thể không bắn.
Tiêu Minh Hi giật khóe miệng, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tiêu Tử Mặc.
“Toàn bộ triều đình trên dưới không có mấy người biết thân phận thật của ta, bọn hắn đều cho rằng phụ hoàng có hai người nhi tử, người hoàng huynh đã chết, tự nhiên giờ ta phải kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ta vốn không nghĩ muốn lập Hậu…” Tiêu Tử Mặc nói rõ ràng sự tình trong trí nhớ, đột nhiên nghĩ mọi việc dễ dàng như vậy, đem tất cả đều nói ra cảm giác vui sướиɠ.
“Vậy ngươi vì sao sau đó lại muốn lập Hậu?” Tiêu Minh Hi biểu cảm lúc này khôi phục bình thường, thế nhưng trên mặt nhìn không ra chút biểu tình nào, dung nhan hoàn mỹ lộ ra vẻ lãnh đạm.
“Bởi vì Vân phi nương nương nói việc lập Hậu nhất định phải cử hành,…” Tiêu Tử Mặc nhớ tới những lời nói Vân phi từng nói.
“Vậy ngươi vì sao muốn tuyển ta?” Tiêu Minh Hi thoáng phóng đại âm lượng khiến Tiêu Tử Mặc đưa mắt nhìn, nàng đang nóng nảy.
“Ta không muốn bất cứ ai khác làm Hoàng Hậu.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí thấp xuống.
“Việc đó cùng ta có quan hệ gì?” Tiêu Minh Hi cau mày, diện vô biểu tình nhìn Tiêu Tử Mặc.
“Bởi vì, ta thích nàng. Ta nếu không phải thích nàng, ta sẽ không làm chuyện điên rồ như vậy khiến Vân phi phải lo lắng, nếu không phải thích nàng, ta sẽ không mặc dù đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế vẫn nhiều lần xuất cung tìm nàng, nếu không phải thích nàng, ta cũng sẽ không phải mạo hiểm mất đi tính mệnh mình, cố ý lập nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu.” Tiêu Tử Mặc lúc này ngực khó chịu như ai đó siết chặt, lẽ nào Tiêu Minh Hi thật sự một điểm cũng không nhìn tới tâm ý của mình sao.
Tiêu Minh Hi nhãn thần thoáng có chút rung động, thu hồi ánh mắt:
“Vậy ngươi không sợ khi ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đi vạch trần bí mật của ngươi, khiến ngươi đánh mất ngôi vị hoàng đế cùng tính mệnh sao?” Tiêu Minh Hi lúc này tâm loạn như ma, như thiên ti vạn lũ* dây dưa cùng một chỗ.
( thiên ti vạn lũ : muôn hình vạn trạng)
“Cho dù là như thế, ta cũng sẽ không tiếc nuối.”Tiêu Tử Mặc vẻ mặt cực kì thản nhiên.
Tiêu Minh Hi nhắm chặt hai mắt: “Cho nên, ngươi lừa dối ta, khiến ta mãi ở lại trong hoàng cung.” Chỉ khi nhắm mắt lại, trong lòng Tiêu Minh Hi mới không có bất luận phiền não nào.
“Nhưng, không phải mọi chuyện ta đều lừa dối nàng. Ít nhất là ta thật tình thích nàng, nếu như ta có nói, thì ta chỉ muốn nói rằng lần đầu tiên ta gặp nàng ta liền đã thích nàng, thế nhưng đáng tiếc ta cũng chỉ là một nữ tử.” Tiêu Tử Mặc thanh âm dần thấp xuống, như tiểu hài tử làm sai cuối đầu xuống.
Tiêu Minh Hi quay đầu nhìn người trước mắt, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Tiêu Tử Mặc thích mình, nhưng mình thì sao. Điều này khiến nàng bị đả kích quá lớn, cảm giác tất cả máu trong cơ thể đột nhiên dừng lại. Nhìn nữ tử trước mắt, luôn nhận được rất nhiều áp lực từ mọi phía, gánh thiên hạ trên đôi vai, trong đó ít nhiều chua xót cùng gian nan mà người ngoài nhìn không thấy. Hôm nay, người này thế nhưng lại hướng mình cuối đầu, kể ra mình cũng có phần sai lầm, cho dù nó vốn không phải là lời nàng nên nói.
