Chương 37
.
.
Sân bay Kashima.
Đan Giai Nguyệt đang ngồi chờ máy bay thì di động bỗng vang lên.
“Alo?”
“Alo, Đan Giai Nguyệt!” Tiếng Việt Phồn Tinh truyền qua di động.
“Có chuyện gì không?”
“Không có gì! Muốn hỏi xem anh đang làm gì thôi!”
“Chờ máy bay!”
“Chờ máy bay?” Người ở đầu bên kia kinh ngạc, “Đi đâu?”
“Nam đảo!”
“…” Việt Phồn Tinh lặng đi một chút, “Quốc gia xa nhất ở trời Nam à… Nhiệt độ, không khí rất tốt, phong cảnh cũng không tệ. Đi đi! Thả lỏng tinh thần cho thoải mái! Tuy nhiên, nếu như là Nam đảo, vậy e là chúng ta sẽ phải gặp lại nhau sớm thôi!”
“Nè, Việt Phồn Tinh,” Đan Giai Nguyệt cắt ngang lời anh ta.
“Gì?”
“Tôi rút lại câu nói anh máu lạnh, anh đúng là một người rất dịu dàng!”
“…” Việt Phồn Tinh sửng sốt, sau đó cười ha ha, “Dịu dàng à? Cũng không biết bao nhiêu năm rồi tôi chưa nghe lại từ này đấy… Cứ như vậy đi! Xem ra, tạm thời chúng ta không thể nào làʍ t̠ìиɦ nhân được rồi, vậy cứ làm bạn bè trước đi. Là một người bạn, tôi sẽ tốt với anh hơn một chút!”
Nói thêm mấy câu rồi hai người cùng tắt máy.
Ngay sau đó, đi động lại vang lên. Đan Giai Nguyệt nghĩ, Việt Phồn Tinh, tôi sẽ không nhảy máy bay tự sát đâu, anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Không thèm nhìn đã bắt máy, vừa định nói ra suy nghĩ trong lòng, đã nghe thấy giọng nói của người mà ngay cả nghĩ anh cũng chẳng dám nghĩ tới.
“Đan Giai Nguyệt!” Ba chữ, câu trần thuật, lạnh lùng.
“…”
“Tôi biết cậu đang ở đó!”
“…Cậu, nói đi!” Trong nháy mắt, mặt Đan Giai Nguyệt xám ngắt.
Mục Thiên Nam vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy một giọng nữ truyền tới, “Chào các quý khách, kính chúc quý khách buổi sáng tốt lành! Chuyến bay số 1825 tới Nam đảo…”
“Cậu muốn đi đâu?” Mục Thiên Nam sửa miệng.
“Bầu trời ba ngàn mét, biển Nam mười vạn dặm!” Nói một hơi xong, Đan Giai Nguyệt treo máy, hòa vào đám đông, bắt đầu chuyến lữ trình của mình.
Chu Uy An tới giao kết quả đối chiếu cho Mục Thiên Nam, phát hiện anh đang ngây ra đó.
“Thứ gì vậy?” Chu Uy An chuyển đề tài, hỏi chiếc hộp nhỏ Mục Thiên Nam đang cầm trên tay, ngây người.
“Hử?” Mục Thiên Nam giật mình, nhìn chiếc hộp trong tay. Tuy nhiên, Chu Uy An cũng đã trông thấy rõ nó là thứ gì rồi, “Thuốc đau dạ dày? Thiên Nam, anh không khỏe à?”
“Không… Ờ, có một chút!” Mục Thiên Nam chỉ đành nói dối. Trên thực tế, sáng nay anh phát hiện nó trên sàn nhà, đó là thứ thuộc về Đan Giai Nguyệt. Sau cùng, anh đã bỏ vào túi, mang tới văn phòng.
“Có sao không?”
“Không sao đâu! Được rồi, chúng ta tiếp tục đi!”
Anh nhớ Đan Giai Nguyệt, đó cũng trở thành căn bệnh rồi. Hơn nữa, trong cuộc đời anh, đây là lần đầu tiên anh thấy áy náy khi lạnh nhạt với một người như thế.
