Chương 4

Trừng mắt nhìn theo chỗ hắn biến mất, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa xuống xe.

Tình huống của hắn thoạt nhìn còn đáng sợ hơn suy nghĩ của hắn nhiều. Lúc bà lão ngồi ở quầy dùng ánh mắt cảnh giác bất an nhìn hắn thì nam nhân này mới nghĩ như thế. Hy Lạp nắng nhiều, quần áo hắn đã khô, vết máu cũng thế.

Lúc vừa lên xe hắn đã lau vết máu trên người nhưng hắn không thể che được chiếc áo phông bị cát xe rách và vẫn dinh máu, cũng vô pháp đem miệng vết thương hô biến, cho nên hắn chỉ có thể lấy ra từ túi tiền ra một tờ tiền đã bị ẩm, đưa cho bà già nhìn có vẻ như đã sống cả trăm năm kia.

“Tôi cần một bình xăng.”

Đối phương trừng mắt nhìn hắn, không mở miệng. Sau một hồi trầm mặc khiến người ta sợ hãi, lão bà rốt mở miệng, phun ra một từ duy nhất.

“Không có.”

“Bà biết chỗ nào bán không?”

“Không biết.”

Hắn không trách người này không thân thiện như thế, nhưng hắn thật sự cần dùng xăng, cho nên hắn lấy ra số tiền gấp đôi.

“Phiền bà.” Tuy vậy đối phương lại vẫn cúi đầu, một lần nữa xử lý rổ ô-liu bà ta vừa hái xuống, đang để trên váy, giống như chẳng có ai đứng trước mặt mình, hoàn toàn ngó lơ hắn.

Hai người đều trầm mặc, ngay khi hắn quyết định tìm một người khác thử xem thì phía sau truyền đến giọng nữ nhân.

“Bà bà, xin chào.”

Hắn xoay người, chỉ thấy cô đã đi tới, ngồi xổm trước mặt vị lão bà kia, mặt mang theo mỉm cười, dùng tiếng Hy Lạp lưu loát nói: “Ngại quá, chồng cháu mới vừa ngã từ trên núi xuống, phiền bà cho cháu mượn chút nước trong để cháu rửa vết thương cho anh ấy được không?”

Lão bà bà ngước mắt lên, nhìn cô, biểu tình dịu đi chút, “Cô là vợ cậu ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Khách du lịch rất ít khi đến đây.”

Cô lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói: “Bọn cháu bị lạc đường, hẳn là rẽ nhầm chỗ. Cháu đã bảo anh ấy rẽ nhầm rồi nhưng anh ấy không chịu nghe. Bà cũng biết đàn ông ấy mà, chính là như thế.”

Giống như kỳ tích, lão bà kia nhăn mặt mà cười, hộc ra một câu hắn nghe không hiểu.

Nữ nhân kia cũng cười, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.” Sau đó cô cũng nói một câu tiếng địa phương. Lúc này lão bà thậm chí còn cười lộ cả răng, tiếng cười khanh khách.

Cô cùng vị lão bà kia lại dùng tiếng địa phương nói vài câu, chọc lão bà vui vẻ vô cùng, nhìn hắn rồi cùng cười với hắn. Nhưng khiến hắn ngạc nhiên hơn là lão bà kia vừa cười vừa chỉ vào vòi nước ở góc tường cho cô.

Cô cười rồi nói lời cảm tạ, rồi mới đứng dậy nhìn hắn, hướng hắn vươn tay nói: “Đến đây đi, bà ấy nguyện ý để chúng ta dùng nước.”

Hắn hoài nghi mình đã biến thành trò cười trong miệng họ nhưng vẫn cầm tay cô. Hiện tại cự tuyệt cô thì đúng là hành vi không khôn ngoan, dù sao lão bà kia cũng nghĩ họ là vợ chồng.

Tay cô vừa trắng vừa mềm, nho nhỏ, cơ hồ hoàn toàn bị bàn tay to của hắn bao phủ. Trong lúc nhất thời, hắn có chút giật mình, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ lại thì nàng đã nắm tay hắn đi đến bên vòi nước, bên cạnh đó có một giỏ cà chua đỏ rực.

Cô đem cà chua chuyển đến một bên, lấy ra khăn tay, mở vòi nước, thấm ướt khăn rồi giúp hắn lau vết thương. Nước trong suốt, thanh thấu tỏa sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời.

Gió mang theo mùi biển và những cây ô liu, cô nhìn hắn, trong mắt vẫn có sự khẩn trương nhưng đã không còn cảnh giác như lúc trước.

