Biển máu.
Vô biên vô hạn.
Cô đứng ở giữa, bị dính thứ chất lỏng sền sệt, lạnh như băng, mùi máu tanh đỏ vây quanh.
Sóng huyết ở phía trên, nổi lơ lửng, chảy trên vô số ảnh chụp. Trên tường dính cả một mảng máu, một đôi giày chuyên đá bóng màu trắng dính máu, hai thùng xăng, màu nhuộm đỏ cả nền đất, quần áo bị phá hủy, đôi giày cao gót nhiễm máu, bị “xử lý” qua, mười sáu mảnh bị phanh thây phá hủy đến mức không còn là thi thể nữa (chắc thành một đống bầy nhầy quá! ọe!).
Hé ra lại hé ra, hé ra lại hé ra, hé ra lại hé ra, hình ảnh vô cùng thê thảm,làm cho cô không thể nhìn lại, hoảng loạn ở giữa biển máu khó khăn bước đi.
Bỗng dưng, thân thể của cô tử rồi đột nhiên trượt ngã thẳng vào trong biển máu.
Biển máu, không đáy.
Biển máu cắn nuốt cô, chất lỏng sền sệt dính lấy, tanh hồng màu máu, còn có một bàn tay vô hình, giữ chặt lấy mắt cá chân cô, bất luận cô có kêu gào sợ hãi dãy dụa như thế nào, nhất định cũng không chịu buông ra, cố ý lôi kéo cô, đi xuống, đi xuống, đi xuống, đi xuống…
Cô mở miệng, ở trong vũng máu tanh nồng, phát ra tiếng hét chói tai, lại kêu không ra tiếng.
Không, không cần! Cô không thể hô hấp, cô sắp bị nuốt sống, cái bóng đen kia gắt gao bắt được cô, làm cho cô không có chỗ trốn—
Đột nhiên, một đôi bàn tay to bắt lấy cô, đem cô lôi ra từ biển máu.
Máu, ảnh chụp, bàn tay vô hình, nháy mắt biến mất vô tung.
Sắc mặt cô tái nhợt, từng ngụm từng ngụm hô hấp, run run kịch liệt, từ trong biển máu, giữa ác mộng, sự thật đã bị lôi kéo quay về. Hé ra khuôn mặt to, chiếm lấy tầm mắt của cô, chính là đang lo lắng nhìn cô.
“Nghi Tĩnh!” hai tay Hùng Trấn Đông đặt trên vai của co, dày rộng mà ấm áp.
“Em chỉ gặp ác mộng. Chỉ là ác mộng thôi, không có việc gì.” Hắn nói, con ngươi đen tràn ngập lo lắng.
Tiếng nói thô ráp, rót vào ý thức của cô. Cô như là bị rút mất xương cốt, xụi lơ ở trong lòng hắn, bởi vì sự hãi mà thở dốc, thân hình lạnh như băng, bản năng ôm nhanh lấy hắn, hấp thu nguồn nhiệt ấm áp kia.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Bàn tay to dày rộng vụng về vuốt lưng của cô, không ngừng an ủi cô.
Nghi Tỉnh tuy rằng đã tỉnh táo, thân hình lại còn đang run run. Giác quan của cô, bởi vì cơn ác mộng đáng sợ ngược lại càng sâu sắc.
Nơi này không phải là tổng bộ Phi Ưng, mà là nhà trọ cô đã sống một mình trong ba tháng qua. Trời tối rồi, ngoài cửa sổ đã có ánh đèn, mà trong phòng chỉ có mấy mấy bóng đèn sáng, mà chính cô lại đang ở trên giường, mà Hùng Trấn Đông ngồi ở mép giường.
Cô hôn mê bao lâu?
Cô như thế nào lại trở về nha?
Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Mấy vấn đề này, đều trở nên râu ria (ý nói không quan trọng). Cô chỉ thấy may mắn, giờ này khắc này, có thân thể Hùng Trấn Đông ở bên.
Giống như ngày trước, hắn lại có thể xuất hiện đúng lúc kịp thời. Đem cô lôi ra khỏi ác mộng, là hắn. Vì cô mà trục xuất hàn ý, cũng là hắn. Chỉ có thân thể hắn cực nóng, mới có thể đánh đuổi được hắc ám, làm cho cô quên đi ác mộng.
Bị sợ hãi thúc giục bức ra nhu cầu nguyên thủy nhất.
Bản năng muốn sống, tiếp thảy hết thảy làm cho cô cảm thấy khát vọng đến cấp bách, trực tiếp dùng phương thức trực tiếp nhất, hấp thu lấy nguồn sinh mệnh không dứt của hắn.