Trong lúc làm việc, anh gọi điện thoại là vì sợ người nọ còn đang khóc, anh sợ người nọ sẽ vì đau lòng mà tuyệt thực ảnh hưởng tới sức khỏe.
Nhưng Đan Giai Nguyệt đã bình thản nói ra câu muốn đi khỏi đây, sau đó cúp máy.
Có thể khiến một người ôn hòa cúp máy như thế, cho thấy anh đã thương tổn cậu ta không nhẹ rồi. Mục Thiên Nam nghĩ tới đó, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ.
“Thiên Nam?” Chu Uy An đành phải dừng lại, cấp trên kiêm bạn trai của cô lại đang ngẩn người.
“…Giờ cứ như vậy đi! Anh muốn nghỉ ngơi một lát!”
“Anh thật sự không sao chứ? Nếu không, hay là tới bệnh viện đi!”
“Không đâu, anh rõ tình trạng sức khỏe của mình lắm!”
Chu Uy An đành phải đi khỏi trong lo lắng.
Mục Thiên Nam nhắm chặt hai mắt lại, vươn tay ấn thái dương.
Giờ trong đầu anh đều là bóng dáng của Đan Giai Nguyệt, khiến anh chẳng thể nào làm việc được nữa. Được rồi, đấy chính là tình yêu mà mẹ anh vẫn thường nói.
Cho nên, Mục Thiên Nam hoàn toàn bất lực trước chuyện này. Đây chính là phạm trù cảm tính và hãy tha thứ cho anh, vì bao nhiêu năm qua anh chưa hề cảm tính lần nào.
“Bầu trời ba ngàn mét là chỉ cậu ta muốn lên máy bay đi khỏi đây. Như vậy, biển Nam mười vạn dặm lại là thế nào đây? Đan Giai Nguyệt, giờ cậu đang ở nơi nào?”
Nam đảo à? Rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với trời thu trong đất liền.
Trời lam, mây trắng, biển xanh, cát vàng, rừng dừa và một đoàn du khách nước ngoài đang tham quan.
Đây là ngày thứ ba Đan Giai Nguyệt đặt chân tới Nam đảo. Trong ba ngày này, anh cầm bản đồ mini trong tay, ra ngoài trước bảy giờ, ở bên ngoài ăn cơm trưa, đến tối chín giờ lại trở về thuê phòng hải cảnh. Đi một chút, ngừng một chút, nhìn vật nhìn người, không buồn cũng chẳng vui.
Đã qua một tuần, giờ anh có hai mươi ngày du lịch – Anh có phép dưỡng bệnh một tháng đó nha.
Trung tâm mua sắm ở Nam đảo rất náo nhiệt, đi khắp nơi, sau cùng Đan Giai Nguyệt đã đi tới nơi này.
Trên đường, người da trắng, da đen, da vàng đi lại như mắc cửi. Các cửa hàng lưu niệm lớn nhỏ xếp san sát nhau, trong cửa hàng bày biện đủ các sản phẩm, muôn màu muôn vẻ vật dụng của Nam đảo này.
Đi một vòng, Đan Giai Nguyệt đã mua được cả đống đồ.
Giữa biển người, như nước chảy bèo trôi.
Chiếc TV lớn treo trên trung tâm mua sắm dùng để quảng cáo đang phát lại một chương trình phỏng vấn.
MC nữ: “Mục tổng, nghe nói công ty của ngài đang chĩa mũi nhọn về Nam đảo, vả lại còn cố ý nhắm tới công ty khoa học kỹ thuật Thiên Hưng ở Nam đảo của chúng tôi?”
Mục Thiên Nam: “Đúng vậy?”
Trên màn ảnh, người đàn ông mặc âu phục xanh đen ấy chẳng khác gì ngôi sao thần tượng, đặc biệt hơn là anh ta có sự tự tin và phong độ của kẻ lãnh đạo một công ty lớn.
“Thiên Hưng có kỹ thuật, Long Tường của chúng tôi có tài chính! Tôi rất kỳ vọng vào lần hợp tác này của hai bên!”
