Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Hạ Văn Thánh

Chương 62: Nhìn Không Thấy Tử Cục (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cũng không cần công thần bên ngoài nói vào.

Ngay cả con của mình mà có can đảm nhúng chàm hoàng quyền của mình cũng đều phải chết.

Ngoại trừ bộ phận cực ít người lấy Hoàng đế làm chủ, đại bộ phận đều như vậy.

Nếu học thuộc lịch sử đều có thể tổng kết được một cái kết luận.

Không đem Hoàng đế thần hóa, bọn hắn chính là người bình thường. Chẳng qua là so với người bình thường vô tình hơn thôi.

Bọn hắn có sợ hãi, cũng sợ hãi.

Mà Cố gia bây giờ cũng ở vào trạng thái này.

Cố gia dù là thanh danh hay địa vị đều là đỉnh phong ở vương triều Đại Hạ. Bây giờ lại được Thiên mệnh gia trì ở trong mắt Hoàng đế có hay là mang ý nghĩa Cố gia được thượng thiên tán thành hay không?

Thiên địa quân thân sư.

Thiên địa ở trên Hoàng đế, đây là nhận thức chung của người trong thiên hạ.

Hay nói cách khác thì tương lai nếu Cố gia thật sự tạo phản, có một câu Thiên mệnh gia trì thì thật sự là không ai dám nói gì.

Bản thân Cố gia đã có gia nghiệp to lớn. Hiện tại lại thêm Thiên mệnh chỉ sợ sẽ đưa đến các loại phiền toái.

Đây mới chân chính là chỗ lo lắng của Cố Cẩm Niên.

Nhưng lo lắng như vậy mà Cố Cẩm Niên cũng không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì.

Bởi vì.

Địa vị quyết định tất cả.

Mình là quyền quý đệ nhất Đại Hạ.

Nhưng mình không có từ chính, thân cũng không có chức yếu, càng không có bất kỳ quyền lực gì.

Người trong thiên hạ lễ nhượng mình ba phần là bởi vì Cố gia.

Cũng không phải bởi vì bản thân mình.

Đây cũng không phải đơn giản là muốn hay không mà là vấn đề thân phận, vấn đề tin tức.

Sự tình trên triều đình mình không biết.

Thái độ của bệ hạ mình cũng không biết.

Chỉ mới gặp mặt một lần, làm sao có thể biết Vĩnh Thịnh Hoàng đế là người như thế nào?

Mặc dù suy nghĩ của mình đều là dự định xấu nhất nhưng nơi này là Kinh đô. Đối mặt với người là Hoàng đế làm bất cứ chuyện gì đều nhất định phải cân nhắc dự tính xấu nhất.

Bởi vì ngươi không đánh cược nổi.

Ngươi có thể thắng một vạn lần nhưng Hoàng đế chỉ cần thắng một lần là được.

Một lần cũng đủ để Cố gia tan rã trong nháy mắt.

Đến lúc đó gia đạo sa sút, chém đầu cả nhà hay là sung quân biên cương.



Cũng chỉ có mấy chữ này.

Nhìn như đơn giản nhưng khổ sở trong đó, Cố Cẩm Niên rất rõ ràng.

Vô luận là chém đầu cả nhà hay là sung quân biên cương đều làm người tuyệt vọng.

Trầm mặc.

Yên tĩnh.

Cố Cẩm Niên tâm phiền ý loạn. Thân là trưởng tôn của Cố gia tất nhiên muốn xuất một phần lực.

Chỉ là cảm giác thân phận thất bại để cho Cố Cẩm Niên cảm thấy bất lực thật sâu.

Rất nhiều chuyện hắn có thể phỏng đoán nhưng lại bất lực. Loại cảm giác này là tuyệt vọng nhất.

Ngẫm lại xem có rất nhiều người luôn cảm thấy rằng mình xuyên đến cổ đại thì Văn có thể làm Tể tướng, Võ có thể được phong Vương.

Nhưng thực tế thì sao?