Cô không đào tẩu đã là thật sự ngoài ý muốn của hắn rồi. Hắn vốn tưởng cô sẽ thừa cơ rời đi, dù sao nơi này cũng đã đủ xa, ra khỏi phạm vi thế lực của những người đó. Nếu cô đã biết chạy trốn cùng hắn thì cũng đủ biết cách tìm kiếm cảnh sát hỗ trợ.

Nữ nhân này cùng hắn tách ra thì có lẽ tốt hơn, những người đó cũng không thấy rõ diện mạo của cô, tuy rằng người châu Á ở đây không nhiều nhưng ở phía Nam đảo Crete thì không thiếu, cô có thể dễ dàng trà trộn vào đám người.

Người khác dân tộc, luôn rất khó phân biệt người không cùng chủng tộc với mình. Vì thế hắn vốn tưởng rằng khi quay lại thì cô đã biết mất, sau đó biết cách mà tự báo nguy rồi trốn về nhà.

Hắn không sao dự đoán được, nữ nhân này đã không thừa cơ đào tẩu lại còn chủ động đến mở miệng hỗ trợ.

“Vì sao?” Những lời này, không hề báo động trước, cứ như vậy theo miệng hắn chạy ra ngoài.

Cô nhíu mày.

Hắn có chút không được tự nhiên, lại vẫn nhìn cô, “Ta nghĩ cô sẽ bỏ đi.”

Cô không chớp mắt nói: “Đi bằng cái gì? Anh mang theo chìa khóa xe rồi còn gì.”

Hắn không nói được gì, chỉ có thể ngây ngốc trừng mắt nhìn cô. Thấy bộ dáng này của hắn, cô đột nhiên nhếch miệng cười, “Gần đây rất hoang vắng, cho dù tôi muốn cũng không đi xa được, không phải sao?”

Đúng vậy, nhưng người bình thường vẫn sẽ đào tẩu, hơn nữa, cô ứng phó với dân bản xứ tốt hơn hắn nhiều.

Máu của hắn nhiễm đỏ khăn của cô, làm bẩn đóa hoa nhỏ bên trên. Cô lại đem nó đến bên vòi nước tẩy rửa, rồi lại tiếp tục thay hắn lau vết thương. Cô hít một hơi thật sâu, giải thích: “Dù sao thì tôi cũng không muốn một mình đối mặt với đám người kia, tôi cũng không có biện pháp đối phó với bọn họ.”

Chuyện này cũng đúng, nhưng không đủ thuyết minh lý do cô ở lại.

“Huống chi……” Cô ngước mắt, nhìn khuôn mặt ngăm đen của hắn, “Tuy rằng tôi bị anh liên lụy nhưng trên cơ bản anh đã cứu tôi một mạng, tôi nghĩ anh không muốn làm hại tôi. Bây giờ thì cởϊ áσ ra.”

Mộ câu cuối cùng này làm cho hắn sửng sốt.

Cô thật sự rất tự tại, mắt cũng không nâng nói: “Tôi nói với bà ấy, anh bị ngã xuống núi nên quần áo bị rách.”

Hắn cúi đầu nhìn áo phông bị rách của mình, không nghĩ đến lời nói dối này lại có thể lừa người ngoài được.

Cô phát hiện tầm mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên, “Anh yên tâm, đôi mắt bà bà không tốt, chỉ nhìn thấy quần áo anh bị rách chứ không chú ý tới cái khác. Phiền anh cởϊ áσ ra đi, thế thôi mới thay anh rửa vết thương mà tôi nói với bà ấy vì cứu tôi nên mới có kia.”

Lúc này hắn ngoan ngoãn đem quần áo cởi ra.

Nhìn thấy vết dao kia, cô hít một ngụm, sắc mặt hơi đổi, đôi mi thanh tú lại nhếch lên.

“Ở chỗ này chờ tôi một chút, ta nhớ rõ trên xe cho thuê có hộp y tế dùng khẩn cấp.”

Không đợi hắn trả lời, cô liền chạy biến đi.

Hắn muốn nói với cô không cần nhưng cô đã chạy về chỗ chiếc xe. Hắn mê hoặc nhìn cô gái kia chạy chậm về bên cái xe, lấy ra hòm thuốc, lại từ vali của cô lấy ra một cái áo phông màu trắng lớn, sau đó mới đi về.

