- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 15: Chiến trường
Đại Khanh Vu Mặc
Chương 15: Chiến trường
“Tham kiến phụ hoàng.”
Ngày thứ hai, sau khi buổi lâm triều kết thúc, Tiêu Tử Mặc liền tiến đến Chính Kiền Cung bái kiến Tiêu Hạo.
“Ân. Bình thân, phụ hoàng hôm qua nghe nói ngươi trong bài thi lần này đứng thứ nhất, chiến thắng dành được danh hiệu Ngự Tiền Tiên phong.” Tiêu Hạo khí sắc coi như tốt.
“Đúng vậy, thưa phụ hoàng.” Tiêu Tử Mặc đối với việc này biểu hiện không qua mức vui sướиɠ.
“Tốt lắm, không hổ là con ta, người thừa kế Đại Tiêu sau này.” Tiêu Hạo cười nói.
“Phụ hoàng, nhi thần mấy ngày sau phải đi biên cương thủ thành, sợ rằng cần phải mất ba năm năm mới có thể trở về.” Tiêu Tử Mặc thanh âm phi thường thấp nói.
“Nga? Như vậy a, cứ đi mà hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.” Tiêu Hạo duy trì tươi cười. Cho dù Tiêu Tử Mặc trong lòng có bao nhiêu phần không tình nguyện, nhưng chuyến đi xa lần này sợ rằng không thể không đi.
Sửa sang lại hành lý đơn giản, Tiêu Tử Mặc cưỡi trên một con ngựa chạy nhanh, đi về phía Minh Vương phủ, lúc đi. Cũng không có cùng ai từ biệt.
“Tiêu Mạnh, ngươi đã đến rồi a.” Cách đó không xa liền thấy Nhiều Nhạc hướng chính mình ngoắc tay, cười khổ một chút, cưỡi ngựa đi đến trước mặt Nhiều Nhạc, nhảy xuống dưới thân ngựa. Chỉ thấy Tiêu Thiên sớm đã đứng thẳng trước cửa Minh Vương phủ.
“Xem ra đều đã đến đủ, mục đích của việc lần này ta tin chắc các ngươi cũng đã biết, đối với chính bản thân mình phải nghiêm khắc, không thể lơi lỏng.” Tiêu Thiên chắp tay sau lưng nhìn chăm chú vào người trước mắt.
“Vâng.” Trăm miệng một lời nghe vào tai đặc biệt có sĩ khí.
Ngay sau đó, bất chấp ngày đêm chạy về hướng Bắc Cương, tuy nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, sợ rằng cũng muốn mất khoản 10 ngày. Dọc theo đường đi còn tạm dừng, lại phải mất thêm một hai ngày.
Sau 9 ngày xuất phát, đoàn người tới quân doanh Bắc Cương, nơi này cát vàng đầy trời, tựa hồ không khí đều có vẻ thập phần thưa thớt, làm cho Tiêu Tử Mặc không khỏi nhíu mày. Ba người không hề ngừng lại, trực tiếp đến lều nguyên soái, tìm Mã tướng quân đóng ở Bắc Cương.
“Tham kiến Mã tướng quân.” Ba người sau khi được thông báo liền đến gặp mặt Mã tướng quân. Đang xem bản đồ bày trận Mã tướng quân xoay người đối mặt với ba người, ánh mắt đảo qua trên người cả ba, tầm mắt ít nhiều dừng lại trên người Tiêu Tử Mặc trong chốc lát.
“Ba vị chính là người Minh Vương gia đề cử cho tiểu tướng ta đi, hôm nay vừa thấy quả thật tinh thần chấn hưng, có tài hành quân lương.” Mã tướng quân khuôn mặt tươi cười đón chào, ba người đều không có lên tiếng.
“Ba vị hành trình ngày, ta sẽ phái người thông báo, hôm nay ba vị đi đường mệt nhọc, về nghỉ ngơi sớm đi thôi.” Mã tướng quân ra lệnh cho tiểu binh đứng ở một bên dẫn đường.
“Kia, mạt tướng cáo lui.” Ba người rời khỏi soái doanh.
Dọc theo đường đi không có gì nói, lúc trở lại quân doanh, có lẽ do quá mệt mỏi, Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt đi ngủ.
“Báo cáo tướng quân.” Thình lình thanh âm phát ra làm Tiêu Tử Mặc bừng tỉnh.
Tiêu Tử Mặc “Phụt” ngồi dậy.
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Tử Mặc lấy tay vuốt khuôn mặt mệt mỏi.
“Mã tướng quân kêu ngài lập tức đến sân huấn luyện tập hợp.”
“Phải không? Ta lập tức đến.”
Tiêu Tử Mặc mặc hoàn tất liền hướng sân huấn luyện đi đến, dọc theo đường đi đồng thời đυ.ng phải Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc. Chỉ thấy Mã Ngọc từ lúc nào đã ở sân huấn luyện chờ đợi, liền không khỏi cước bộ nhanh hơn.
Cảm giác có người đến , Mã Ngọc xoay người lại: “Ba vị đến đây a, hôm nay sớm như vậy kêu ba vị đến, là có chút lời cần nói với ba vị.”
“Tướng quân, cứ nói đừng ngại.” Nhiều Nhạc chắp tay nói.
“Ân.”
“Cuộc sống ở quân doanh tương đối gian khổ, ta hy vọng ba vị đều có thể duy trì được, ta cũng tin tưởng năng lực của ba vị. Còn nữa, ba vị cần phụ trách một đội binh lính hằng ngày huấn luyện, hơn nữa mỗi ngày đều phải hướng Tào tướng quân báo cáo tình huống”, Mã Ngọc chỉ người đang mặc quần áo quân nhân đứng ở bên cạnh mình.
“Vài năm này, ba vị cũng cố gắng, ta sẽ đem biểu hiện của các ngươi báo cáo cho Minh Vương gia, quyết định tiền đồ sau này của các ngươi.” Mã Ngọc bình thản nói xong những lời này.
Nhất thời, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Tử Mặc: “Thái Tử điện hạ, ngươi đến nơi này của mạt tướng rèn luyện, mạt tướng thập phần cảm thấy vinh hạnh, nhưng ta tin tưởng Hoàng Thượng cùng Minh Vương gia đối với điện hạ cũng ôm trong mình kỳ vọng không nhỏ, hy vọng điện hạ không cần……” Ánh mắt bình thản nhìn không ra một tia khác thường.
“Mạt tướng biết, nhất định không cô phụ.” Tiêu Tử Mặc không chờ Mã Ngọc nói xong đánh gãy lời nói.
Cuộc sống trong quân đội của cả ba liền theo hôm nay nổi lên, Phương đông mặt trời giờ phút này mới dần lộ ra quang ảnh. Cuộc sống ở quân doanh ngày qua ngày, lại không có gì khác, sẽ có một ngày không giống với sao?
Khi Tiêu Tử Mặc ở không rảnh rỗi, vẫn sẽ nhớ tới nữ tử ở quốc đô xa xa kia, nhớ tới người mà chính mình ngày đêm vướng bận, ánh mắt liền toát ra ôn nhu vô hạn.
“Báo cáo tướng quân, Mã tướng quân khẩn cấp triệu tập, nói là quân đội Bắc Miểu, đột phá biên giới, hiện đang hướng quân doanh ta đi tới.” Người tới là tiểu binh ở bên người Tiêu Tử Mặc, Lưu Tiểu Bối.
“Cái gì?” Tiêu Tử Mặc hoãn thần lai, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta theo sau đi ra.” Lâu rồi không hề thấy động thái, như thế nào nay lại đột nhiên như thế. Tiêu Tử Mặc không khỏi nghĩ nhiều, cầm lấy một bên mũ giáp liền ra doanh trướng.
“Ngự Tiền Tiên Phong” Chỉ nghe Mã Ngọc ra lệnh một tiếng.
“Có mạt tướng.” Tiêu Tử Mặc có vẻ trung khí mười phần.
