Quyển 2 - Chương 6: Phần 2: Gặp gỡ quá sớm
Thập hoàng tử há miệng thở một hồi, xoa xoa mồ hôi trên trán, thổn thức lên tiếng, “Hài nhi đã không sao rồi, mẫu thân, là vị tiên nữ tỷ tỷ này đã cứu con.”
Vương phu nhân lúc này mới tỉ mỉ đánh giá bạch y nữ tử trước mắt, chợt bừng tỉnh ngộ, “Cô nương chính là người được Hoàng thượng đích thân ban thưởng - Sở hoàn dư? Vừa rồi hài nhi của ta…”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, thấy sắc mặt Vương phu nhân vẫn đầy lo lắng liền lên tiếng trấn an, “Thập hoàng tử đã không sao rồi, vừa rồi dân nữ đã giúp hoàng tử khơi thông đốc mạnh bị ngưng trệ làm cản trở chức năng gan, phu nhân chỉ cần nhờ ngự y kê mấy loại dược liệu giúp lưu thông máu là được rồi.”
“Được, được, đa tạ Sở cô nương.” Vương phu nhân tuy nghe vậy nhưng nét lo lắng trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Bà vẫn rất lo cho sự an nguy của con mình. Ngày hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện quái lạ như vậy, người làm mẫu thân như bà sao có thể không ưu sầu đây?
Sở Lăng Thường đứng dậy, lại quan sát thần tình của thập hoàng tử lần nữa. Mà thập hoàng tử cũng chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tuổi tác ít ỏi của cậu ta có chút không phù hợp với khí chất trên người.
“Ai a, Sở hoàn dư, thì ra cô ở đây. Chúng ta phải nhanh lên mới được, gặp Thanh Tụ cô nương rồi cô còn phải tới Trường Lạc cung yết kiến Thái hậu nương nương.” Nói dứt lời, thái giám quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau vội vàng lên tiếng thỉnh an, “Nô tài bái kiến thập hoàng tử, bái kiến Vương phu nhân.”
Vương phu nhân đã sớm không có thời gian để ý tới bọn họ, chỉ kéo lấy tay Sở Lăng Thường, lo lắng hỏi, “Sở cô nương, con ta thực sự không có chuyện gì chứ?”
“Xin phu nhân yên tâm, đã không có việc gì rồi. Phu nhân mau để thái y chuẩn bị thuốc là được.”
Vương phu nhân vội vã cáo từ để đi sắp xếp mọi chuyện.
Sở Lăng Thường khẽ thở dài một tiếng, theo thái giám rời đi. Chỉ có trong lòng nàng mới biết rõ vừa rồi thập hoàng tử là bị trúng độc. Loại độc này rất kỳ quái, nàng chưa từng gặp qua. May mà kịp lúc khai thông huyệt đạo, bằng không thập hoàng tử chỉ trong thời gian chừng nửa nén hương sẽ phải mất mạng. Là ai mà thủ đoạn lại độc ác như vậy? Lại có thể hạ thủ với một đứa trẻ như vậy?
Mỗi người, đều có thiên mệnh của riêng họ. Lần này gặp được nàng ra tay tương trợ nên thập hoàng tử mới tránh được kiếp nạn này. Nhưng cũng phải nói, đứa nhỏ này có tướng mạo đế vương, dáng vẻ cũng không phải là người yểu mệnh.
Đợi hết thảy đám cung nữ thái giám rời đi cả, một nam tử mới từ phía tàng cây hoa đào bước ra. Mặc dù khoác trên người một thân cẩm bào nhưng vẫn không che khuất được phong thái vương giả đầy cuồng ngạo của hắn. Cúi xuống nhặt lấy túi hương vừa rơi từ trên người Sở Lăng Thường, hắn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, khóe môi cong lên đầy ý vị sâu xa…
“Vương thượng, không ngờ tới thập hoàng tử lại được nữ nhân kia cứu.” Phía sau lưng hắn, một gã thủ hạ mặt hiện rõ vẻ thất bại lên tiếng.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng bạch y xinh đẹp đang khuất dần phía xa, con ngươi màu hổ phách ánh lên tia nhìn đầy tính chiếm hữu, giọng nói trầm thấp vang lên, “Nàng là ai?”
“Nghe nói là đệ tử đích truyền của Quỷ Cốc phái, người sáng lập ra môn phái này chính là Quỷ Cốc Tử lừng danh thời Xuân Thu Chiến Quốc. Sư phụ của nàng ấy là người đã trợ giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang lên ngôi hoàng đế - Hàn Thiền Tử. Không ngờ tới người của Quỷ Cốc phái lại xuất hiện tại nơi này, lại còn là một nữ tử trói gà không chặt.” Tên thủ hạ khẽ cười lạnh, lên tiếng.
Nụ cười trên môi nam tử kia càng rộng mở, còn hiện rõ cả trong ánh mắt. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve túi hương như thể đang vuốt ve thân hình kiều mỹ của chủ nhân nó, ánh mắt thâm sâu tựa biển khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Nàng, không đơn giản chỉ là một nữ tử trói gà không chặt. Đêm nay, sẽ có nhiều chuyện hay diễn ra.” Nói xong, hắn đem túi hương giắt vào bên hông, xoay người rời đi.
Phía sau, vài cánh hoa đào rơi xuống, khiến cho khung cảnh thêm vài phần thơ mộng bao lấy thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn.
Vừa bước qua khúc ngoặt, Sở Lăng Thường chợt có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình từ xa. Cảm thấy có chút không thoải mái, nàng xoay người lại nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra điều gì. Khẽ than nhẹ rằng mình quá đa nghi, nàng chậm rãi xoay người bước tiếp…