Chương 10: Dần Tiếp Thu Quy Luật.

Tô Bạch hôn mê rồi, hắn không biết trải qua bao nhiêu lâu, đầu óc đều bị trướng đau lấy. Cảm giác được xung quanh mọi người nói cười, còn có phá lên cười đùa 2 tên tiểu bất điểm. Tô Bạch mới gắng gượng từ từ mở mắt.

Hắn "ngô" một tiếng, nhãn thần dần trong lại, mới cảm nhận được miệng bản thân đang ngậm thứ gì. Mềm nhu cùng nhẵn nhụi, mang theo vị chua ngọt cùng dày nặng hương thơm xử nữ, để Tô Bạch rất nhanh biết được.

Chà mẹ nó, này không phải đang ngậm nãi sao?

Hắn cái tiểu hài 3 tuổi, vì lông cho hắn đút bú a, Tô Bạch nhãn thần tràn đầy bất đắc dĩ.

- A? Tỉnh, tiểu Bạch tỉnh. Tứ tỷ mau gọi Diệp thúc a!

Cho Tô Bạch ngậm lấy nãi, da thịt mềm mại cùng săn chắc, mang theo màu vàng lúa mạch khỏe khoắn làn da. Nàng ngọc thủ ôm chặc mờ mịt Tô Bạch, âm thành tràn đầy từ tính hô lấy bên cạnh người.

Mặc dù má vết thương vẫn chưa lành lặn, nhưng Tô Bạch biết là Ngũ nương không thể nghi ngờ.

Nàng lúc này khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia vui mừng, để Tô Bạch rót tâm một dòng nước ấm.

- Tứ nương đừng kêu!

Hắn giọng khàn khàn, nhả ra mềm núm mở miệng nói. Trên thân khắp người băng bó để Tô Bạch tương đương khó chịu.

Này bắt Tô Bạch hắn đi gặp kia lão hoạt đầu, hắn còn muốn mặt a!

- A? Vậy ta không đi, tiểu Bạch ngươi cảm giác thế nào?

Tứ nương chân bước ra cửa, nghe Tô Bạch hô mới ngừng lại, tràn đầy lo lắng hỏi thăm hắn.

- Không gì tốt hơn, Ngũ nương nàng canh chừng ta đã mệt, nên trở về nghỉ ngơi.

Hắn trong lòng một hồi trầm muộn, mỗi lần mở miệng đều cố gắng lấy. Vì thế ngắn gọn mà nói, khuôn phép không nỗi nữa a!

- Ây, vậy được rồi. Ngũ muội nàng trông ngươi gần 2 ngày không ngủ, cũng nên nghỉ ngơi rồi.

Nghe Tô Bạch nói vậy, Tứ nương thoáng yên tâm một lát sau đó đối với Ngũ nương bội phục nói.

Dù sao các nàng đều chưa thể tu luyện, chỉ thông qua tắm dược rèn thân kiện thể, không nghỉ ngơi vẫn mệt mỏi rất nhiều. Nhìn Ngũ nương nàng gầy đi một vòng là biết.

- Muội không sao, lần này như không có tiểu Bạch muội đã bị tên kia bắt về làm công cụ sinh đẻ, bấy nhiêu đây chưa là gì.

Ngũ nương tay vuốt nhẹ má Tô Bạch, ôn nhu lo lắng nói.

- Đây là việc tiểu Bạch nên làm. Ngũ nương đã mệt a, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.

Tô Bạch sao không nghe ra trong đó ý tứ, chỉ là 1 năm này sinh sống đến, Ngũ nương tính cách chấp nhất Tô Bạch đã thấy qua. Thành ra phải cứng rắng mở miệng đuổi nàng trở về.

- Ân, vậy ta nghỉ ngơi một lát.

Tô Bạch không ngờ đến, Ngũ nương ôn thanh mở miệng nói xong sau, từ từ đặt hắn nằm xuống, sau đó cứ thế nằm bên cạnh ôm hắn ngủ.

Nàng nói nghỉ là nghỉ không một tia dư thừa, ngay khi Tô Bạch còn đang mộng bức lúc. Ngũ nương hơi thở đều đều truyền ra, rất nhanh rơi vào giấc ngủ.

Này phải bao nhiêu mệt mỏi a! Tô Bạch nhìn kia gần sát khuôn mặt, trợn mắt há hốc mồm.

- Tứ nương, Ngũ nương là làm sao?

Tô Bạch không hiểu thấu mà đối với bên cạnh Tứ nương hỏi.

- Đây là phần thưởng của ngươi thằng nhóc con nha, khanh khách.

Tứ nương cười đến nhánh hoa run rẩy, bạo lộ hoàn toàn C cup theo nàng cười mà nhấc lên một vòng sóng biếc, để Tô Bạch tâm một hồi nhộn nhạo, đỏ mặt tía tai.

- Tứ nương ngươi nói giỡn.

Tô Bạch nhãn thần bên trong chứa một tia hiếu kỳ, vội vàng khàn giọng mở miệng nói.

- Không có đùa ngươi tiểu tử. Nàng nói với Diệp thúc tương lai chấp nhận sinh cho ngươi hầu tử, coi như trả ơn, vì thế bây giờ Ngũ muội xem như ngươi cô vợ nhỏ a.

Nói xong, Tứ nương ưỡn ra mình lớn ngực, ngọc thủ xoa nhẹ một thoáng ướŧ áŧ nói.

- Tứ nương cũng lỡ hứa cho ngươi sinh hầu tử, mau mau lớn lên a.

Hóa ra là như vậy!

Đến bây giờ Tô Bạch sao còn không niểu Tứ nương ý tứ?