Cô xúc động ngồi dậy, vươn hai tay, đè lại Hùng Trấn Đông xuống ngực, đẩy hắn ngã ở trên giường. (wa!! Nóng bỏng quá!!”)
“Nghi Tĩnh?” vẻ mặt hắn kinh ngạc, nửa khởi động lại thân hình vĩ ngạn (to lớn)
Cô không trả lời, hai tay nâng khuôn mặt lớn kia, đôi môi thủy nộn lạnh lẽo, chủ động hôn trụ hắn, giống như nhiệt lượng từ đôi môi này, mới có thẻ đủ để duy trì sinh khí của cô.
Đột nhiên thoát khỏi cô, đôi môi sưng đỏ mọng, hai mắt sương mù nhìn xuống hắn, hắn cơ hồ muốn thân ngâm ra tiếng.
Đây là thiên địa dụ hoặc!
Hắn rất muốn đẩy ngã cô, cuồng dã kịch liệt yêu cô. Nhưng mà—đáng chết! Hắn là cầm thú sao? Ở trong lòng hắn mắng, nhắc nhở chính mình, ban ngày cô mới té xỉu, vừa mới lại bị ác mộng dọa sợ tới mức chết khϊếp, hắn không thể bởi vì, cô hôn hắn liền cả đầu đều thầm nghĩ đến sự việc kia…
Nghi Tĩnh ngồi lên bên hông hắn.
Tiếng thân ngâm từ trong miệng cô thoát ra. Đúng là hàng thật giá thật. (cái này các nàng cùng hỏi. hỏi ta cũng không thể giải đáp nổi. amen! Lạy chúa lòng thành cho những ai đầu óc đen tối. hắc hắc!!)
Bàn tay nhỏ bé run run, thoát quần áo của hắn, vụng về rất nhanh cởi ra, ném xuống dưới giường. đầu óc Hùng Trấn Đông, bởi vì du͙© vọиɠ cuồng dã mạnh mẽ, mà bị một phát cháy sạch.
Thương cảm đối với cô, cung với lý trí đáng thương trong đầu hắn, nháy mắt tất cả đều quẳng ra lên đến chín tầng mây. Vật nam tính của hắn sớm đã bị kí©h thí©ɧ, cứng rắn đau đớn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, rơi xuống bên hông hắn, thử cởϊ qυầи nhỏ của hắn.
Cô cần hắn.
Chỉ cần hắn.
Vội vàng như vậy, khát vọng như vậy, cô cũng dừng không được, cũng không muốn dừng lại.
Chiếc qυầи иᏂỏ ương ngạnh, thủy chung không chịu dễ dàng đi vào khuôn khổ, bàn tay nhỏ bé lại vừa xé vừa kéo, làm cô thất bại nhiều lần thân ngâm.
“Để anh” tiếng nói thô ráp vang lên.
Bàn tay hắn to, xé hẳn chiếc qυầи иᏂỏ ném bay ra ngoài.
Cô vội vàng ngồi lại gần. làm cho nơi mềm mại trơn ẩm ướt chỉ còn một lớp vải dệt mỏng manh, khảm hợp với nơi cứng rắn lửa nóng kia, hai người đồng thời run run, vội vàng nhu sát lẫn nhau.
“Ngay bây giờ.” cô thở hổn hển, thắt lưng mảnh khảnh, lần lượt phập phồng.
“Ngay bây giờ.”
“Đợi chút.”
“Không” cô ngửa đầu, thanh âm như khẽ nấc.
Du͙© vọиɠ so với lửa càng mãnh liệt hơn, bàn tay dày rộng to lớn, tham nhập vào bên trong chiếc qυầи иᏂỏ tơ tằm, chơi đùa với nụ hoa mẫn cảm của cô. Ngón tay cái của hắn, tham nhập vào bên trong nơi mềm mại, hướng lên trên đỉnh dò xét, chạm đến cái điểm đó trong cơ thể cô.
Kɧoáı ©ảʍ cường đại, làm cho cô khóc kêu ra tiếng. hắn cầm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, phóng thích bàn ủi nam tính, mạnh mẽ tiến vào cô.
Cô run run, thanh âm liên tiếp đột nhiên biến mất, càng vội vàng nghênh hướng hắn, khiến hắn cường ngạnh càng xâm nhập sâu hơn, cảm nhận được hắn ở bên trong cơ thể cô khi nhẹ khi lặp lại lần nữa, mau hoặc chậm, sâu hoặc nông.
Thân ngâm nam tính khàn khàn, quanh quẩn ở bên tai cô. Bàn tay to kéo lấy áo của cô, dùng sức ngăn, lại muốn xé hỏng chiếc áo tơ tằm ở trước ngực cô, lộ ra làn da trắng noãn đẫy đà.
