Chương 60: Kinh Đô Sôi Trào (2)

Trấn Quốc Công xuất hành, bảy ngựa kéo xe.

Thiên tử xuất hành, chín ngựa kéo xe.

Hiện tại tăng thêm một con ngựa, đây chính là đãi ngộ của vương tộc, gần với vinh quang của Hoàng đế tối cao, không có người thứ hai.

Mà tăng hai ngàn hộ vệ, đại biểu cho có thể khuếch trương hai ngàn hộ vệ ở trong Kinh đô.

Điều này gián tiếp đại biểu cho vô hạn tín nhiệm cùng tán thành.

Lập tức.

Từng giọng nói cũng liên tiếp vang lên.

“Chúc mừng Trấn Quốc Công.”

“Chúc mừng Trấn Quốc Công.”

Đây là giọng nói của văn võ cả triều, theo Hoàng đế mở miệng, bọn hắn cũng chúc mừng theo.

Nhưng không có một ai ngu ngốc.

Tâm tư Hoàng đế đến cùng như thế nào, không có ai biết.

Nói là Hoàng đế vui vẻ đi, đãi ngộ gần giống hoàn toàn Vương tộc.

Nhưng vấn đề là, từ xưa đến nay có mấy Vương tộc có kết cục tốt?

Nói không vui đi, sao lại tăng hai ngàn hộ vệ đây? Nếu như thật sự sinh ra không vui đối với Cố gia thì sao còn cho Cố lão gia tử tăng thêm hai ngàn thiết kỵ?

Điều này rõ ràng không có khả năng.

Quân tâm khó dò, gần vua như gần cọp.

Ở thời khắc này đã triệt để lộ ra.

“Đa tạ bệ hạ.”

“Lão thần khấu tạ.”

“Lão thần nguyện vì Đại Hạ khoách trương lãnh thổ, vì bệ hạ quét sạch tất cả. Nguyện cho Đại Hạ ta vạn thế bất hủ.”

Trong phủ Quốc Công.

Cố lão gia tử thần sắc nghiêm túc, hắn hướng về phía hoàng cung quỳ lạy lễ bái, lộ ra vẻ cung kính.

Đại Hạ cũng không quỳ lạy lễ bái trừ khi là tế tự, nếu không thì không cần quỳ lạy.

Nhưng Cố lão gia tử lại quỳ lạy lễ bái, ở trong mắt mọi người đây chính là một loại tín hiệu khác biệt.

Là chịu thua.

Cũng là một loại bày tỏ thái độ.

“Lão phu đa tạ bệ hạ, trừ Kim Lệnh Đại Hạ còn tất cả những ban thưởng khác, lão phu nguyện đổi thành vàng bạc, quyên tặng bách tính cực khổ.”

Tô Văn Cảnh trả lời. Hắn cự tuyệt những phong thưởng này, ở trong mắt mọi người là cực kỳ hợp lý. Dù sao hắn là chuẩn Bán Thánh, bây giờ lại đạt được Thiên mệnh, nhất định sẽ thành Bán Thánh.

Những vinh hoa phú quý này trong mắt hắn căn bản không coi ra gì.

Mà Tô Hoài Ngọc lại đứng nguyên tại chỗ, dường như có chút không kịp phản ứng, cho nên không nói lời nào.

“Phu tử cao thượng.”

Vĩnh Thịnh Đại đế lên tiếng, sau đó nhìn về nơi ở của Trấn Quốc Công lần nữa lên tiếng.



“Quốc Công khách khí.”

“Qua ít ngày nữa là ngày tiết Hoa đăng, vào cung gặp nhau, trẫm cũng có chút chuyện muốn nói chuyện cùng Quốc Công thật tốt.”

“Hôm nay Thiên mệnh hiện thế, Địa Hạ có được chín đạo Thiên mệnh, quả thật mừng vui khắp nơi. Tuyên ý chỉ của trẫm, trừ Giang Nam, sông Hoài tây, Yến bắc, bốn tỉnh phía Kim Lăng còn lại tất cả các quận phủ đều miễn trừ thuế nửa năm, đại xá thiên hạ, trăm dân cùng vui.”

Giọng nói của Hoàng đế Vĩnh Thịnh lại lần nữa vang lên.

Có lẽ là tâm tình thật sự vô cùng tốt.

Vừa mở miệng đã miễn nửa năm thuế. Đương nhiên các địa phương chủ yếu không miễn trừ, đều nhằm vào địa phương nghèo khổ.

Mà trong mắt học sinh Nho đạo thì đại xá thiên hạ là một chuyện tốt.

Nhưng mà rất nhanh.

Ánh mắt của tooàn bộ Kinh đô lại một lần nữa nhìn về phía một người.

Tô Hoài Ngọc.

Trấn Quốc Công đạt được khí vận Thiên mệnh, tuy mọi người có kinh ngạc nhưng không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Thậm chí cho rằng chuyện ngoài ý muốn này là hợp tình hợp lý.