Tiêu Tử Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Minh hi, có thể ta sai rồi, ta không nên ích kỷ như vậy. Nàng nếu như không muốn ở lại trong hoàng cung, có lẽ nàng hận ta, ta có thể khôi phục tự do cho nàng.” Tiêu Tử Mặc suy nghĩ hồi lâu, có lẽ ngươi đã biết bộ dạng của đế vương ra sao, qua được cửa ải này là một việc xa xỉ tới cỡ nào.
Tiêu Minh Hi vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Mặc nói: “Khôi phục tự do cho ta.” Cũng chỉ có hai loại khả năng, một là lấy tội danh phế đi mình, hai là tuyên cáo ra bên ngoài rằng nàng là nữ tử, nếu như là loại hai, thì tự nhiên mình không cần ở lại trong hoàng cung, mà nàng cũng đánh mất đi ngôi vị cùng tính mệnh.
“Ta sẽ hướng thiên hạ tuyên cáo thân phận nữ tử của ta, khi đó bọn hắn sẽ phế đi ta, nàng cũng sẽ có thể khôi phục tự do, vẫn chính là Li Nguyện quận chúa tài hoa hơn người.” Tiêu Tử Mặc cười yếu ớt nhìn đối phương.
“Ngươi không sợ làm như vậy, không thể ngồi trên ngôi vị được sao, chính ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt.” Tiêu Minh Hi nghe sự lựa chọn của Tiêu Tử Mặc, ngực có chút khó chịu, nhưng vẫn nhắc nhở Tiêu Tử Mặc hậu quả sau đó.
Tiêu Tử Mặc khóe môi câu ra nụ cười mờ nhạt không dễ phát hiện, lại bị Tiêu Minh Hi nhìn vào đáy mắt, vì sao nàng còn có thể cười được, chả lẽ nàng tín nhiệm mình sao? Hay là đế vị cùng tính mệnh đối nàng mà nói không có trọng yếu, liền lấy tính mệnh của nàng đổi lấy tự do cho mình.
“Thế nhưng ta nghĩ nàng vui mừng quá sớm rồi, hoàng cung không phải là nơi tốt lành gì, chí ít nơi này không thích hợp với nàng, nơi này quá mức trong cô quạnh, vắng vẻ và không có tình người.” Tiêu Tử Mặc trong lòng thầm nghĩ cho tới bây giờ Tiêu Minh Hi có thể hạnh phúc, bất quá việc chấp chưởng thiên hạ không thể ngắn hơn mười năm, cũng không lớn hơn.
Tiêu Minh Hi nhìn khuôn mặt trước mắt có chút thương cảm, trong lòng sinh ra loại thương tiếc, lẽ nào đối nàng mình trọng yếu đến vậy sao? Xoay mặt qua:
“Nếu ta đã đáp ứng gả cho ngươi, ta sẽ không hối hận. Nếu như lúc này ta hối hận, mặt mũi phụ vương cũng không nhịn được.” Tiêu Minh Hi cảm giác được đối với Tiêu Tử Mặc cũng không thể tránh né hoài được, có thể dùng lý do sĩ diện của Tiêu Thiên, về phương diện khác, Tiêu Minh Hi nghĩ tất cả cũng không phải lỗi của Tiêu Tử Mặc, làm sao mình có khả năng để nàng tự gánh lác tất cả tội lỗi trên đôi vai ấy.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, bỗng dưng quay đầu:
“Nàng nguyện ý lưu lại?” Tiêu Tử Mặc không có để ý nguyên nhân, trong lòng tựa hồ hiện lên một tia mong muốn.
“Đúng, đồng thời ta cũng sẽ không vạch trần bí mật của ngươi.” Tiêu Minh Hi chống lại ánh mắt Tiêu Tử Mặc, trên mặt như trước không có biểu tình.