Đôi môi nóng hừng hực, ở trước hai nhị hoa như phấn hồng của cô mà cắи ʍút̼ liếʍ, đem váy của cô kéo lên hoàn toàn, thậm chí ngay cả nội y cũng chưa cởi bỏ, hắn cũng đã ở trong cơ thế cô, dùng sức mà rất nhanh tiến vào.
Lực lượng của hắn, một lần so với một lần nặng, một lần so với một lần xâm nhập, cơ hồ đem cô nâng hẳn khỏi giường.
Cô leo lên hẳn bả vai rộng lớn của hắn, nghênh hướng hắn mỗi lần tiến vào cùng chỗ mềm mại tối tăm đấy, ma sát thật sát với thứ cứng rắn thật lớn của hắn, hai chân thon dài, vòng quấn quít lấy thắt lưng thô bản của hắn.
Tiết tấu dâng cao, khiêu gợi sóng triều một trận lại một trận, đem cô bao phủ, cô ở bên cạnh chao đảo run run, cảm nhận được hắn đang bên trong cơ thể, so với lúc trước còn cứng rắn hơn.
Rồi sau đó, lại vài lần nữa mà tham tiến lên, đưa cô lêи đỉиɦ cao của khoái nhạc.
Cúi đầu tiếng gầm gừ ở bên tai cô vang lên, cô choáng váng, nhũn ra, run run, thở hổn hển, cảm nhận được du͙© vọиɠ của hắn, nhanh tiến vào trong chỗ sâu nhất của co, ở bên trong co rút, phóng ra nóng rực của hắn….
m áp.
Cô nhanh ôm chặt lấy hắn.
Chiếc giường đơn này quá nhỏ, không thể đồng thời chứa hai bọn họ, cô như con mèo nhỏ thỏa mãn, quần áo lộn xộn, tóc đen ẩm ướt, trần trụi cuộn mình trong ngực hắn.
Không ngờ sau một thời gian không hoan ái lại có thể mãnh liệt rung động như vậy, tứ chi của cô kiệt sức, không có nửa điểm khí lực, nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Bên tai vang lên tiếng tim đập, từ dồn dập dần dần khôi phục sự vững vàng, hai tay Hùng Trấn Đông như mỗi một lần trong quá khứ, khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi lại nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô.
“Em nhận được vụ án như thế nào?” Hùng Trấn Đông đột nhiên hỏi.
Thân thể mềm mại cuộn mình, hốt nhiên cứng đờ. Nghi Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cũng không nhúc nhích, càng không mở miệng trả lời.
“Hắc, không cần giả bộ ngủ.” bàn tay to không ngừng, vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Trốn tránh không phải chuyện em hay làm.” Hắn nói.
Cô vẫn không có hé răng.
Độ ấm cực nóng, dùng lại trên vai lõα ɭồ của cô, hắn hôn bả vai cô, miệng rộng cơ hồ không nói rõ:
“Nếu em không nói ra, anh thật rất muốn “bức cung” nha.”
Nghi Tĩnh rốt cục đáp lại. cô vươn tay, đấm thật mạnh vào xương sườn của hắn một cú, vừa lòng khi nghe thấy hắn kêu đau một tiếng.
“Không nên hỏi.” cô nhẹ giọng cảnh cáo.
Tuy rằng đau nhe răng trợn mắt, Hùng Trấn Đông lại ngoan cố cự tuyệt, rốt cuộc kiên trì truy vấn.
“Không được, em không thể không nói cho anh biết.”
“Bởi vì em đang sợ hãi.” Hắn hít sâu một hơi, hai tay vòng ôm cô.
“Nói cho anh biết, em đang sợ hãi điều gì? Vì sao lại sợ hãi?” biểu hiện thất thường của cô, làm cho hắn phát giác, chuyện này tuyệt đối không phải là nhỏ.
Lần này, rốt cục cô cũng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt, nhìn khuôn mặt to lớn kia gần trong gang tấc, tuy rằng thấy hắn tháy độ thoải mái nhưng cô vẫn nhìn ra lo lắng của hắn.
Nam nhân lỗ mãng thẳng thắn này đang là vì lo lắng cho cô.
Về vụ án kia, ác mộng sợ hãi kia, cô chưa bao giờ từng nhắc tới, nếu có thể, cô thậm chí hy vọng cả đời đều không cần nhớ đến.