MC: “Thật không hổ là tuổi trẻ gánh vác cơ nghiệp được thương giới coi trọng. Tính sao đây? Một người như vậy, đến ngay cả tôi cũng nhịn không được phải động tâm nha! Dường như tôi còn nghe thấy tiếng các fans nữ của ngài đang hét to đấy!”
Mục Thiên Nam mỉm cười, không nói gì.
MC: “Hôm nay ngài đã đến với tiết mục của chúng tôi, vậy chắc là ngài cũng có hiểu biết chút ít về chúng tôi đúng không nào! Được rồi, kế tiếp, hãy kể cho chúng tôi nghe những chuyện ngài thấy hứng thú nhất từ lúc còn đi học đến khi bước vào thương trường tới nay, giờ đã tới lúc bàn bát quái này nọ rồi nha! Ngài phải thành thật trả lời đó!”
Mục Thiên Nam tao nhã, nhíu mày, tỏ vẻ mong chờ.
MC: “Giờ ngài tự nói hay là…?”
Mục: “Không hỏi có được không? Nếu như phải nói, tôi sẽ nói hai tháng sau tôi sẽ đính hôn với bạn gái mình. Nhưng xin cô hãy tha cho bạn gái của tôi đi, cô ấy hay mắc cỡ lắm!” Mục Thiên Nam trò truyện vui vẻ với MC.
MC: “Oa! Không biết nên chúc mừng hay là tiếc nuối đây, làm một fans của ngài mà nói…”
Vì thế, Đan Giai Nguyệt liền rời tầm mắt ra khỏi màn hình lớn đó, bấy giờ anh mới phát hiện cả đống đồ mà anh mua đều rơi cả xuống đất – Nỗi đau nhói lên trong lòng đã khiến anh nới lỏng tay ra.
Anh xoay người lại nhặt lên.
Kiểm tra lại một lượt, anh đứng dậy, bỗng thấy có ai đó đưa tới cho anh một pho tượng bùn. Anh theo bản năng nhận lấy.
Đan Giai Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân bàn tay đó, “Cám… Ơ? Mục Dã?”
Cậu trai gầy yếu ấy đứng dưới ánh mặt trời, ngửa mặt nhìn anh, nở nụ cười ngại ngùng, “Hi!”
Cậu trai ấy lại liếc lên cuộc phỏng vấn về Mục Thiên Nam trên màn hình lớn, sau đó vươn tay kéo Đan Giai Nguyệt.
Cậu ấy bảo: “Dẫn tôi đi tham quan quanh đây đi!”
Dù không phải thân thiết, nhưng hai người cùng mang một vết thương đã cùng nhau đi dạo khắp nơi. Như vậy, có được tính là đất khách gặp lại người xưa hay chăng?
Mục Dã bảo cậu ta đang nghỉ hè, muốn đi giải sầu; Đan Giai Nguyệt bảo là anh đang trốn việc.
Mục Dã bảo: anh tới sớm hơn tôi, cho nên anh dẫn tôi dạo xung quanh đi; Đan Giai Nguyệt bảo: Đương nhiên là có thể.
Thế là cả hai bắt đầu đi vòng quanh và cũng dần dần nảy sinh tình hữu nghị, sau cùng, cả hai quyết định tới phòng hải cảnh Đan Giai Nguyệt thuê để qua đêm.
Tối đó.
Bốn bề vắng lặng, nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng sóng biển đang vỗ vào bờ.
Đan Giai Nguyệt nhường chiếc giường cho Mục Dã, còn anh, trải nệm ngủ dưới đất.
Trong căn phòng tối đen, hai người bắt đầu hàn huyên.
Mục: “Tôi đoán là anh đã tỏ tình, sau đó thất bại!”
Đan: “Theo tôi nghĩ thì nhà cậu bảo cậu đi đâu đó, cho nên cậu đã tới Nam đảo này?”
Mục: “Đúng vậy!”
Trong đêm tối, tiếng của hai người đều rất nhỏ.
Mục: “Đau lòng lắm phải không?”
Đan: “Cậu tới đây để giải sầu à?”