Nên nhớ đây là Đại Hoang, không phải hắn thế kỷ 22 địa cầu a!

Đối với nam nhân Nhân tộc sinh sống tại Đại Hoang mà nói, bọn hắn liều mạng tranh đấu đầu rơi máu chảy, cũng chỉ để nhận được phần thưởng mong ước nhất, thức ăn cùng bộ lạc vinh danh!

Bên cạnh đó phần thưởng cao nhất đương nhiên là quyền cướp nữ nhân làm cho hắn vợ, tương lai sinh hầu tử hầu tôn cho hắn!

Giống như kia thanh niên, có thể trở thành cao quý dũng sĩ sau, hắn có quyền lợi cướp nữ nhân trở về làm công cụ sinh đẻ cho hắn mà không lo phạm phải tội nghiệt, thậm chí trong đó bộ lạc còn khích lệ bọn hắn cướp nữ nhân sinh ra càng nhiều đứa nhỏ, tỷ lệ tương lai trở thành dũng sĩ, có thể tu luyện dễ dàng nắm trong tầm tay!

Đây đối với bản địa mà nói, là một cái tập tục đáng được vinh danh. Đúng vậy vinh danh, bởi Đại Hoang Nhân tộc nhỏ yếu, rất nhiều đều trở thành Hoang thú khẩu phần lương thực.

Vì thế nhìn cao hơn một chút mà nói, bọn hắn đang giúp Nhân tộc sinh sôi ngày càng nhiều, ngày càng cao!

Nhưng đối với Tô Bạch quán thâu 20 năm tiên tiến văn minh mà nói, đây thực mẹ nó cổ hũ a!

Trầm mặc, Tứ nương khanh khách nụ cười vang vọng căn phòng, rất nhanh trở về phòng mình ốc chừa chỗ cho Tô Bạch nghỉ ngơi.

Hắn nhìn qua thở đều đều Ngũ nương. Tô Bạch một hồi tâm sự nặng nề!

Các nàng sinh ra là như vậy, mọi thứ đều làm theo bản năng, cho đến làm việc cùng sinh đẻ đều như vậy. Đây bản năng lạc hậu đã in sâu vào tâm trí các nàng gần nửa cuộc đời, Tô Bạch muốn sửa đổi, nói nghe thì dễ, nhưng làm...

Khó, quá khó!

- Cũng được a! Vì sao ta lại cứ chấp nhất kiếp trước a! Đây là Đại Hoang, tất cả mọi thứ phải làm lại từ đầu, theo năm tháng mới có thể thay đổi được!

Hít sâu một hơi, Tô Bạch biết, muốn thay đổi một tập tục, một luật lệ mà nói. Chỉ cho kẻ có quyền đầu lớn hơn, mới có thể dựa vào đó mà thay đổi!

Một người cải biến cả thế giới, vẫn là mơ mộng hảo huyền a! Hắn lúc này thực lực còn chưa có ở đó cao, vẫn nhận mệnh tốt nhất.

Tựa như quán thâu một dạng, Tô Bạch tâm trạng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, máu huyết trong người theo tâm tình mà trở về dồn dập lao nhanh, trở nên thông suốt một đường.

Nhìn đến Ngũ nương mệt mỏi khuôn mặt, Tô Bạch một hồi thương tiếc.

Nàng dù sao cũng chỉ mới 19 tuổi. 19 tuổi kiếp trước còn đang ngu ngơ bước vào đời, nhưng là ở đây Đại Hoang có thể tu luyện. Thường nhân ăn đến Hoang thú thịt đều phát triển cực kỳ nhanh chóng, nữ hài 13 14 tuổi đã bị ép làm công cụ sinh đẻ.

Đến nay nàng 19 tuổi ở thế giới này lại lộ ra già dặn, biến mình thành phụ nhân lam lũ, cả ngày mệt nhọc, vì thế trong mắt Tô Bạch cùng 3 đứa nhỏ, mới dần biến thành 7 cái nương thân xưng hô, coi như công dưỡng dục bọn hắn, các nàng xứng đáng được điều đó.

Ân!

Ngũ nương mệt mỏi nằm tựa vào Tô Bạch, hồi thần lại sau khi, hắn mới dần cảm nhận được bản thân đang bị nàng mềm mại thân thể đè ép. Trần chuồng thân thân thể lấy một tư thế vi diệu ôm trọn lấy hắn, xử nữ mùi hương truyền vào mũi, để Tô Bạch một hồi tâm lý viên mãn.

Cũng may chăn ấm làm từ lông thú bao phủ nàng cùng Tô Bạch, để hắn đáy lòng tà ác xoa diệu đi rất nhiều, ít nhất ngoài lần kia chứng kiến toàn bộ mỹ diệu thân thể ra, lần này thì che đậy hoàn toàn, để Tô Bạch an tâm tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn sợ thực tâm thần thất thủ a!

Dù sao Ngũ nương thời gian dài lam lũ, dẫn đến dung mạo dần nội liễm. Nhưng chỉ cần nhìn nhiều, thật sẽ bị nàng dung mạo câu dẫn đi qua, càng nhìn càng đẹp mắt. Thành ra để tránh Tô Bạch nhịn không được làm cái gì cặn bã sự tình đi ra, hắn vẫn an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi tốt nhất.

Dù cho nàng cùng thế giới này có đồng ý đi nữa, Tô Bạch vẫn cần một thời gian để có thể thích ứng kia quy luật a!

Hắn sẽ không phải thánh nhân, nhưng chắc chắn sẽ không phải cầm thú loại hình!

Đây có lẽ là giới hạn cuối cùng của Tô Bạch hắn đi...