Nhưng mà, lúc này bị hai bàn tay hắn ôm, bị độ ấm của hắn, bị hơi thở của hắn vây quanh, đột nhiên cô tỉnh ngộ, nguyên lai, cô vẫn có dũng khí nói ra miệng, có dũng khí đối mặt với loại sợ hãi này… chỉ cần có hắn ở trong lòng—
“Hai năm trước, khi chúng ta mới quen nhau, lúc đó em giúp FBI phá một vụ án gϊếŧ người hàng loạt.” cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy, chậm rãi nói:
“Ngày từ thi được phát hiện, tất cả thi thể đều bị cháy xém, hơn nữa còn bị xả thành mười sáu khúc, hầu như các bộ phận đều bị phá hủy hầu như không còn, công nhận quá trình điều tra vô cùng khó khăn.”
Hắn không có xen mồm, ngoan ngoãn chuyên chú nghe.
“Đợi cho FBI điều tra ra thân phận của thi thể, lại thể tiến hành điều tra, phát hiện sau khi người đó chết, vẫn còn đang tiến hành hoạt động kinh doanh, thậm chí là các quan hệ gia đình.”
Hùng Trấn Đông nhíu mày.
“Có ý tứ gì?” hắn nhịn không được đặt câu hỏi, trong đầu hiện lên, một khối thi thể đang đi mua sắm hoặc tham gia tiệc sinh nhật… loại phim kinh dị này chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh mới đúng.
“Thân phận của người chết cùng cuộc sống, đều bị đánh cắp.” cô lẳng lặng trả lời. “Tên gϊếŧ người kia có mục đính là thay thế thân phận người chết. Hắn gϊếŧ nạn nhân, phẫu thuật thành hình dạng của người chết, bắt chước hành vi hàng ngày của người chết, thậm chí giọng nói, cuộc sống của người chết, làm công việc của người chết, thậm chí còn giúp người chết nộp thuế.”
Hắn thô lỗ mắng ra tiếng.
“Biếи ŧɦái chết tiệt!”
Cô đồng ý.
“FBI vượt biển đem số lượng lớn tài liệu đưa đến Đài Loan giao cho em, yêu cầu em vì người chết mà điều tra hung thủ.”
Trong khỏng thời gian đó, cô bị những tư liệu, ảnh chụp vây quanh. Sự sâu sắc của cô, làm cho cô có thể quan sát tỉ mỉ, nhưng khi phân tích tâm lý tội phạm khi hành động, cô lại bị sợ hãi xâm chiếm…
“Sau đó thể nào? Không bắt được tên kia sao?” hắn nheo lại ánh mắt.
Cô gật đầu.
“Em đưa kết quả phân tích cho bọn họ, sau ba tháng, FBI bắt được tội phạm, trước lúc đó, hắn đã gϊếŧ được mười một người, thay đổi mười một thân phận khác nhau.”
“Mẹ nó!” Hùng Trấn Đông lại mắng một tiếng, nghĩ đến Phi Ưng tổng bộ, Nghi Tĩnh buông tay làm những tấm ảnh rơi toán loạn, lông mày lại dựng lên.
“Ban ngày nhìn thấy hồ sơ vụ án phanh thây kia, thủ pháp cùng với vụ án mà em nói giống nhau?”
Cô hít sâu một hơi. “thủ đoạn phanh thây, cơ hồ là giống nhau như đúc.”
“Nhưng phát hiện ra không phải là thi thể cháy xém.” Hắn lập tức nhận ra hai người bất đồng.
“Đúng vậy.”
Bàn tay to dày rộng, nâng lên khuôn mặt cô, ngón tay tho ráp vuốt qua hai má cô. Hắn nhìn chăm chú vào cô, đối với cô nhếch miệng cười, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười hỉ hả thường ngày.
“Hung thủ không có khả năng là cùng một người.” hắn ôm lấy cô, dường như dỗ đứa nhỏ, bàn tay đằng sau lưng vỗ vỗ.
“Ngoan đừng sợ đừng sợ, em bị thủ đoạn gây án dọa thôi.”
Bàn tay rộng lớn như là có ma lực, dần dần gạt bỏ đi sợ hãi trong lòng cô. Cô dần dần trầm tĩnh lại, bình tĩnh từng giọt từng giọt trở lại, cô lặng im tự hỏi.
Đúng vậy, hung thủ không có khả năng là cùng một người. Cái bóng đen gϊếŧ người hóa thân trong mộng của cô đã bị bắt, huống hồ nơi này là Đài Loan, cũng không là nước Mỹ. Có lẽ do các phương tiện thông tin đại chúng đưa tin vụ án đó rầm rộ nên thủ đoạn độc ác tương tự mới có thể xuất hiện ở Đài Loan.
Nói như vậy, cô chính là bị bóng ma sợ hãi trong lòng bảo phủ, mất đi sự bình tĩnh cùng năng lực phán đoán, mới có thể đang nhìn những bức ảnh chụp thi thể bị phá hủy này, sợ tới mức ngất đi.
