Quyển 2 - Chương 15: Phần 1: Gây khó dễ
Sở Lăng Thường đột nhiên cảm thấy đây là một sai lầm. Nhận lời Đậu thái hậu tiếp cận nam nhân này thực sự là sai lầm lớn nhất đời nàng.
Hách Liên Ngự Thuấn ngoài mặt đang trò chuyện rất vui vẻ, dáng vẻ cũng vô cùng tiêu sái cuồng ngạo nhưng trong mắt nàng, con người này cực kỳ thâm sâu khó lường. Dường như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấu tâm tư nàng vậy. Loại cảm giác này khiến Sở Lăng Thường cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Trên đại điện này, người cần phải xét đoán tâm trạng đâu chỉ có một mình nàng đây?
Đề nghị của hai vị nương nương khiến Cảnh Đế có chút khó xử, tầm mắt khẽ hướng về phía thượng khách của bữa tiệc, cất tiếng hỏi, “Tả hiền vương, không biết ý ngài thế nào? Hai vị công chúa của bản triều ngài cũng từng gặp qua rồi. Không biết vị nào chiếm được cảm tình của Tả hiền vương nhiều hơn đây?”
Củ khoai nóng bỏng tay đã nhanh chóng được ném sang cho Hách Liên Ngự Thuấn.
Nâng chén rượu lên, Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười trầm thấp, tư thế ngồi toát lên vẻ lười biếng, nhìn về phía Cảnh Đế, “Hoàng thượng, hai vị công chúa đều là tuyệt sắc giai nhân. Tiếng ca của Hoa Dương công chúa rất hay còn vũ đạo của Nam Hoa công chúa cũng vô cùng tuyệt vời. Vậy sao không để hai vị công chúa cùng trổ tài, ca từ vốn không thể tách khỏi vũ đạo, mà vũ đạo cũng đâu thể thiếu ca từ được.”
“Ha ha…Đề nghị hay lắm….Người đâu, mau truyền hai vị công chúa cùng hiến nghệ.” Cảnh Đế nghe xong cất tiếng cười ha hả nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ, người man di rốt cục vẫn là người man di, trong mắt chỉ có mỹ nhân mà thôi.
Ánh đèn sáng tỏ trên đại điện cũng mờ dần đi, nhạc sư cung đình bắt đầu tấu nhạc, từng đoàn cung nga thướt tha lướt vào đại điện. Hoa Dương công chúa ôm đàn tỳ bà xuất hiện, lớp lụa mỏng che đi khuôn mặt có chút đỏ bừng, làn da trắng mịn cũng ửng hồng vì xấu hổ. Bàn tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên cây đàn, khéo léo điều chỉnh dây đàn. Tiếng ca du dương khẽ cất lên cực kỳ dễ nghe. Lớp mạng che mặt dường như cũng không ngăn nổi tầm mắt vị công chúa này hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn, tình ý cũng không hề che dấu.
Sau khi những thanh âm tuyệt vời kia vang lên, Nam Hoa công chúa cũng nhanh nhẹn bước tới, dung nhan cực kỳ lay động lòng người, một bộ thanh y ôm lấy thân hình mỹ lệ, đai lưng khảm ngọc bích, ống tay áo thướt tha uyển chuyển theo từng cử động thu hút bao ánh mắt cuồng si xung quanh.
Khi lời ca cùng vũ điệu đã kết thúc, ánh đèn trên đại điện lại được khêu sáng lên. Tiếng trầm trồ khen ngợi cũng càng lúc càng lớn. Sở Lăng Thường cũng có tiếp xúc với Nam Hoa công chúa vài lần, đương nhiên cũng sẽ để ý vị công chúa này hơn một chút. Ngẩng đầu nhìn Nam Hoa công chúa với ánh mắt đầy tán thưởng, nàng lại vô tình phát hiện ra ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt sáng quắc của hắn như xuyên thấu cả đại điện, không chút cố kỵ mà hướng về phía nàng khiến tâm tư Sở Lăng Thường như thắt lại. Thậm chí nàng còn cảm thấy hoài nghi, lúc hai vị công chúa biểu diễn khi nãy hắn có để tâm hay không đây?
Đối với thanh âm tán thưởng của mọi người, Nam Hoa công chúa cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Múa xong, cô trở về chỗ ngồi của mình. Nhưng Hoa Dương công chúa thì không như vậy. Vị công chúa này chủ động tiến tới trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn, cầm lấy chén rượu, ngọt ngào lên tiếng, “Một chén này là ta mời vương gia, kính vương gia mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Trên đại điện, khóe môi Bạc hoàng hậu khẽ cong lên lộ rõ ý cười, còn sắc mặt Lật phi nương nương có chút cau có.
Hách Liên Ngự Thuấn cười lớn một tiếng, nhưng nụ cười này vẫn không thẩm thấu chút nào trong ánh mắt hắn. Đưa tay đỡ lấy chén rượu, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại tỏ vẻ không mấy thoải mái. “Đa tạ ý tốt của công chúa!” Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn.
Hoa Dương công chúa nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn, lại thêm dung mạo tuấn tú kia đã hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim nhỏ, huống chi hắn còn là một vương gia bách chiến bách thắng. Cho dù hắn là người Hung Nô, như vậy cũng đủ uy phong rồi.
Cảnh Đế thấy tình hình như vậy liền cười khẽ một tiếng, “Tả hiền vương, hai vị công chúa đồng thời hiến nghệ như vậy, không biết vị nào hợp với tâm ý của ngài.”
Hoa Dương công chúa nghe vậy nhẹ nhàng khom người rồi lùi trở về chỗ ngồi của mình, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập tình ý nhìn về phía hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn cười cười, đem thâm ý sâu xa hoàn toàn giấu kín, “Hai vị công chúa một người vũ đạo mê hồn, một người tiếng ca quyến rũ, thực không hổ danh đệ nhất thiên hạ. Chỉ là…” Giọng nói của hắn vang lên vô cùng nhàn nhã khiến người ta không cách nào đoán biết được tâm tư sâu thẳm kia cho đến khi câu nói tiếp theo vang lên…
“Mặc dù vũ điệu rất đẹp, tiếng ca cũng mê hồn nhưng dường như còn thiếu linh hồn trong đó. Bản vương đột nhiên rất muốn thỉnh giáo tài nghệ cầm kỳ thi họa của Sở cô nương, không biết có được không?”