Nhiệt khí làm cho vết thương vừa mới bôi thuốc của cô càng thêm căng chặt.
Cô quay người, nhìn hắn.
“Rất nóng sao?” Hắn hỏi.
Chỉ hai chữ này lại khiến nước mắt dâng lên trong mắt cô. Vì sao, vào loại thời điểm này hắn có thể ôn nhu tri kỷ như thế, nhưng lại không thể vì cô mà trả giá càng nhiều hơn?
Cô không trả lời mà chỉ quay đầu, đem mặt chôn trong đầu gối, vừa bực vừa buồn.
Hắn tự động đem khăn mặt cầm lên, làm cho nó lạnh một chút mới thả đến trên lưng cô. Hành động tri kỷ này của hắn khiến lòng cô càng siết lại.
Cô đã 25, trên thực tế qua vài ngày nữa là cô 26 tuổi rồi. Ở bên cạnh hắn đã ba năm, nhưng cô lại chẳng biết gì về hắn hết.
Cô không biết hắn đến tột cùng có phải xã hội đen hay gián điệp gì đó hay không, không biết hắn có người nhà hay không, cô thậm chí không biết hắn ở chỗ nào.
Rất nhiều chuyện cho đến giờ cô không hỏi thì hắn cũng không nói, rất nhiều chuyện cứ thế không giải quyết được gì.
Ngay từ đầu cô cũng không để ý quá nhiều, cô thích người đàn ông này. Hắn sẽ cùng cô đi dạo phố, đi nghe nhạc, cùng cô làm chút việc này nọ. Cô còn thích ở một chỗ với hắn, rúc trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
Cô thích ăn đồ ăn hắn tự tay nấu cho cô, lại thích bộ dáng thật sự chuyên chú của hắn. Cô thích bộ dáng nhiệt tình của hắn nhìn cô khi làʍ t̠ìиɦ.
Hắn là một người đàn ông nhiệt tình lại nhạy cảm.
Về phương diện hoan ái này cô và hắn không có vấn đề gì. Hắn nhiệt tình yêu thương thân thể của cô, mà cô cũng nhiệt tình yêu thương hắn.
Tuy rằng công việc của hắn khiến cô có chút nghi ngờ, tuy mỗi lần hắn biến mất rồi trở lại đều có vết thương mới khiến cho cô luôn lo lắng không thôi, nhưng cô không để bản thân suy nghĩ nhiều, chỉ cần hắn đối tốt với cô là được.
Khi hắn xuất hiện hắn đúng là đối với cô tốt lắm.
Hắn sẽ cùng cô nấu cơm, đọc sách xem phim, cùng nhau làʍ t̠ìиɦ.
Vấn đề là cô càng ngày càng không thể chịu đựng được việc hắn cứ biến mất. Môi lần hắn rời đi đều khiến cô tâm thần không yên, lo lắng sợ hãi, không biết lúc này hắn có biến mất không xuất hiện nữa không; Không biết hắn biến mất là vì đã chết hay đã chán ghét cô.
Cô thực ghét mình trở nên phiền chán như thế, cũng chán ghét bản thân tham lam như thế.
Ban tay hắn to lớn ấm áp, mềm nhẹ vỗ về lưng cô. Nếu cô có thể kéo dài khoảnh khắc này thì tốt rồi.
Một giọt lệ không tiếng động rơi xuống rồi nháy mắt đã bị gối trắng hút đi. Cô có thể cảm giác được sự lo lắng của hắn và tâm ý muốn cô thoải mái.
Cô thật hy vọng mình có thể hài lòng với hiện tại. Cơn mệt mỏi do đêm qua mất ngủ lại dâng lên, dưới sự an ủi của bàn tay hắn, cô khép mắt lại, rưng rưng ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa là vì mùi đồ ăn mê người.
Thắt lưng của cô đã không còn quá đau. Cô mặc áo ngủ, đi đến phòng bếp. Đồ Ưng đứng ở trước bếp mà đem sốt cà chua đã nấu tốt trong chảo đổ lên trên hai đĩa mỳ Ý.
Bình thường cô phải dùng hai tay mới có thể vững vàng cầm lấy cái chảo inox kia, nhưng hắn chỉ cần một tay đã làm thoải mái.
Sốt cà chua nồng đậm phủ lên trên mặt mỳ Ý, khói trắng lượn lờ, trong nháy mắt hương khí càng thêm nồng bốn phía, ê ẩm ngọt ngào, tràn ngập trong không khí, làm nước miếng người ta chảy ròng ròng.
Mỳ Ý cà chua là món tủ của hắn.
Hắn không thích dùng sốt cà chua đóng hộp mà luôn tình nguyện đứng ở trong góc bếp, dùng nước nóng tách vỏ cà chua, sau đó tốn thời gian mà hầm trong nồi, cẩn thận ngừa cà chua bén nồi, rồi mới cẩn thận đem cà chua đó làm sốt.