Sợ hãi qua đi, bàn tay ở trên lưng, còn đang vuốt ve không ngừng.
“Đừng sợ, em yên tâm, chờ ngày mai, anh phải đi bắt phạm nhân, trong thời gian ngắn nhất, đem cái tên không có nhân tính kia bắt trở về.” hắn lầm bầm một tiếng.
“Hừ, cái gì tốt không học, đi học nước Mỹ phanh thây người?” hắn dám đánh cam đoan, đầu tên kia nhất định là hỏng rồi.
“Đây là vụ án của đội em nnha.” Cô nhắc nhở.
“Hắc. Anh là đang an ủi em nha!” hắn trừng mắt nhìn cô, còn không chấp nhập bĩu môi.
“Nói sau, đội bọn em, bất luận làm vụ án gì, đều làm theo nguyên tắc, quy củ, tốc độ chậm như rùa, nếu giao cho anh xử lý, khẳng định nhanh hơn nhiều.”
Cô biết phương thức phá án của hắn, một khi đã quyết định,hắn mặc kệ hợp pháp hay không hợp pháp, bất kỳ thủ đoạn nào cũng dùng tới.
“Vụ án này không cần anh nhúng tay.” Cô thản nhiên nói.
Bàn tay to lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên lần nữa, hắn cười meo meo, một bộ dáng hỏng mất rồi.
“Anh biết, em lo lắng cho anh bị phạt đúng không?” hắn cao hứng hướng lại gần, ma sát hai môi.
“Nghi Tĩnh, anh thật là cao hứng nha, em vẫn quan tâm đến anh như vậy.”
Cô chuyển sang chải tóc, chỉ làm cho hắn má hắn hơi nóng đỏ.
“Em không có.”
“Được được được, em không có.” Hắn biết nghe lời phải, nhưng lại không quên bổ sung thêm một câu.
“Em không phải quan tâm anh, mà là em yêu anh, đúng không?” hắn huýt sáo.
Cô không hề hé răng, nằm sấp úp mặt vào trong ngực hắn, còn cố ý nhắm mắt lại. cô biết, nếu tiếp tục đáp lời hắn, chỉ làm gia tăng hứng trí của hắn.
Đợi không thấy đáp lại, Hùng Trấn Đông thân dài quá cổ, nhìn tiểu nữ nhân trước ngực.
“Đừng không nói lời nào. Em nói a, anh nói có đúng không?” hắn còn lắc lắc trong ngực, chưa từ bỏ ý định quấy rầy cô.
“Đúng hay không?”
Cô vẫn là nhắm mắt lại.
“Nghi Tĩnh, đừng giả bộ ngủ.’
“Mở to mắt.”
“Anh biết em không ngủ.”
“Nhìn anh thôi!”
Sau vài câu hỏi,rốt cuộc hắn cũng an tĩnh lại.
Chính là, im lặng không đến nửa giây, hắn lại bắt đầu không an phận. Miệng rộng tiến đến tai cô, không có hảo ý hắc hắc cười, hai tay cũng đã di chuyển đến trên đùi cô.
“Nghi Tĩnh, anh muốn vén váy em lên!”
Cô nhẫn nại, kiên trì giả bộ ngủ.
Bàn tay to thô ráp, vuốt ve làn da trắng mịn màng, âu yếm, trêu chọc.
“Đùi em thật đẹp.” hô hấp nóng rực, phảng phất bên tai của cô.
“Không, là anh nói nhầm rồi, toàn thân em cao thấp đều rất đẹp.” một bàn tay to khác, chiếm cứ trước bộ ngực tròn của cô.
Hô hấp của cô dần dần dồn dập dồn dập đứng lên, thân thể mềm mại bởi vì hắn âu yếm, khẽ run run.
“Nghi Tĩnh, em lạnh phải không?” hắn biết rõ còn hỏi, ngón tay thô ráp, ma sát trên ngực cô trắng noãn, nụ hoa mềm mại kia.
“Thật đáng thương, anh làm cho em ấm áp lên, được không?” thanh âm hắn mang theo ý cười, còn có du͙© vọиɠ khàn khàn.
Nháy mắt tiếp theo, hắn ôm lấy cô, xoay người đem cô áp đảo ở dưới thân, to lớn, thân hình nam tính nóng bỏng, vững chắc đem thân mình mềm mại của cô áp tiến trên giường, bắt đầu đối cô cố tình làm bậy.
Nghi Tĩnh không bao giờ có thể giả bộ ngủ nữa.
Sáng sớm.