Mục: “Ha ha, tuy nhiên, tôi thừa nhận là hiện tại anh có thể hiểu được tâm trạng của tôi!”
Đan: “Đồ con nít!”
Mục: “Lấy câu nói của anh trả lại cho anh vậy, ít nhất anh cũng từng dũng cảm!”
Đan: “…” Đan Giai Nguyệt trợn tròn mắt nhìn căn phòng tối đen, “Cứ cho là vậy đi!”
Mục, Đan – cả hai người đều im lặng.
Một lát sau, Đan Giai Nguyệt lại dẫn dắt câu chuyện.
Đan: “Kể tôi nghe, sao cậu lại thích Việt Phồn Tinh thế? Nói thật đi, tôi quả thật không mấy hiểu chuyện này cho lắm!”
Mục: “Tôi cũng không biết nữa! Là anh ta đã dẫn tôi vào!” Giọng của cậu trai ấy xen lẫn vào bóng đêm, “Anh ta đẹp trai? Có tiền? Nhưng gia cảnh, điều kiện của tôi lại chẳng hề kém anh ta. Chúng tôi cùng giới tính, nhưng anh ta đã hấp dẫn tôi, một sức hút trí mạng, khiến tôi yêu anh ta, hận anh ta đến không thể tự thoát ra được. Yêu anh ta, anh ta lại lạnh lùng khiến tôi hận anh ta. Hận anh ta, anh ta lại ngẫu nhiên để tôi trông thấy những bi thương trong lòng anh ta, để tôi muốn dùng tình yêu của mình sưởi ấm lại. Chẳng hiểu vì sao, tôi vẫn cứ yêu anh ta như vậy!”
Đan: “…Thật là rối rắm…”
Mục: “Tôi cảm thấy cả đời này sẽ không còn ai khiến tôi động tâm như thế nữa!”
Đan: “Trước đây có cô bạn đồng nghiệp từng nói với tôi rằng, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương, không ngờ lại áp dụng giống với đồng tính nha. Nói như vậy, Mục Thiên Nam mà tôi thích lại hoàn toàn trái ngược với Việt Phồn Tinh rồi…”
Mục: “Tuy anh Nam rất lạnh lùng, nhưng anh ấy tuyệt đối là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm!”
Đan: “Đúng vậy, còn là một người có thể khiến tôi an tâm!”
Mục: “Aizz, chúng ta yêu hai người trái ngược nhau. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có rất nhiều chỗ giống nhau!”
Đan: “Hử?”
Mục: “Lần đầu tiên yêu cùng giới tính, đều thất bại!”
Đan: “…Có thể đấy cũng là tình yêu đồng giới cuối cùng!”
Mục: “Còn có chút bi thương!”
Đan: “Đúng vậy, bi thương!”
Hai người lại tiếp tục trầm mặc.
Mục Dã xoay mạnh người qua, ngẩng đầu lên nhìn Đan Giai Nguyệt, nói: “Không thể tiếp tục bi thương được nữa, nam nhi đương tự cường, bi thương chẳng có ích gì cả!”
Vì thế hai người lại bắt đầu một đề tài trò chuyện mới, chuyển hướng sang những vấn đề ‘hot’ hơn, ví dụ như: ‘lần đầu tiên của xử nam là như thế nào’, ‘kỹ thuật trên giường’ và nhiều thứ linh tinh lang tang. Tuy nhiên, vào lúc đó, người mà Đan Giai Nguyệt gọi là đứa con nít ấy lại trở thành thầy hướng dẫn của anh, những lời mà cậu ta nói khiến anh phải mở rộng tầm mắt.
Cười cười, nói nói, cười đến khi yên lặng.
—- Tôi đang thử quên anh đi.
—- Bởi vì bi thương không có ích lợi gì, càng không thể sa vào. Giống như lúc cha mẹ ra đi, dù có khóc như sắp chết, nhưng đi cũng sẽ đi, không quay về nữa.
—- Phải quên anh, còn khó hơn lấy mạng tôi. Có khi, tôi rất tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn tìm lối thoát. Tôi sẽ cố gắng sống tiếp quãng đời của mình.