Sốt cà chua hắn làm không thêm bất kỳ gia vị nào, chỉ có vị chua ngọt tự nhiên của đồ ăn, ngoài ra là vị của muối biển, cùng một ít hương thảo cô tự trồng ở bên bệ bếp. Lúc ăn vào, hương vị quấn quýt trên đầu lưỡi, không có gì quá đặc biệt nhưng là hương vị ôn nhu chỉ có hắn mới làm ra.
Mỳ Ý cà chua.
Là món cô thích nhất.
Cô đi vào phòng bếp, lấy ra ghế dựa, ngồi xuống bàn ăn. Hắn bưng đĩa mỳ vẫn bốc khói trắng xoay người đi đến để xuống trước mặt cô.
Nam nhân này hiển nhiên cũng không kinh ngạc chuyện cô tự nhiên xuất hiện. Hắn đã quen với việc cô sẽ mùi thức ăn đánh thức, tựa như cô đã quen với việc hắn sẽ xuất hiện ở cửa nhà mình.
Trên bàn cơm đã có hai phần đồ ăn.
Cô cầm lấy dĩa ăn, xoắn sợi mỳ dính sốt lên rồi im lặng ăn.
Nhanh chóng dọn dẹp bếp xong, hắn cũng cầm khăn lau lau khô tay, lại rót một ly nước cho cô, thế này mới ngồi xuống đối diện mà ăn phần mỳ của mình.
Vừa ăn mỳ nàng vừa vụиɠ ŧяộʍ ngắm nam nhân ở phía đối diện.
Ánh mặt trời lúc hai giờ chiều làm cho khuôn mặt hắn càng thêm tuấn mỹ. Đôi mắt to thâm thúy, lông mi dày, mũi cao thẳng, môi dày, làn da nâu. Hắn thoạt nhìn không giống người Đông Nam Á.
Mái tóc đen của hắn dưới ánh mặt trời thoạt nhìn có chút rám nắng, giống lông cáo, xõa tung mà mềm mại. Năm đó sau khi mờ mịt rời khỏi Hy Lạp, cô không nghĩ sẽ gặp lại hắn, dù sao cô và hắn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau. Đương nhiên, cô càng không nghĩ tới mình sẽ cùng hắn trở thành tình nhân.
Diện mạo hắn rõ ràng không phải người ở đây nhưng tiếng Trung lại rất tốt, hoàn toàn không có khẩu âm của người nước ngoài, nếu không nhìn mặt hắn thì cô sẽ nghĩ mình đang nói chuyện với người địa phương.
Gần đây cô thường thường cảm thấy mình không biết quá nhiều thứ về hắn, ít đến độ như sa mạc thiếu cây vậy, cằn cỗi đáng thương.
Trở lại Đài Loan, lúc gặp hắn ở dưới lầu, cô còn âm thầm nghĩ hắn có ý với mình, cho nên mới lặn lội đường xa đuổi đến. Khi đó, hư vinh của phái nữa tràn đầy, hảo cảm đối với hắn cũng che lấp và tô đẹp cho những chuyện lý ra phải để ý khác.
Trên thực tế, mỗi lần hắn đến tìm cô thì hai người đều bị du͙© vọиɠ che mắt. Thời gian hắn ở bên cô không dài, nói chuyện thì thật lãng phí thời gian. Hơn nữa cô luôn bị hắn làm cho đầu óc mê mang, quên mất phải nói cái gì. Nhưng có rất nhiều chuyện, bỏ qua rồi thì rất khó tìm được thời cơ chính xác để mở miệng.
Cô biết hắn hút thuốc nhãn hiệu nào, biết hắn nấu ăn rất ngon, biết trên người hắn có bao nhiêu vết sẹo, biết hắn thích tắm bồn còn hơn tắm vòi sen, biết hắn thích rượu vang hơn rượu mạnh.
Cô biết rất nhiều chi tiết nhỏ về hắn nhưung những thông tin cơ bản về bối cảnh của hắn thì cô lại không biết gì hết.
Cô nên hỏi.
Hỏi hắn là người ở đâu? Là di dân sao? Hay là được sinh ra ở đây? Cha mẹ hắn còn sống không? Có anh chị em gì không? Hỏi hắn đến tột cùng là làm việc gì? Hỏi hắn ngày đó ở Hy Lạp, vì sao lại có người đuổi gϊếŧ hắn? Hỏi hắn mỗi lần rời đi là đi đâu?
Quan trọng nhất là hỏi hắn tột cùng là có tính toán gì với cô không, hay căn bản không có tính toán gì?
Cô biết mình nên hỏi cho rõ ràng, như thế hai người mới có tương lai.
Nhìn nam nhân đang lẳng lặng ăn mỳ kia, Thủy Tịnh nắm chặt dĩa ăn, cố lấy dũng khí, thở sâu, mở miệng đình nói thì di động của hắn đột nhiên rung lên.