Hùng Trấn Đông thật cẩn thận xoay người, dùng động tác nhẹ nhất, dịu dàng nhất, tiểu nữ nhân đang ngủ say, trần trụi ở trên ngực hắn, ôm vào ở chăn ấm áp.
Cô đang ngủ, vô ý thức ưm một tiếng, kháng nghị mất đi thân hình ấm áp của hắn nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, ngủ say không có tỉnh lại.
Hắn đi và trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, dùng nước lạnh tắm sạch một thân vừa hôm qua chiến đấu, sau đó mới quang thân mình, nước nhỏ giọt toàn thân mới đi ra tìm khăn mặt.
Nghi Tĩnh trên giường, vẫn ngủ ngon .
Xem ra, tối hôm qua, hắn thật sự đem cô mệt mỏi muốn chết rồi!
Hùng Trấn Đông nửa ngồi xổm bên giưởng, nhìn mặt cô đang ngủ, nhớ tới “biểu hiện” của chính mình tối hôm qua, liền cười đến rất đắc ý. Hắn còn rất khổ tâm, khắc chế không cười ra tiếng, miễn cho mình có vẻ rất kiêu ngạo.
Sau khi thỏa mãn nam tính tự tôn, hắn đi đến tủ quần áo, mở cánh cửa tủ ra, muốn tìm khăn mặt mới để lau người. hắn còn nhớ rất rõ, Nghi Tĩnh luôn để khăn mặt mới ở dưới đáy tủ quần áo.
Bên trong tủ quần áo, tản ra mùi hương thơm ngát của cô. Các loại quần áo, sắp xếp gọn gàng, gấp ngay ngắn chỉnh tề, nhìn không thấy một tia hỗn loạn.
Hắn kéo ra ngăn kéo dưới cùng, đủ các màu, chất liệu, qυầи ɭóŧ vải bông, chỉ một thoáng ảnh lọt vào trong mắt, một xấp quần áo ở đằng kia, xinh đẹp làm tâm hắn như đóa hoa đua nở.
Nha, hắn thật hoài niệm tủ quần áo hàng ngày được cô sắp xếp. thiếu đi sắc thái rực rỡ của vật nhỏ, tủ quần áo của hắn trở nên đơn điệu cực kỳ!
Hắn lại kéo ra một ngăn kéo khác, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc khăn mặt mới. hắn ngồi xổm ở chỗ cũ, mở ra một cái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào một chiếc qυầи иᏂỏ.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi vươn bàn tay, nhấc ra một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng tơ tằm. a, Hắn nhớ rõ nó! Vật nhỏ đáng yêu này, nhưng mà là thứ hắn yêu nhất ở cô, mỗi lần nhìn thấy Nghi Tĩnh mặc nó, hắn liền hưng phấn bổ nhào vào cô.
Nếu—nếu—nếu hắn bắt nó mang về nhà, Như vậy, nếu có một ngày, Nghi Tĩnh về nhà, tắm rửa không có quần áo thay thì sao? A, chủ ý này thật tốt quá, đến lúc đó, khẳng định Nghi Tĩnh vừa mừng vừa sợ, nói không chừng còn có thể săn sóc cho hắn, ô, ô, hắn quá thông minh!
(Bò: sao ta thấy giống mấy thằng cha biếи ŧɦái chuyên môn đi ăn trộm đồ lót phụ nữ vậy!Bee: =)) )
Hạ quyết tâm, hắn nhanh chóng kéo ngăn kéo lại, muốn thừa dịp cô còn đang ngủ say, đem “kinh hỉ” này nhét vào trong túi quần bò. Một hộp nhung màu đen, bởi vì tủ quần áo chấn động, khách một tiếng lộ ra, lăn đến bên chân hắn.
Cái hộp này xem ra cũng thật quen mắt nha!
Nháy mắt hai con ngươi hắn sáng ngời.
Đây là khi cầu hôn, hắn đưa cho Nghi Tĩnh nhẫn, cũng chính là nhẫn đính hôn của bọn họ! Cô giữ lại cái nhẫn này, sau khi ly hôn không ném nhẫn đi, vậy đại biểu cho, trong lúc này bọn họ vẫn còn hy vọng đi?
Cảm xúc vui sướиɠ, tràn ngập trong ngực hắn, làm cho hắn cơ hồ muốn cất giọng hoan hô.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nghi Tĩnh đang ngủ say, lập tức mở to mắt, ở trên giường ngồi thẳng dậy.
Hùng Trấn Đông trong thời gian ngắn nhất, đem cái khăn che đậy ổn thỏa, đem chiếc hộp nhung ném vào trong tủ. Vì không muốn cho cô hoài nghi, hắn còn nhanh chóng rời khỏi phòng, tự động tự phát chạy tới tiếp điện thoại.
