- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Hắc Ưng Lãnh Khốc
- Chương 14
Đại Hắc Ưng Lãnh Khốc
Chương 14
Nghe đối thoại của đôi vợ chồng ngoài cửa, Thủy Tịnh xấu hổ đến mức muốn đào cái động để chui xuống.
Đào Hoa hiển nhiên hoàn toàn đã quên cô vẫn ở trong toilet, hại cô hiện tại căn bản không dám đi ra ngoài.
“Nói gì đi nữa, vừa nãy em không thấy tình cảnh của hai đứa, luồng điện kia ấy mà, tư — tư! mà rung động. Oa, anh còn nghĩ có khi lập tức anh cũng bị thiêu luôn.” Những lời này giống như bom, oanh một cái khiến cô xấu hổ vô cùng.
Cô xấu hổ quẫn bách ở lỳ trong toilet, qua một thời gian, thẳng đến khi Đào Hoa thay đổi đề tài, cô mới dám đi ra ngoài, trở về phòng.
Lúc ăn cơm giữa trưa cô thật sự rất muốn ở luôn trong phòng cho rồi nhưng điều này chỉ càng làm cho tình hình có vẻ thêm xấu hổ, vì thế cô vẫn đi xuống lầu.
May là trước lúc ăn cơm, Đào Hoa cùng Hải Dương đi ra phía trước nhà ăn, đằng sau này không có ai, khiến cô cũng đỡ xấu hổ.
Bởi vì trước đây kinh doanh nhà ăn, bọn nhỏ lại đi học, nên giữa trưa mọi người đều bận, chỉ có bữa tối mới có thể đông đủ mà ngồi ăn ở bàn cơm phía sau này.
Vì để mọi người có thể ngồi cùng một chỗ ăn tối, Đào Hoa đặc biệt đem thời gian dùng cơm buổi tối dời đến sau bảy giờ, bởi vì thời gian 5 giờ sẽ có nhiều khách đến ăn tối.
Cô vốn rất thích lúc mọi người ngồi ăn quây quần, cái loại không khí vui sướиɠ, tranh cãi ầm ĩ đó thật hạnh phúc. Nhưng hiện tại cố nhịn không được đoán rằng, có phải mọi người đều ở sau lưng suy đoán vì sao cô hoài đứa nhỏ của Đồ Ưng mà lại không nguyện ý gả cho hắn.
Bởi vì không có có người ở đây nên cô nho nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lo lắng buổi tối phải làm sao.
Có lẽ lúc ăn cơm tối cô có thể làm bộ không thoải mái, trốn trong phòng làm việc đi.
Ngồi ở bên cái bàn thật lớn, cô xúc một thìa cơm, chậm rãi ăn, nhưng không cách nào chân chính hưởng thụ đồ ăn.
Nói thật, cô cũng không phải không muốn gả cho hắn, nhưng nàng thật sự không biết nếu hắn không thương cô thì cô có thể tiếp tục trả giá bao lâu. Ba năm, đối với cô mà nói thì đã là cực hạn.
Cô cũng không muốn bởi vì đứa nhỏ mà nhẫn nại.
Anh chỉ muốn nhanh chút để được gặp em…… Lời hắn nói bỗng nhiên lại hiện lên trong lòng, làm cho cô ngơ ngẩn, cả mặt lại đỏ lên.
Nó chính là kìm lòng không đậu – Lời Đồ thúc cũng vang lên.
Cô hy vọng sự tình có thể đơn giản như vậy, vấn đề là, nam nhân bình thường không phải đều dùng nửa thân dưới mà nghĩ sao? Cô đối với câu “Kìm lòng không đậu” kia cũng không quá lạc quan.
Nhưng tuy nghĩ thế, ở sâu trong nội tâm, Thủy Tịnh vẫn áp xuống một tia hy vọng. Có lẽ kỳ thật hắn không chỉ thích cô mà thôi?
Nhưng lúc này khóe mắt cô lại thấy hiện lên bóng người. Cô ngẩng đầu thấy Đồ Ưng đã đứng trước mặt mình, khiến cô sợ tới mức sặc chút, đồ ăn vọt xuống cổ khiến cô ho liên tục.