Ngay lúc cái di động kia rung lên, cô cơ hồ muốn đem cái di động trong tay hắn đoạt lấy, mở cửa sổ ra, ném nó ra xa. Mỗi lần chỉ cần nó vang lên thì hắn sẽ không nói hai lời mà rời đi.
Cô thống hận thứ máy móc màu đen kia, có vài lần đã muốn đập nát nó, nhưng vẫn chưa dám làm.
Hắn cầm di động lên nghe, không đến một giây, cô liền nhìn thấy thái độ của hắn chuyển biến. Cô có thể cảm giác được cơ bắp hắn buộc chặt, ánh mắt trở nên sắc bén lợi hại, sau đó tầm mắt hắn nhìn cô, có xin lỗi trong đó nhưng hắn vẫn mở miệng nói.
“Anh lập tức quay lại.”
Cô chung quy không cướp điện thoại của hắn, cô chỉ nhìn hắn thay đổi, nhìn hắn dễ dàng mở miệng nói muốn rời đi.
Hắn ngắt điện thoại.
“Anh phải đi rồi.”
Giọng hắn thô dát, quanh quẩn trong không khí. Những hạt bụi li ti phiêu đãng trong không khí, giọng hắn cũng thế. Hắn ngay cả mỳ còn chưa ăn xong!
Một cỗ cảm xúc không biết là oán giận hay cáu gắt dâng lên trong lòng cô. Cô cúi đầu, che lấp nước mắt đã dâng lên.
Nếu không ăn hết được thì nấu làm gì? Nếu phải rời khỏi thì đến làm gì?
Cô biết mình đang cố tình gây sự nhưng cô chịu không nổi nữa rồi. Rốt cuộc cô chịu không nổi cứ cùng hắn ái muội không rõ ràng thế này, vì thế lúc còn chưa kịp nghĩ thì cô đã thốt ra lời kia.
“Tuần sau em đi xem mặt.”
Người hắn cứng lại. Không khí giống như ngưng kết lại.
Cô cố đè nén nước mắt, cưỡng bức chính mình ngẩng đầu, nhìn nam nhân khiến cô thương nhớ.
Vẻ mặt của hắn có chút hoang mang.
“Anh không thể cứ như thế, cao hứng nói đến là đến, nói đi là đi.”
Hắn để lộ vẻ mặt kinh sợ, hiển nhiên là rốt cuộc hắn đã hiểu cô đang nói cái gì.
“Em đã 25, không phải 15 tuổi, cũng không phải 20 tuổi, mà là 25 anh có hiểu không?”
Hắn trừng lớn mắt, một bộ không dám tin. Nhìn bộ dáng đó của hắn, ngọn lửa vô danh trong lòng cô càng cháy mạnh hơn.
Sao thế? Chẳng lẽ hắn nghĩ cô sẽ luôn đợi ở đây sao?
“Em mệt mỏi……” Thủy Tịnh nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên, nói giọng khàn khàn: “Em không muốn tiếp tục thế này nữa.”
Điện thoại của hắn lại rung lên. Trong nháy mắt đó hắn nhìn đến điện thoại trước.
Cô không biết vì sao mà trong sâu thẳm lòng mình, cô vẫn hy vọng xa vời là hắn sẽ quên đi sự tồn tại của nó.
Mọi hy vọng đều tiêu tan khi hắn cầm lấy di động, một nụ cười thống khổ cùng tự giễu hiện lên trên khóe miệng cô.
“Anh đi đi.”
Cô nhìn hắn, nói ra câu nói xé lòng kia, “Đừng đến đây nữa.”
Không biết ở chỗ nào bên ngoài bỗng đột nhiên vang lên một tiếng nổ, dưới lầu phát ra tiếng còi cảnh sát hú chói tai.
Cô có thể nghe được trận ầm ỹ náo động này nhưng trước mắt lại chỉ có thể chứa khuôn mặt hờ hững anh tuấn của hắn.
Cô kỳ thật vẫn luôn biết rằng muốn đẩy hắn đi thật quá dễ dàng.
Cho dù cô dùng hết mọi khí lực để cố kìm nén nhưng một giọt nước mắt nóng bỏng vẫn rơi xuống.
“Đừng đến tìm em nữa.” Cô mở phấn môi run run nói.
Dưới ánh nhìn mông lung đẫm lệ của cô, hắn chậm rãi buông dao nĩa, nắm chặt chiếc điện thoại bảo bối hắn mang theo hai mươi tư giờ, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.
Cửa nhà đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Khách.
Chỉ một tiếng nhỏ như vậy cũng không đè nổi tiếng vọng trong ngực cô, tim cô đập từng tiếng dồn lên đến cổ, nước mắt nóng bỏng, lã chã rơi.
Cô che tay lên trán, nhìn nước mắt vừa mặn vừa đắng rơi từng giọt trên đĩa mỳ ý cà chua kia, không sao ngừng được.
Cô biết, cô đã làm vỡ mặt bàn, cũng xóa nát chút ấm áp nho nhỏ mình trộm được.