“Uy?”
Bên kia điện thoại, truyền đến một thanh âm trầm thấp hữu lực.
“Tôi là Lệ Đại Công, xin hỏi Nghi Tĩnh có nhà hay không?” cho dù nhận ra thanh âm của Hùng Trấn Đông, khẩu khí của Lệ Đại Công, cũng không để lộ ra nửa điểm ngoài ý muốn, giống như chồng trước của đội viên, sẽ sáng sớm tiếp nhận điện thoại, là chuyện quá bình thường.
“Cô ấy đang ngủ.” Hùng Trấn Đông cố ý nói, còn bổ sung thêm một câu.
“Tối hôm qua cô ấy mệt chết đi.”
Nghi Tĩnh tỉnh táo lại, đang ngồi trên giường, không tiếng động trừng mắt hắn, trong ánh mắt tràn ngập cảnh cáo.
“Nha, cô ấy dậy rồi.” thị uy xong,hắn ngoan ngoãn đi đến bên giường, đưa điện thoại cho cô, trên biểu tình như từng làm gì xấu xa vậy, giống như lúc nãy hắn chưa từng làm việc gì.
Nam nhân này!
Cô bất đắc dĩ tiếp nhận điện thoại, đưa đến bên tai, thanh âm Lệ Đại Công rõ ràng truyền tới.
“Nghi Tĩnh sớm.” khấu khí Lệ Đại Công, ngắn gọn mà trầm ổn.
“Vụ án ngày hôm qua, có điểm trọng yếu phát triển thêm, tư liệu đang ở trong tay tôi. Tôi cần ý kiến của cô.”
“Được, ba mươi phút nữa tôi sẽ đến.” cơn buồn ngủ còn sót lại biến mất, cô nhanh chóng trả lời, vội vàng để lại điện thoại.
Chính là, cô vừa nói điện thoại xong, Hùng Trấn Đông lại còn quang thân mình, đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. Vật hấp dẫn lực chú ý của cô, không phải thân thể trần trụi của hắn, ngược lại là vật hắn cầm trong tay.
“Anh lấy cái kia làm gì?” Nghi Tĩnh trừng mắt nhìn vật trong tay hắn, chiếc qυầи ɭóŧ tơ tằm màu hồng kia.
Không xong!
Hắn ở trong lòng âm thầm hô một tiếng.
Vừa rồi lúc điện thoại kêu, hắn chỉ nhớ rõ, đem nhẫn cất vào tủ quần áo nhưng lại quên không đem “chiến lợi phẩm” vào trong túi.
“Không có a, nó rơi trên mặt đất mà!” hắn làm bộ dường như không có việc gì, cố gắng tạo ra biểu tình vô tội.
“Anh đang giúp em nhặt nó lại thôi mà!” hắn xung phong nhận việc, trong lòng lại nghĩ biện pháp “đánh trống lảng”
Đáng tiếc, cô rât hiểu hắn.
“Không cần, tôi tự mình bỏ vào trong tủ là được rổi.” Nghi Tĩnh vươn tay, không có nửa điểm cơ hội.
“Trả lại cho anh.”
Hắn tâm không cam, tình không nguyện, giao ra vật nhỏ đáng yêu kia, bỏ và lòng bàn tay cô, còn thất vọng thở dài một hơi.
“Tối hôm qua em còn dễ thương khả ái, như thế nào trời vừa sáng, lại kém nhiều vậy?” sự chênh lệch lớn như vậy, thật sự không thể hắn tiếp nhận. Thân là “người sử dụng” kiêm “bị người sử dụng”, hắn thận trọng đưa ra nghi vấn.
Hai gò má trắng mịn, hiện lên hai mảng đỏ ửng, đột nhiên khuôn mặt thanh tú lại trầm xuống.
Nhìn thấy sắc mặt Nghi Tĩnh không đúng, Hùng Trấn Đông lập tức tỉnh ngộ, biết mình nói sai!
Ai a a, không xong không xong rồi, hắn như thế nào có thể quên mất, da mặt cô mỏng, ban đêm cho dù nóng bỏng kí©ɧ ŧìиɧ như thế nào, đến ban ngày chỉ cần hắn hơi chút nhắc tới, cô sẽ mất hứng. Huống hồ, tối hôm qua, lần đầu tiên cô chủ động cầu hoan, này đối với cô mà nói, xấu hổ lại thêm xấu hổ, cấm kỵ phạm cấm kỵ a!
“A, cái kia…này…anh nói lỡ lời, em đừng nóng giận ah!” hắn nhanh chóng thừa nhận sai lầm, vội vàng tiến lên, vội vá trấn an.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng nhuận, lại quay ngoắt đi,không chịu nhìn hắn.