Hắn nhanh chóng rót một chén nước đưa cho cô. Cô uống một miệng thật lớn, thật vất vả mới tốt hơn chút, lại nghe hắn hỏi, “Buổi chiều em có việc không?”
Cô lắc đầu, lau khóe mắt bởi vì ho mà chảy nước mắt, “Không có, có việc gì sao?”
Hắn tự mình lấy một bát cơm trắng, còn có đồ ăn.
“Cái kia…… gần đây có một phòng khám phụ sản.” Hắn nói.
Cô cứng lại. Trời ạ, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
“Anh nghĩ em nên đi khám bác sĩ một chút.” Hắn xoay người, đem đồ ăn để trên bàn, ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô nói: “Để kiểm tra thai kỳ.”
Mặt cô lại đỏ ửng lên.
“Đào Hoa đã giúp em hẹn bác sĩ lúc ba giờ rồi.” Hắn nói.
“Được.” Cô cúi đầu, khốn quẫn đến không được.
“Chiều nay anh sẽ đi với em.” Hắn nói.
Cô xấu hổ không thôi, vội nói: “Không cần, anh nói cho em địa chỉ, em có thể tự mình đi.”
“Không được.”
Trong nháy mắt cô nhướng mày, khiến hắn phải cố để khẩu khí của mình đừng quá cứng rắn mạnh mẽ, chỉ bổ sung nói: “Thật có lỗi, nhưng em không thể tự ra ngoài một mình, Võ ca bên kia còn chưa có tin tức, chúng ta còn không biết ai đang muốn gây phiền toái cho em.”
“Em nói rồi, em không làm việc có lỗi với ai hết,” Cô không vui buông cốc nước.
“Nhưng nhà em bị người phóng hỏa là sự thật, cảnh sát ngày hôm qua cho anh biết, xe em cũng bị người ta đυ.ng chạm, cũng không phải do đi lâu mới bị.”
Thủy Tịnh cảm thấy đột nhiên cả kinh, bật thốt lên nói: “Thế tấm biển của lớp học bổ túc thì sao?”
“Cũng thế. Bên trên đều có dấu vết can thiệp.”
Nghi ngờ có người đuổi gϊếŧ mình và xác thật chuyện đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô nhắm mắt lại, thở sâu, mở mắt ra nhìn hắn nói: “Em thật sự không nghĩ ra được em đã đắc tội ai.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, vừa ăn cơm, vừa nói: “Võ ca cũng nói như vậy, em không đắc tội ai, cho nên anh ấy vẫn đang tra.”
“Tra cái gì?”
“Án mưu sát nếu không phải vì người, thì vì tiền.”
“Nhưng tiền em đều chi cho cái phòng đó rồi.” Vừa nghĩ đến căn phòng bị cháy là cô lại có chút buồn, “Em không có nhiều tiền gửi trong ngân hàng.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, xúc một thìa cơm khác cho vào miệng. Hắn cũng không giải thích thêm, khiến cô hoài nghi bọn họ có thể tra được cái gì.
Cô ăn nhưng không biết mùi vị gì nữa, sau đó đột nhiên cô nhớ đến một chuyện.
“Cảnh sát vì sao lại thông báo cho anh?” Cô hồ nghi hỏi.
“Điện thoại của em bị hỏng rồi.” Hắn nhìn cô nói: “Snh thỉnh A Chấn đem điện thoại của em chuyển đến cho anh.”
“Nha.” Đáng giận, cô cũng đã quên mất chuyện này, chết tiệt, cô gần đây quên nhiều việc quá. Cô phiền chán mà dùng thìa chọc chọc cà ri trong đĩa, qua vài giây mới phát hiện cô đang đùa nghịch với đồ ăn. Chán ghét, cô thật không biết mình đang làm gì.
Thủy Tịnh ăn xong đồ ăn của mình, đứng dậy thu dọn chén bát, sau đó theo thói quen mà định gọt quả táo trong giỏ hoa quả, để tới trên một cái đĩa rồi đưa đến trên bàn cho hắn.