Mã Ngọc ánh mắt chuyển dời đến trên người Tiêu Tử Mặc: “Ngươi dẫn dắt hai vạn binh lính, tiến đến nghênh địch, cùng tả hữu sĩ quan phụ tá hiệp trợ, cần phải ngăn cản xuống.”
Tiêu Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, kêu chính mình ngay mặt nghênh địch sao, chính mình thực lực có thể hay không đây. Mã Ngọc còn chưa nghe lời nói của nàng thì đã đi vào. Tiêu Tử Mặc mang theo mũ giáp, nhảy lên ngựa:
“Tả hữu sĩ quan phụ tá, cùng ta tiến lên nghênh địch.” Tiêu Tử Mặc giơ lên cao tay phải.
“Vâng” Theo sau vang lên thanh âm của Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân, giống nhau khí thế giàn giụa. Trước mắt đông nghìn nghịt một mảnh làm cho Tiêu Tử Mặc xem có chút chói mắt, một chút dự định đều không có, xem ra Bắc Miểu là muốn suy giảm chí khí Đại Tiêu ta a, như thế cùng với quân đội khổng lồ, chính mình cũng sẽ không chịu thua đâu.
“Đến là kẻ nào?” Chỉ nghe đối phương mang dội một tiếng rống.
Tiêu Tử Mặc mắt lạnh đảo qua người đối diện: “Đương kim Thái Tử Đại Tiêu — Tiêu Tử Mặc.” (Edit: ngầu vãi linh hồn *ôm tim*)
Hiển nhiên người đối diện thật sự kinh ngạc, sắc mặt có chút khẽ biến, chẳng lẽ hoàng đế đã biết âm mưu đánh lén lần này của mình, kia tất có viện quân, có hay không vừa mới bắt đầu? Khi Tiêu Tử Mặc nói chính mình là đương kim Thái Tử, phía sau nhóm binh lính đều có vẻ thập phần khϊếp sợ, bao gồm Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân, Tiêu Tử Mặc tiết lộ ra thân phận thật của bản thân có mục đích gì?.
Nhất thời, sĩ khí biến đổi, nghĩ tới việc đương kim Thái Tử điện hạ tự mình dẫn binh nghênh chiến, bọn lính liền thập phần kích động. Hiển nhiên đối phương cũng có kinh nghiệm sa trường, liền khôi phục trấn định, vẻ mặt coi thường:
“Sao? Tiêu Thái Tử a, tới vừa lúc, nếu ta hôm nay diệt trừ ngươi, Tiêu quốc của các ngươi sẽ không lâu nữa tuyệt hậu, ha ha ha.” Tiêu Tử Mặc không khỏi thay đổi sắc mặt, trong tay cây thương không khỏi nắm chặt chút, các đốt ngón tay trở nên trắng.
“Chúng tướng nghe lệnh, cần phải ngăn cản quân địch, bảo vệ núi non Đại Tiêu chúng ta.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt ác liệt, một bên Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc nhìn đến không khỏi nắm thật chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh địch.
“Gϊếŧ a.” Theo một tiếng tiếng hô quân đội hai bên cầm trong tay vũ khí lao vào giao chiến, nhất thời chiến trường tràn ngập một mảnh cát vàng, làm cho người ta có chút thấy không rõ tình huống phía trước.
Chỉ chốc lát, Tiêu Tử Mặc cùng tướng địch liền đυ.ng phải:
“Đại Tiêu Thái Tử như thế nào trưởng thành khuôn mặt lại nhỏ nhắn còn trắng như vậy a, sợ rằng chỉ biết tránh ở trong phòng múa văn chơi mực đi.” Tướng địch vẻ mặt cười khẽ. Tiêu Tử Mặc nghiên mặt lạnh nhạt nói:
“A, Đại Tiêu Thái Tử ta trừ bỏ “Múa văn chơi mực”, còn có thể gϊếŧ chết tên cẩu tặc như ngươi đấy, diệt Bắc Miểu!” Nói xong vung cây thương trên tay lên, hướng tướng địch đâm tới. Tướng địch không nghĩ tới Tiêu Tử Mặc sẽ đột nhiên công kích, cho dù né một chút, trên mặt vẫn bị xuất một đạo vết máu, rõ ràng. Tiêu Tử Mặc khóe miệng giơ lên ý cười khó có thể phát hiện.
