Chương 1: Năm thứ hai sau tận thế (1)

Bầu trời u ám, sương mù màu đỏ nhạt trôi lơ lửng giữa không trung.

Các xe rời khỏi thành phố bị kẹt ở cửa thành, xếp thành một hàng dài chen chúc, giữa các xe hầu như không có khoảng cách.

Đây là căn cứ thành phố A, khu vực trú ẩn sau tận thế, với diện tích 30 km², nơi ở của khoảng 40.000 người sống sót sau tận thế. Những bức tường cao 10 mét bao quanh khu vực này, chỉ để lại cổng ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc để tiện qua lại.

Bên ngoài tường thành, những con xác sống hung tợn không ngừng gặm nhấm tường và cổng thành—căn cứ giống như một hộp thịt người, và mọi con xác sống đều muốn mở nắp hộp.

Hoa Trì tựa vào ghế lái, nhìn hàng xe dài trước mặt mà lòng đầy lo lắng, thầm cầu nguyện hôm nay có thể sống sót.

Hoa Trì là một người bình thường, trước tận thế đã thế, sau tận thế cũng chẳng có gì thay đổi.

Trong căn cứ, địa vị người bình thường chỉ hơn lũ xác sống bên ngoài một chút. Ví dụ như trong việc xếp hàng ra khỏi thành, xe ở đầu và cuối hàng đều do người thường lái, họ là mồi nhử xác sống, là bia đỡ đạn để giảm bớt xác sống chặn đường.

Đồng hồ trong xe đã về 0, đoàn xe bắt đầu di chuyển. Ngay khi cổng thành mở, xác sống lập tức ầm ầm tràn vào, bởi chúng biết ở đây có mồi ngon.

Từ xa, Hoa Trì vẫn nghe rõ tiếng hét thảm ở cổng thành.

Cậu đã quen với điều đó, mọi người đều mang vẻ mặt vô cảm, bình thản.

Năm thứ hai sau tận thế, loài người đã thích nghi với môi trường sống hiện tại.

Không ai nói rõ được tận thế này bắt đầu từ đâu. Dường như chỉ trong vài ngày, tận thế ập đến, xã hội loài người bị lật đổ hoàn toàn, xác sống hoành hành, mặt đất nứt toác, động vật biến dị trở nên vô cùng hung hãn.

Một số người có được cái gọi là dị năng, trở thành kẻ mạnh trong thế giới điên cuồng này. Một số khác biến thành xác sống, trở thành đối tượng bị ghét bỏ và săn đuổi.

Phần còn lại, không có dị năng nhưng cũng không biến thành xác sống, trải qua muôn vàn khó khăn để đến căn cứ, nhận lấy công việc lao động cơ bản nhất. Căn cứ sẽ phát điểm thương, họ nhận điểm thưởng để đổi lấy thực phẩm và nhu yếu phẩm.

Bất kể là người thường hay dị năng giả, theo quy định, mỗi tháng đều phải nộp định mức vật tư, có thể dùng điểm thưởng để bù.

Tháng này, căn cứ đặt mục tiêu là 20 kg thực phẩm, hoặc 10 loại vật tư khác trong danh sách, mỗi loại cần số lượng cụ thể. Với người thường, nhiệm vụ này không dễ hoàn thành, chưa kể mỗi lần ra khỏi thành, trở về còn phải mang thêm vật tư để vào được căn cứ.

Hoa Trì đã không động đến điểm thưởng trong ba tháng liên tiếp, mỗi tháng đều ra khỏi thành.

Hôm nay vận may tạm ổn, không bị xếp ở đầu hàng—tỷ lệ chết ở đầu hàng luôn cao hơn một chút so với cuối hàng. Hoa Trì có chút mê tín về vận may này.

Đoàn xe từ từ di chuyển, nhân viên kiểm tra xe cầm thiết bị tiến lại gần. Hoa Trì giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lơ đãng liếc nhìn cốp xe.

“Ra khỏi thành chỉ mang mấy cái thùng, đúng là đồ vô dụng.” Nhân viên kiểm tra lướt qua xe Hoa Trì một cách hời hợt, nói với giọng khinh miệt: “Quy tắc cũ, về thành phải mang 5 kg lương thực hoặc 10 kg đồ ăn khác, vật tư thừa lại thì nộp một nửa.”

Hoa Trì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Tuần trước vẫn là 3 kg mà...”

“Tuần trước là tuần trước, tuần này là tuần này. Đám ký sinh trùng các người toàn sống nhờ vào chúng tôi, bảo mang chút vật tư mà còn không muốn sao?”

Nhân viên kiểm tra không đợi Hoa Trì kịp nói hết đã ngắt lời, tốc độ nói cực nhanh, giọng đầy khó chịu. Hắn nhìn khuôn mặt lấm lem của Hoa Trì, thầm rủa trong lòng rằng loại người bình thường như cậu không đáng sống trong thời hậu tận thế, chết sớm thì đỡ tốn lương thực.

Hoa Trì thức thời ngậm miệng, âm thầm tiếc nuối số lương thực sắp mất đi—chỗ đó đủ cho cậu ăn cả tuần.