Hắn cũng đã ăn xong cơm của mình.
“Anh muốn ăn không?” Cô hỏi.
Hắn nhìn cô lắc đầu.
Cô thu dọn bát đĩa hắn vừa ăn xong, nhắc đi nhắc lại: “Ăn chút hoa quả, đừng ăn xong đã đi ngủ.”
Hắn nhìn chằm chằm cô, sau đó gật gật đầu.
Thủy Tịnh rửa bát đĩa được một nửa thì mới phát hiện mình đang làm gì. Nha, thật đáng giận, nơi này không phải nhà cô, hắn cũng đã không phải nam nhân của cô nữa rồi.
Cô hơi cứng người, rõ ràng ý thức được tầm mắt của hắn. Hắn đang đợi cô, cô biết, cô không thể bỏ qua chuyện này cả đời được. Vì thế cô hít một hơi thật sâu, đem bát rửa xong, rồi xoay người lại.
“Cám ơn.” Hắn nói.
“Chỉ là thói quen thôi.” Cô nói.
“Ừ.” Hắn gật đầu, biết rõ đó không chỉ là thói quen.
Hoa quả ở trong giỏ hoa quả, không chỉ có táo, nhưng cô biết hắn thích táo. Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại thì hắn chưa bao giờ nói với cô điều này nhưng cô biết, bởi vì cô quan tâm hắn, cô có để ý. Hắn bảo cô đứng lại, nói: “Trước kia anh vẫn nghĩ điều này là đương nhiên, nhưng kỳ thật nó không phải.” Cổ họng Thủy Tịnh nghẹn lại, chỉ có thể nhếch môi.
“Anh thật xin lỗi.” Hắn nói.
Sợ nước mắt sẽ trào ra, cô không nhìn hắn nữa mà mau chóng rời khỏi.
Đồ Ưng nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của cô, nắm chặt tay, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động đuổi theo cô.
Sau một lúc lâu, hắn mới ăn xong mấy miếng táo để trên bàn.
Cho tới nay, cô vì hắn mà trả giá nhiều lắm. Đợi đến lúc sắp mất đi hắn mới phát hiện cô không phải đương nhiên sẽ ở chỗ cũ chờ hắn.
Mỗi lần anh rời đi, em đều chỉ có thể lo lắng đề phòng mà chờ, sợ em sẽ không chờ được anh về…… cô luôn chờ hắn cho đến đêm khuya, hắn lại nghĩ có thể cô đang đuổi bản thảo công việc.
Anh chỉ là không biết anh nghĩ cái gì, anh chưa bao giờ nói với em…… Hắn nghĩ hắn không nói thì cô cũng hiểu được, nhưng lại quên mất cho dù ăn ý thì cũng cần giải thích.
Hiện tại nhớ tới đến, hắn cùng nàng chưa bao giờ từng khắc khẩu quá, cho dù cảm tình hảo như Đào Hoa cùng Hải Dương, cũng sẽ khắc khẩu rùng mình.
Em thật…… Sợ hãi, em không biết anh làm nghề gì, em lo lắng anh có phải đang làm cái gì đó nguy hiểm…… Hắn chưa bao giờ biết cô lại lo lắng thế, hắn chỉ tham lam ấm áp và an ổn của cô, nhưng không chú ý đến những phức tạp và lo lắng trong lòng cô.
Em đã 25, không phải 15, không phải 20 mà là 25, anh hiểu không? Khuôn mặt ướt lệ của cô lại hiện lên trong đầu khiến tim hắn co lại. Lúc trước hắn không biết cô đang nói gì, hiện tại hắn đã hiểu, lại lo mình hiểu ra quá muộn.
Quả táo rất ngọt, nhưng thẳng đến khi ăn hết thì hắn vẫn thấy trong miệng đắng.
Hắn hy vọng, chân thành hy vọng bây giờ còn chưa quá muộn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Hắc Ưng Lãnh Khốc
- Chương 14