Tiêu Tử Mặc lộ ra mỉm cười, chí ít bản thân còn có mong muốn, nhượng nàng tiếp thu bản thân. Nụ cười dần trở nên xán lạn, nhất thời Tiêu Minh Hi nghĩ cả gian phòng đều bị dáng vẻ tươi cười của Tiêu Tử Mặc đốt sáng lên.
Người trong Chính Kền Cung dần tản đi, đêm cũng thâm trầm .
Tiêu Tử Mặc đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm, quay đầu nhìn Tiêu Minh Hi, nhưng vẫn như cũ ngồi ở bên giường:
“Nàng mau ngủ đi, trời đã khuya.” Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi bộ dạng không muốn ngủ, khẽ nhíu mày.
Tiêu Minh Hi nghe thấy liền ngẩng đầu lên, cũng không có lên tiếng nhìn Tiêu Tử Mặc.
“Nàng một người ngủ đi, ta tìm chỗ khác.” Tiêu Tử Mặc đương nhiên minh bạch ý tứ trong mắt Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi thu hồi ánh mắt, dừng một chút, liền bắt đầu cởi búi tóc cùng đồ trang sức dư thừa trên người. Lấy xuống cây trâm cài đầu, Tiêu Minh Hi sửng sốt một chút, cái này không phải là cây trâm cài đầu mà Tiêu Tử Mặc đưa cho mình sao, bản thân cũng không biết như thế nào lại mang theo. Tiêu Minh Hi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, thấy nàng chỉ đứng yên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, liền nhẹ nhàng đem cái trâm cài đầu đặt ở trong hộp trang sức.
Đợi Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, đã thấy Tiêu Minh Hi nằm trên giường, hướng bên trong. Tiêu Tử Mặc lộ ra tia cười khổ, chậm rãi hướng một bên ngăn tủ đi tới.
Hồi lâu, Tiêu Tử Mặc đi ra, trong tay cầm chăn giường cùng gối đầu. Nhẹ nhàng đem chăn trải trên mặt đất, làm xong Tiêu Tử Mặc liền đứng dậy thổi tắt nến đỏ, nằm xuống phía dưới, trong phòng nhất thời an tĩnh, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang ở bên ngoài.
Tiêu Minh Hi cảm giác gian phòng tối dần, liền chậm rãi xoay người. Trong bóng tối, Tiêu Minh Hi thấy Tiêu Tử Mặc nằm cuộn mình ở trong chăn, lúc này sàn nhà tương đối lạnh. Tiêu Minh Hi nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, liền cũng thu hồi ánh mắt, chậm rãi ngủ.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.” Bên ngoài truyền đến tiếng mama hô.
Tiêu Tử Mặc nhíu mày, bỗng dưng mở mắt ra, phát hiện người tới là mama: “Giờ nào.”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã giờ Thìn*.” Mama nghe được tiếng của Tiêu Tử Mặc, cung kính hồi đáp. (Từ 7h đến 9h sáng)
“Chờ một chút.” Tiêu Tử Mặc vội vã đứng dậy, thu hồi chăm nệm dưới thân. Nếu như bị phát hiện, đêm tân hôn, Hoàng Thượng lại ngủ dưới sàn nhà, đây là truyện nghiêm trọng đến cỡ nào, cũng sợ rằng Tiêu Minh Hi bị bêu rếu thành Hoàng Hậu ngoan độc mất.
Thu xếp chăn đệm xong, Tiêu Tử Mặc thấy Tiêu Minh Hi còn đang ngủ, liền đi tới bên giường, “Minh hi, Minh hi.”
“Ân?” Tiêu Minh Hi chậm rãi mở mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
“Mama tới.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Cái gì?” Tiêu Minh Hi hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, “Thông suốt” ngồi dậy.
Hai người đều trong lòng biết rõ ràng, mama tới nhất định là muốn tra xem có thấy lạc hồng hay không, Tiêu Tử Mặc thấy Tiêu Minh Hi vẻ mặt sốt ruột, liền mỉm cười: “Ngươi trước tiên đứng lên đã.”