Chiếc váy của cô theo bước chân tung bay, lộ ra đôi chân phấn nộn đang đi một đôi dép lê đơn giản. Trên tay chân cô cũng có vết trầy da, hẳn là có khi hắn kéo cô đi.

Cô gái này hẳn nên biết sợ, nhưng cô lại đi về phía hắn, thay hắn rửa vết thương. Vết thương trước ngực hắn không sâu nhưng dài, lại dính không ít cát bụi.

Hắn có thể tự mình xử lý nhưng cô đã nói với bà lão kia bọn họ là vợ chồng cho nên hắn tiếp tục đứng.

“Vì sao nói chúng ta là vợ chồng?” Một vấn đề khác buột ra khỏi miệng hắn. Hắn cơ hồ bị giọng nói của chính mình làm hoảng sợ. Hắn rất ít khi nói những lời vô nghĩa như vậy, nhưng nữ nhân này làm cho hắn cực kỳ tò mò.

“Tôi nói chúng ta là vợ chồng vì muốn bà ấy buông lỏng cảnh giác.” Cô liếc mắt nhìn hắn, đôi mi thanh tú vẫn vì vết thương trên ngực hắn mà nhíu lại.

“Thật có lỗi, có lẽ sẽ đau nhưng tôi cần phải rửa sạch cát trên miệng vết thương của anh.” Lại một lần nữa, cô không chờ hắn trả lời, liền thẳng tay động thủ. Cô dùng khăn tay đã thấm ướt mà nhanh chóng xử lý vết máu cùng với cát dính trên đó. Nước là nước ngầm nên rất lạnh, còn mang theo mùi cỏ xanh.

Hắn rũ mắt nhìn cô, động tác của cô rất nhẹ, nhưng lại rất nhanh chóng.

Lá cây ô liu dưới ánh mặt trời xanh biếc, chúng nó lay động trong gió, ánh mặt trời thỉnh thoảng xuyên thấu qua lá cây, rơi trên mặt hắn. Một cơn đau đớn theo ngực đánh úp lại, cơ bắp hắn cũng co lên.

Cô lúc này đang dùng cồn i-ốt thay hắn bôi thuốc.

“Thật có lỗi.” Cô liếc mắt nhìn hắn, trên tay lại không ngừng.

Phương Thủy Tịnh – Đây là tên của cô mà hắn nhìn thấy trong hộ chiếu. Cô là cô gái dũng cảm, bình tĩnh và thiện lương. Cô hẳn là nên chạy trốn nhưng vị Phương tiểu thư này chỉ tiếp tục dùng cồn rửa vết thương cho hắn. Cô thậm chí không bỏ qua vết thương ở khuỷu tay hắn, đương nhiên cũng không quên kiểm tra lưng hắn.

Hắn cảm thấy mình như một con rối, bị cô bài bố. Rất ít người có thể khiến hắn cảm thấy như thế, mà những người kia đều là người nhà hắn.

Lúc cô thay hắn bôi thuốc lên vết trầy da nhỏ không thể nhỏ hơn ở cổ tay thì lão bà kia cầm hai chén nước chanh lại đây. Bà ta hàn huyên với cô vài câu mà hắn nghe không hiểu.

Lúc lão bà trở lại trong phòng, hắn nhịn không được mà mở miệng.

“Tiếng Hy Lạp cô học ở đâu vậy?” Khẩu âm của cô rất lưu loát.

“Hàng xóm nhà tôi trước kia có một vị a di người Hy Lạp sống, trước đây mẹ tôi không rảnh trông tôi nên thường nhà bà ấy chiếu cố cho tôi, nghe lâu thì tôi cũng học được một chút.”

Khó trách cô có thể cùng lão bà kia đối đáp trôi chảy đến thế.

“Hai người vừa mới nói gì?”

“Vừa mới sao? Tôi thỉnh bà ấy bán cho chúng ta một bình dầu đã dùng, mà bà ấy nói là không thành vấn đề.”

Đây không phải điều hắn muốn hỏi nhưng câu trả lời lại làm hắn sửng sốt, mà hắn cũng không dự đoán được cái này.

Dầu đã dùng là một chủ ý thông minh, hắn không nghĩ đến chỗ này khả năng sẽ có nhưng người ở đây xác thực hẳn là đều có dầu đã dùng để ngừa vạn nhất.

Vẻ mặt của hắn hiển nhiên để lộ ra suy nghĩ của mình. Cô nhìn hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra hỏi: “Anh không phải muốn hỏi chuyện này, anh là muốn biết lời tán gẫu của chúng tôi phải không?”