Nhưng Tô Hoài Ngọc thì không giống như vậy.

Hắn vừa từ đại lao đi ra, phần lớn mọi người không biết hắn. Mà cho dù là người biết hắn cũng không dám tin. Gia hỏa này thế mà có được khí vận Thiên mệnh.

Mặc dù không biết thứ này đến cùng có tác dụng gì.

Nhưng đồ vật ông trời cho có thể kém đến dâu?

Vì vậy, rất nhiều người bắt đầu đánh chủ ý lên trên người Tô Hoài Ngọc. Từ trên xuống dưới, không ít thế gia quyền quý ở Kinh đô trong nháy mắt đã có suy nghĩ lôi kéo.

Có thể nói, trong nháy mắt Tô Hoài Ngọc đã trở thành nhất tịnh tể của toàn bộ Kinh đô.

Mà không đợi Tô Hoài Ngọc kịp phản ứng.

Có người đã chủ động tìm đến.

Chỉ là.

Giờ khắc này.

Bên trong Cố gia.

Theo tất cả khí tức toàn bộ biến mất.

Cố lão gia tử lúc này mới từ từ trở lại phòng.

Mà trong phòng.

Cố Cẩm Niên lại có dáng vẻ không biết nên nói cái gì.

Hắn vừa nhìn thấy gia gia mình, vừa định mở miệng nói chuyện.

Cố lão gia tử lại khẽ lắc đầu, ngay sau đó nhấc bút lên, chỉ viết xuống một hàng chữ.

“Tất cả như cũ, ít lời là hơn.”

Sau khi đặt bút viết xong, Cố lão gia tử cầm tờ giấy Tuyên thành lên, đặt dưới ánh nến, trực tiếp tiêu hủy.

Hắn không nói câu nào.

Khiến vô hình chung nhiều người không nghe được.



Không sai.

Đạo khí vận Thiên mệnh này không lựa chọn Cố lão gia tử.

Mà lựa chọn Cố Cẩm Niên.

Lão gia tử vốn dĩ chỉ đến nhìn Cố Cẩm Niên.

Lại không nghĩ rằng khí vận Thiên mệnh sẽ rơi vào người Cố Cẩm Niên.

Cũng may chính là, trong tích tắc khi dị tượng khí vận Thiên mệnh biến mất toàn bộ đều nội liễm ở trong cơ thể Cố Cẩm Niên.

Mà lão gia tử cũng ngay lập tức phong bế đan điền của Cố Cẩm Niên.

Sau đó dùng chân khí Võ đạo hùng hậu, diễn hóa thành kim sắc quang mang.

Người bên ngoài đều nhìn thấy rằng, khí vận Thiên mệnh là lựa chọn hắn mà không phải Cố Cẩm Niên.

Khí vận Thiên mệnh cũng không phỉa nói là để cho người ta trong nháy mắt thoát thai hoán cốt. Từ bên ngoài nhìn xem không có bất kỳ biến hóa nào.

Về phần đến cùng có thay đổi gì, không ai biết được.

Cố Cẩm Niên cũng không biết.

Bởi vì khí vận Thiên mệnh tiến vào cơ thể đã trực tiếp bị cổ thụ nuốt chửng.

Khiến cho Cố Cẩm Niên càng trở nên bình thường.

Chỉ là Cố Cẩm Niên không hiểu, vì sao gia gia mình lại làm như thế.

Nhưng bây giờ Cố Cẩm Niên dần dần có chút hiểu rõ.

Năm mươi đạo khí vận Thiên mệnh đại biểu cho ý chí Thiên Địa.

Mình chiếm giữ một trong năm mươi đạo.

Nếu người khác biết được, cho dù mình là tôn nhi của Trấn Quốc Công chỉ sợ cũng phải chịu nguy hiểm to lớn.

Gia gia làm vậy là để bảo vệ mình.

Thà rằng rước lấy một chút phiền toái.

Cho nên Cố Cẩm Niên lựa chọn ngậm miệng.

Trầm mặc không nói, tiếp tục cầm lên thư tịch, xem xét văn chương.

“Phân phó thiện phòng chuẩn bị Thịnh yến, mở cửa đón khách.”

Rất nhanh giọng nói của Cố lão gia tử vang lên.

Nghiêm túc cùng trầm mặc trước đó đã biến mất, thay bằng vẻ đắc ý cùng vui vẻ.

Phải bày Thịnh yến lớn.

Bỏ đi tất cả những suy đoán khác.

Trong Kinh đô.

Dương phủ.

Một lão giả đầu quấn đầy băng trắng, lẳng lặng nhìn về hướng Tây Nam. Đó là hướng phủ Trấn Quốc Công.

“Xảy ra chuyện lớn rời.”

Dương Khai thì thào lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.