“A? Ân.” Tiêu Minh Hi nghe vậy liền rời giường ở một bên trang điểm.
Tiêu Tử Mặc liền rút ra cây chủy thủ, nhẹ nhàng rạch một đừng trên tay, máu đỏ tươi liền theo vết nứt chảy ra, Tiêu Tử Mặc thuận tay liền để nó rơi “Tí tách” lên sàng đan. Tiêu Minh Hi ở bên trang nhìn thoáng qua hành vi của Tiêu Tử Mặc, sửng sốt một chút, cũng không nói gì.
Thấy Tiêu Minh Hi trang điểm hoàn tất, liền mở cửa, nhượng mama tiến vào.
“Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.” Theo phía mama là hai người cung nữ, bưng chậu nước cùng khăn mặt.
“Ân.” Tiêu Tử Mặc cho họ miễn lễ, nhượng mama vào trong.
“Mama, trẫm cùng Hoàng Hậu muốn đi chỗ Vân phi nương nương thỉnh an, gian phòng này phiền phức chỉnh lý một chút.” Tiêu Tử Mặc chà lau nghiêm mặt nói.
“Vâng.” Mama khom thắt lưng đáp.
Tiêu Tử Mặc thoáng nhìn mama đang chỉnh lý ở bên giường, mama thấy sàng đan có vết lạc hồng, thì nhìn thêm vài lần, liền sắp xếp sàng đan, mang đi. Tiêu Tử Mặc thấy không có dị thường, liền cũng yên tâm.
“Vân phi nương nương cát tường.” Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi sau đó liền đi tới nơi ở của Vân phi.
“Ân. Bình thân.” Vân phi vẻ mặt từ bi, mỉm cười.
“Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu thật có lòng, sớm như vậy đã tới nơi này của ai gia thỉnh an.” Vân phi ý bảo hai người ngồi xuống.
“Đây là cấp bậc lễ nghĩa nên làm, cũng là do Hoàng Hậu yêu cầu tới.” Tiêu Tử Mặc liền tìm một bên ghế ngồi xuống. Tiêu Minh Hi lúc này cũng ngồi xuống theo.
“Thật sao? Hoàng Hậu có lễ như vậy, ai gia cũng vui mừng.” Vân phi lúc này đem ánh mắt chuyển hướng về phía Tiêu Minh Hi.
“Vân phi nương nương quá mức khen ngợi, đây là điều nô tì nên làm.” Tiêu Minh Hi có chút không quen, nhưng vẫn có thể ứng phó đối phương như thường.
“Rất tốt, Hoàng Thượng, nếu như đã không có việc gì, thì nên để ý quốc sự đi.” Vân phi lúc này thật sâu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc minh bạch ý tứ trong mắt Vân phi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Vâng, nhi thần xin phép cáo lui trước.” Nói xong Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi liền rời khỏi.
Vân phi chắc chắn Tiêu Tử Mặc đã xử lý tốt, vẻ mặt hiện ra tiếu ý, xem ra Mặc nhi thật sự coi trọng nữ tử này. A Hạo, ngươi nói xem Mặc nhi có phải lớn rồi không, hiểu được bản thân nên xử lý chuyện tình ra sao. Vân phi nhớ tới lời giao phó của Tiêu Hạo, có chút cảm khái. Này cũng là nguyên nhân bản thân không có rồi cung, căn bản khi tiên hoàng băng hà, các phi tần đều phải bị rời khỏi cung, thế nhưng tiên hoàng có chỉ, Vân phi là ngoại lệ.
“Ngươi luôn luôn tín nhiệm ta như vậy, nhưng hiện giờ ta có chút mệt mỏi a.” Vân phi nhớ lại chuyện cũ, lẩm bẩm nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ các vị vẫn truy ta văn khán quan chi trì 》33《
Edit: truyenhdt.com điên rồi!!! Và ta cũng điên theo luôn rồi!!!! Cứ bị hù kiểu này hoài chắc ta chết sớm mất!!!!!!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 21: Nói ra thân phận