“Dám đánh lén lão tử, xem ra hôm nay phải cho ngươi bỏ thân tại nơi này.” Nói xong cầm song chùy trong tay, hướng Tiêu Tử Mặc công tới. Tiêu Tử Mặc thấy thế, cũng vung cây thương trong tay đón nhận, không có một tia chậm trễ. Bên tai thanh âm các chiến sĩ hò hét cùng tiếng kêu rên, thật là lừng lẫy.
Vài lên xuống, hai bên vẫn chưa phân được cao thấp, Tiêu Tử Mặc tay trái kéo dây cương, tay phải nắm chặt cây thương, ánh mắt chuyên chú nhìn chiến cuộc trước mắt, nàng có chút khó thở, nhưng nhìn thấy đối phương, có lẽ do vũ khí là đại chuỳ, nên khiến sắc mặt phiếm hồng, thở rõ ràng so với Tiêu Tử Mặc nghiêm trọng hơn nhiều.
“A.” Chỉ nghe thấy một tiếng rống, đối phương lại cầm đại chuỳ vọt tới, Tiêu Tử Mặc nắm thật chặt thương trong tay, trấn định chuẩn bị tiếp chiêu. Dư quang nhìn về phía Nhiều Nhạc bên phải đang bị nhiều người vây công, vai còn bị thương, chỉ thấy sau lưng một người cầm trường đao trước mặt hướng Nhiều Nhạc bổ tới, thế tới hung mãnh, xem ra không tốt nếu như bị thương, Nhiều Nhạc còn mệnh ở lại sao? Tiêu Tử Mặc không để ý đến đại chuỳ đánh úp về phía mình, dứt khoát thay đổi đầu thương, ngăn trở trường đao tiếp tục đi tới “Keng” một tiếng, cây thương cùng trường đao kịch liệt va chạm thanh âm tiến nhập vào trong lỗ tai Nhiều Nhạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Tử Mặc cầm cây thương trong tay mặc sống chết chặn trường đao. “A”, phản ứng lại, thì thấy Tiêu Tử Mặc kêu lên một tiếng hấp dẫn ánh mắt Nhiều Nhạc, chỉ thấy tướng địch chùy tử rắn chắc nện lên lưng Tiêu Tử Mặc. Nàng nhất thời cảm giác đầu óc choáng váng hoa mắt, phía sau lưng kịch liệt run rẩy đau đớn, yết hầu một trận tinh ngọt, “Phốc”, một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cây thương trong tay. Nhiều Nhạc trừng lớn hai mắt, “Tiêu Mạnh.” Nói xong ngẩng đầu căm tức nhìn tướng địch, một đao hướng hắn chém tới, hai người giao chiến tại chỗ cùng nhau. Thoáng làm cho Tiêu Tử Mặc có cơ hội ngừng lại, tay ôm trước ngực, mồm mở to thở hổn hển, kịch liệt đau đớn kí©h thí©ɧ mỗi một dây thần kinh, làm cho nàng hơi có chút run rẫy.
Thấy hai người kịch liệt dây dưa cùng nhau, Tiêu Tử Mặc hướng tướng địch giao chiến qua, biết kỳ thật lực cũng không yếu, Nhiều Nhạc sợ khó có thể chống lại, mắt thấy Nhiều Nhạc thế công càng ngày càng yếu, dần dần chỉ còn có thể phòng thủ. Tiêu Tử Mặc cúi đầu ánh mắt nhìn tay đang nắm lấy cây thương, một được ăn cả hai ngã về không*, xuất toàn lực nhắm ngay tướng địch đâm tới. Có Nhiêu Nhạc quấy nhiễu, nên hắn sẽ không phát hiện được nguy hiểm bất thình lình xảy ra ngay trước mắt. Quả nhiên, cây thương không sai lầm đâm thẳng vào ngực tướng địch.