“Nghi Tĩnh….” Hắn cầu xin tha thứ.
Làn mi tú lệ, vẫn không quay lại đây.
Hắn thở dài một hơi, hai tay chìa ra.
“Em đừng nóng giận, cẩn thận phá hỏng tâm trạng mình.” Hắn lo nghĩ.
“Như vậy là tốt nhất, em phạt anh đi!”
Con ngươi trong suốt liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Phạt như thế nào?”
“Ân, phạt như thế nào?” hắn lặp lại, trong đầu linh quanh hiện ra
“Đúng rồi, tỷ như còng tay anh vào kia.” Hắn miệng rộng cười, trong mắt tràn ngập chờ mong, còn chủ động từ trong quần bò lấy ra một chiếc còng tay.
Nghi Tĩnh tiếp nhận còng tay, khẽ cắn môi đỏ mọng, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Lại đây.” Cô hạ lệnh.
Hắn như đại cẩu thấy xương thịt, dùng tốc độ nhanh nhất, nhanh chân nhảy nằm lên chiếc giường đơn kia, còn tự động nằm thẳng ra, hai tay duỗi thẳng, dựa nhanh vào đầu giường, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cô, nhiệt liệt nhắn dùm: đến đây đi, lăng nhục ta đi, bảo bối!
Cô lấy khóa lấy tay, đem hai tay hắn trói chặt chẽ ở trước đầu giường, thân thủ còn thử lôi kéo, xác định hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Sau khi cô khóa chặt tay hắn, cúi xuống, nhẹ nhàng lướt qua thân hình hắn, như là một cái gì đó tinh xảo, cũng là tra tấn khó chống cự nhất. hắn dùng lực hít sâu, trong ngực phậm phồng, lại lần nữa cảm thấy nhiệt tình khó chịu.
“Em đi tắm rửa trước.” cô tực bên tai hắn, nhẹ giọng nói.
Bị còng ở trên giường, Hùng Trấn Đông lại lần nữa thở dốc, tràn ngập chờ mong mãnh liệt gật đầu, thiếu chút nữa muốn gãy luôn cổ.
Ngay tại lúc hắn đnag nhìn chăm chú, cô nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên, cả đầu hắn đều ảo tưởng, da thịt cô trắng nõn, mềm mại đẫy đà, thắt lưng mảnh khảnh. ảo tưởng, lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, không hề có năng lực phản kháng hắn, mặc kệ hắn làm ra sự tình gì.
Thời gian trôi qua lâu tựa như một thế kỷ, cô rốt cục cũng đi ra khỏi phòng tắm, vật nam tính của hắn đã muốn sưng phồng đau đớn, thẳng tắp hướng cô
“Chào”
Nha, cô muốn tới! cô muốn tới! cô muốn…. cô sẽ….
Thân thể mềm mại uyển chuyển, hắn cơ khát nhìn chăm chú, chậm rãi tiêu sái đến tủ quần áo, mở cánh cửa tủ, thong dong lấy ra quần áo, con ngươi đen chờ mong cùng du͙© vọиɠ, dần dần trở nên hoang mang.
“Ách, Nghi Tĩnh.”
“Ân?” cô mặc áo sơ mi.
“Anh còn ở trong này.” hắn nhắc nhở.
“Em biết” cô bẻ cổ áo, lại cầm lấy áo khoác mặc vào.
“Em không tới đây sao?” nhìn thấy thái độ của cô, thật sụ không giống như bộ dạng đang chuẩn bị muốn cùng hắn tiếp tục “chiến” một lần nữa.
Cô quay đầu lại lộ ra mỉm cười làm cho người ta hoa mắt.
“Nhưng mà em phải đi.”
Hắn thở dốc vì kinh ngạc, cả người như từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, nháy mắt thanh âm lạnh lẽo.
“Kia, em muốn đi đâu?” hắn lắc lắc mặt hỏi.
“Đi làm.” Cô trả lời đương nhiên.
“Tổng bộ có việc gấp tìm em.” Vừa nói, cô vừa chạy tới cửa, để đi giày vào.
“Anh bây giờ phải làm sao?” hắn kêu rên ra tiếng.
“Trói.” Cô lại lần nữa lộ ra mỉm cười, còn nhìn vào trong túi quần bò của hắn, cầm đi chìa khóa còng tay.
“Đây là phương thức trừng phạt anh tự đưa ra.”
Hùng Trấn Đông tiếng kêu rên trung, cô đi lại nhẹ nhàng tiêu sái mà ra khỏi nhà trọ, đem hắn nhốt tại trong phòng, khóa cửa đi làm .