Sự sâu sắc của cô khiến hắn thêm kinh ngạc, đáy lòng hiện lên một chút bất an cùng cảnh giới, nhưng cô đã nở nụ cười.

Nụ cười đó khiến biểu tình của cô trầm tĩnh lại, mang theo chút bướng bỉnh.

“Bà ấy nói……” Không cần hắn đặc biệt nhắc nhở, Phương Thủy Tịnh hiển nhiên cũng biết hắn đang hỏi câu gì, “Nam nhân này ngoan cố như con la vậy.”

Hắn sớm nên nghĩ đến, có lẽ hắn không nên hỏi cô, nhưng hắn thật sự tò mò, cô đến tột cùng là đã nói gì khiến bà lão kia cười vui vẻ như thế, vì vậy hắn đã mở miệng.

“Sau đó?” Cô đem băng gạc dùng để chữa bệnh dán lên vết thương trên ngực hắn, giương mắt nhìn hắn, nhướng mày trả lời: “Tôi nói trong đầu chồng tôi chứa đầy bùn.” Thế nên quả thật hắn đã thành trò cười trong miệng hai người rồi.

Nói thực ra, hắn cũng không để ý, hắn biết cô làm thế để bà lão kia đồng cảm với mình. Phải nói là cô rất thông minh.

Thật lâu trước kia, hắn đã biết mình không quen ở chung với người khác, mà cô hiển nhiên không hề có khó khăn gì về mặt này.

“Đến đây đi, đem áo T-shirt mặc vào.”

Cô lấy một cái áo phông màu trắng đưa cho hắn, bên trên có hình một con chó nhỏ đáng yêu lông xù, có một đôi mắt đen lúng liếng, một mang theo biểu tình vô tội. Bên dưới hình con chó nhỏ còn có ba chữ tiếng Anh thật to “I love you”.

Thấy hắn trừng mắt nhìn hình kia, cô cơ hồ muốn bật cười, nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống.

“Thật có lỗi, tôi biết cái hình này không đẹp lắm nhưng rong hành lý của tôi chỉ có cái này là anh có thể mặc được, vốn là tôi muốn tặng cho chồng của dì tôi, vì ông ấy thích chó.”

Hắn nhận mệnh, cầm lấy cái áo mặc vào. Nó có chút nhỏ, nhưng vẫn đủ che khuất vết thương trên người hắn, khiến hắn thoạt nhìn không dọa người như thế.

Lúc hắn mặc áo, cô đã thu thập xong hộp y tế, đang uống nước chanh ướp lạnh, lại đưa một cái chén khác cho hắn.

Hắn đón lấy cái chén, khối băng trong chén đang tang dần ra.

“Cho nên……” Cô nhìn hắn, hỏi: “Anh cho rằng tôi nên về nhà?”

Hắn gật đầu.

“Có lẽ bọn họ sẽ không nhận được ra tôi.”

“Có lẽ.” Hắn đồng ý.

“Tôi vừa mới tới không đến hai ngày.” Cô không cao hứng lắm mà nói.

Hắn trầm mặc.

“Đáng giận.” Cô lẩm bẩm một câu, hắn có biết cô đã ngồi máy bay mười mấy tiếng, tốn mấy vạn mới mua xong vé máy bay, muốn cô buông tha cho kỳ ngỉ này thì đúng là không dễ dàng.

Cô một tay chống nạnh, lại uống một ngụm nước chanh ê ẩm ngọt ngào, liếc hắn một cái, sau đó lại rời mắt, hí mắt nhìn mặt biển lấp lánh ở phía xa.

Mồ hôi theo cổ cô chảy xuống.

Hắn không quá lo lắng, hắn biết cô sẽ làm ra quyết định chính xác vì cô là cô gái thông minh.

Cô uống xong bát nước chanh lạnh lẽo ngọt ngào kia, sau đó đó nhìn hắn nói: “Không phải anh nói muốn đi đảo Crete à?”

“Đúng.” Hắn lại gật đầu.

“Chỗ kia là thắng cảnh đúng không?”

Hắn lại gật đầu.

“Quên đi, vậy coi như tôi đến đó chơi thôi.”

Dù sao sang năm cô còn đến nữa, không đáng vì chút tiền vé máy bay mà vứt bỏ mạng nhỏ.

Thủy Tịnh tự giễu cười cười, nhìn nam nhân anh tuấn nhưng trầm mặc kia nói: “Được rồi, tôi về nhà.”