(Edit: câu đúng ”Được ăn cả, ngã về không” nghĩa là: Nếu thành công thì được lợi, còn thất bại thì mất hết.)
Nhất thời mặt lộ vẻ khó xử mất đi khí lực, Nhiều Nhạc thấy thế bỏ đao qua một bên. Thấy một màn như vậy, Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng thân thể lại chống đỡ không được, lập tức rơi xuống.
Theo sát phía sau, Lưu Quân thấy vậy tình huống, hô to: “Các tướng sĩ, gϊếŧ a, chúng ta vừa mới tiêu diệt tướng quân địch.” Nhất thời sĩ khí thay chấn, tất cả đều huy đao tiến lên. Nhiều Nhạc vội vàng xuống ngựa, nâng Tiêu Tử Mặc dậy:
“Tiêu Mạnh, còn chịu đựng được không?” Sắc mặt lộ vẻ lo lắng. Tiêu Tử Mặc khởi động một chút, mỉn cười.
“Không có việc gì, ta còn có thể.” Nói xong liền muốn thử ngồi dậy. Nhiều Nhạc một phen đè nàng xuống.
“Không được, ngươi bị thương nặng như vậy, ta cõng ngươi trở về đi.” Tiêu Tử Mặc vừa định nói “Phải tiếp tục tác chiến, quân địch chưa lui” thì lúc này Mã Ngọc dẫn đại quân chạy tới đây, thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Tử Mặc.
“Biểu hiện tốt lắm, còn lại liền để chúng ta tới thu thập, ngươi mau chóng trở về trị thương.” Nghe Mã Ngọc nói như vậy liền xốc Tiêu Tử Mặc dậy.
“Ách, vậy làm phiền Mã tướng quân.” Nói xong miễn cưỡng chống đỡ lộ ra vẻ tươi cười, Nhiều Nhạc chậm rãi nâng nàng dậy hướng quân doanh đi. Mã Ngọc nhìn bóng dáng Tiêu Tử Mặc sắc mặt có chút ác liệt.
Lần này đại chiến Đại Tiêu lấy được toàn thắng, toàn quân cao thấp đều mang theo vui sướиɠ.
“Thái Tử điện hạ, thân thể đã tốt hơn chưa.” Mã Ngọc nói xong đi nhanh bước vào trong. Đang ở trên giường dưỡng thương Tiêu Tử Mặc đột nhiên bị lời nói bừng tỉnh, đợi thấy rõ người tới, liền mỉm cười:
“Đa tạ tướng quân quan tâm, cũng không đáng lo ngại.”
“Vậy tốt rồi, nếu vạn nhất người có việc gì, mạt tướng cũng không biết như thế nào hướng Hoàng Thượng đòi công đạo.”
“Tướng quân lo lắng nhiều rồi.”
“Thái Tử điện hạ, mắt thấy người đến nơi này của mạt tướng đã gần ba năm, người nên hồi kinh thành đi thôi. Ngày mai, người liền có thể hồi cung.” Mã Ngọc đứng thẳng ở bên giường.
“Ba năm rồi sao?” Tiêu Tử Mặc ngữ khí thấp xuống, không bao lâu lại ngẩng đầu lên:
“Cũng tốt, ta ngày mai sẽ trở về kinh thành, trong khoảng thời gian này đa tạ Mã tướng quân chỉ dạy.”
“Ân” Mã Ngọc nói xong rời đi.
Đợi khi đi đến cửa doanh trướng, hắn đột nhiên lại xoay người lại:
“Thái Tử điện hạ, biểu hiện của ngươi thập phần xuất sắc, ngươi đã cho ta sự dũng cảm, ưu tú nhất của ngự tiền tiên phong.”
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, theo sau giơ lên nụ cười. Ngày mai mình đã có thể trở về, lâu không nhìn kinh đô, người thân, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy nàng.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 15: Chiến trường