Nếu như không có một thân phận thì vô cùng có khả năng chết đói ở đầu đường hoặc khốn cùng cả đời.

Như thế.

Nửa canh giờ sau.

Cuối cùng Cố Cẩm Niên thở ra một hơi dài, ánh mắt phức tạp cũng dần bình tĩnh trở lại.

Chuyện đã phát sinh thì không thể thay đổi.

Gia gia đã thay thế mình việc này. Như vậy mình nhất định phải khiêm nhường, giữ chặt cái bí mật này.

Tối thiểu nhất ở trước khi thực lực của mình chưa trưởng thành triệt để thì không thể bị lộ ra.

Nếu không sẽ cô phụ một phen khổ tâm của gia gia mình.

Còn nữa, gia gia đã dám làm như vậy cũng nhất định có chút niềm tin. Dù sao gia gia tuổi đã cao, Hoàng đế còn tại thế, còn chưa đến thời khắc mấu chốt.

Bây giờ ba đại vương triều ở Đông Hoang, Đại Hạ vừa mới lập quốc còn cần Cố lão gia tử.

Còn có thời gian chờ đợi mình trưởng thành.

Còn nữa tất cả đều chỉ là mình suy nghĩ lung tung, dự tính xấu nhất mà thôi.

Biết đâu mình đã cả nghĩ quá rồi?

Nhưng chân chính để Cố Cẩm Niên hồi phục lại tâm tình chính là Cố Cẩm Niên đã nghĩ đến phương pháp phá vỡ cục diện này.

Nho đạo.

Đúng thế.

Chỉ có Nho đạo.

Mới có thể tự cứu.

Khí vận Thiên mệnh lựa chọn Nho đạo. Tương lai Nho đạo sẽ hưng thịnh không gì sánh kịp.



Địa vị của người đọc sách không chỉ được đề cao ở Đại Hạ mà ở toàn bộ Thần Châu đại lục. Địa vị người đọc sách đều sẽ đạt được tăng lên rất nhiều.

Võ tướng bị tru, công cao chấn chủ.

Nhưng Nho đạo không giống như vậy. Người đọc sách cũng không giống. Đây chính là con đường của Thiên mệnh. Ngay cả Hoàng đế thi hành bá đạo cũng cần cân nhắc một chút.

Trừ khi là hôn quân.

Nếu như quả nhiên là hôn quân thì quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, cùng lắm thì sẽ vạch mặt.

Cố Cẩm Niên cũng không phải những người đọc sách cổ hủ kia. Cái gì mà quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Làm việc cho ngươi, nếu ngươi dựa vào suy đoán vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi bất nhân.

Mà tất cả điều này đều xây dựng ở chỗ mình trở thành Đại Nho.

Thậm chí là Bán Thánh.

Nếu như mình có thể thành Đại Nho thì tự bảo vệ an toàn cho bản thân.

Nếu mình trở thành Bán Thánh, Cố gia trong vòng trăm năm tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Giờ khắc này.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên lộ ra tinh quang.

Trước đó hắn đọc sách bởi vì nghĩ đến tham chính, đọc sách nhập sĩ. Mượn nhờ quan hệ gia tộc để leo lên trên triều đình.

Nhưng bây giờ không giống vậy.

Tăng thêm một tầng tự vệ.

Nghĩ đến đây.

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm, lần nữa lấy ra một quyển sách, bắt đầu chăm chú đọc.

Có một số việc mình không quản được, cũng không thể đi tham dự.

Như thế.

Trong nháy mắt đã là đêm khuya.

Hôm nay, Cố gia ở trong trạng thái hoàn toàn vui mừng, văn võ bá quan đều đến chúc mừng.

Cho dù là văn thần có quan hệ cứng rắn cũng phái gia đinh đến đưa hạ lễ.

Có thể nói là đông như trẩy hội.

Mãi cho đến lúc đêm khuya.

Cố gia mới thoáng yên tĩnh lại.

Giờ khắc này.

Trong hành lang Quốc Công phủ.

Thân ảnh Cố Thiên Chu mới chậm rãi xuất hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »