Chương 42: Dũng Sĩ Đệ Nhất Đại Hạ, Lý Cơ! 2

“Có bệnh.”

Trong chốc lát, Lý Cơ đưa ra câu trả lời.

Dường như hắn không có bất kỳ suy nghĩ gì mà trực tiếp bác bỏ chuyện này.

Nện Lễ bộ Thượng thư?

Còn phải ném ra máu?

Ngươi coi Lý Cơ ta là đồ đần đúng không?

Lễ bộ Thượng thư là ai? Đường đường là quan viên Nhị phẩm, nếu mình thật dám đánh, đoán chừng gia gia mình sẽ không tha cho mình.

Ngay cả phụ thân mình cũng không cứu được.

Hắn cảm thấy khó hiểu, Cố Cẩm Niên có phải coi mình là đồ đần rồi không?

Nghe được Lý Cơ trả lời.

Trong lòng Cố Cẩm Niên có chút thất vọng.

Xem ra Thái Tôn cũng không phải đồ đần, còn tưởng rằng có thể giống như quá khứ, không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp hắn.

Đây là chuyện ngoài ý liệu.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên đã dám nhắc đến chuyện này cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ kế hoạch.

Không phải mình còn một trương Dũng Khí phù sao?

Vừa vặn có thể lấy ra dùng, thử nhìn xem đồ chơi này đến cùng có hữu dụng hay không.

Nghĩ đến đây Cố Cẩm Niên lắc đầu, đi đến trước mặt Lý Cơ. Một lá bùa xuất hiện trong tay hắn, sau đó dán lên bả vai của Lý Cơ.

Trong chốc lát, lá bùa hóa thành một chùm quang mang trực tiếp chui vào trong cơ thể của Lý Cơ.

“Thúc thúc cũng chỉ đùa một chút thôi.”

“Được rồi, chư vị bồi Thái Tôn điện hạ chơi cho tốt đi.”

“Cố mỗ về trước, có rảnh đến phủ Quốc Công chơi.”

Phát giác lá bùa đã nhập thể, Cố Cẩm Niên mỉm cười sau đó quay người rời đi, để công công Bạch Anh dẫn hắn rời khỏi đó.

Phù đã dán lên.

Có thể thành hay không còn phải nhìn mệnh. Nếu hữu dụng thì chứng minh Kim thủ chỉ của mình cũng hữu dụng.



Nếu không thành thì coi như đường dài còn lắm gian truân. Thù này cũng lắm là chậm rãi lại báo sau.

Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Niên không nói thêm gì đi theo công công Bạch Anh rời đi.

Mà Thái Tôn điện hạ bị dán lên Dũng Khí phù giờ khắc này cũng không có bất kỳ điểm dị dạng gì, duy nhất chỉ có cảm xúc đối với Cố Cẩm Niên lại càng thêm khó chịu.

Công công Bạch Anh dẫn đầu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cũng sợ vị Thái Tôn này thật sự làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy. May mắn chính là vị Thái Tôn này còn coi như là có chút đầu óc.

“Thế tử điện hạ, mời.”

Hai người rời đi.

Đình viện lại khôi phục chơi đùa một lần nữa.

Chỉ là, sau đó Lý Cơ không hiểu sao không có cảm giác hào hứng nữa.

Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trong đầu Lý Cơ tràn ngập khuôn mặt đáng ghét của Cố Cẩm Niên, là khuôn mặt với ánh mắt mang theo đùa cợt kia.

Càng nghĩ Lý Cơ càng tức giận.

Sau đó trong lòng Lý Cơ có một ngọn lửa vô danh cực kỳ nồng đậm.

Lại do lê đễnh nên bị kẹp ngón tay, cơn đau càng làm hắn thêm bực bội.

Một khắc sau.

Sau khi Lý Cơ bị kẹp ba lần liên tục khiến bọn người thế tử Tần Vương khôi khỏi cười to đã làm cho Lý Cơ triệt để bạo phát.

“Không chơi, không chơi.”

“Thật không có ý tứ.”

Hắn ném đồ vật sang một bên, tính tình hờn dỗi đã khiến đám người nhíu mày.

“Không chơi nổi thì đừng chơi.”

“Thua sẽ không chơi còn là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ?”

Mấy giọng nói vang lên, mang theo cam rxúc.

Tất cả mọi người đều là người quyền quý mà lại có bối phận lớn hơn so với Thái Tôn, tất nhiên không nhịn được hắn lớn lối, cơ bản là khong quen.

“Cái gì mà không chơi nổi.”

“Chỉ cảm thấy thứ này quá ngây thơ, thắng cũng không có ý nghĩa thôi.”

Lý Cơ lên tiếng, ngụy biện cho chính mình.



“Ngây thơ?”

“Thật sự cảm thấy ngây thơ. Vậy thì đi nện đầu Lễ bộ Thượng thu đi.”

“Đúng vậy, Thái Tôn điện hạ nếu cảm thấy ngây thơ thì có dám đi nện đầu Lễ bộ Thượng Thư không?”

Thế tử Tần Vương cũng tức giận rồi, đồ vật là hắn mang đến, Cố Cẩm Niên nói ngây thơ hắn cũng không tức giận gì, chỉ là không chơi được cùng một chỗ mà thôi.

Hiện tại Lý Cơ cũng nói ngây thơ, vậy sao trước đó ngươi không nói vậy đi?

Thiếu niên chính là thiếu niên, thích tranh cường háo thắng, không ai phục ai.

Mà khi đám người ngươi một câu, ta một câu.

Lửa giận trong lòng Lý Cơ càng lớn mà cũng không biết vì sao.

Ngay lúc này một lực lượng không hiểu xuất hiện để cho mình có chút bực bội không nói được.

Loại cảm giác này rất cổ quái, trong lòng rất phiền cảm giác suy nghĩ không thông suốt. Vài câu nói của đám người kia giống như châm nhọn, đâm trên người mình rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.

Nhưng rất nhanh lại sinh ra một loại cảm giác trên trời dưới đất, giống như là ảo giác.

Dường như là cái gì mình cũng dám làm, cũng giống như mình là vô địch, là tồn tại toàn năng.

“Có phải chỉ cần nện đầu Lễ bộ Thượng thư thì các ngươi đều chịu phục?”

Lý Cơ lên tiếng, nhìn qua đám người nói như vậy.

“Đúng vậy, nếu ngươi dám nện thì ta thật sự phục ngươi.”

“Đường đường là Lễ bộ Thượng thư, quan viên Nhị phẩm nếu ngươi dám nện thì ngươi không phải dũng sĩ, còn ai dám xưng là dũng sĩ?”

Đám người lên tiếng, những lời này hoặc ít hoặc nhiều mang đến một chút khí thế. Bọn họ đã tính toán rằng Lý Cơ thật sự không dám nện.

Cũng chỉ là vài câu nói mọi người tranh lẫn nhau thôi.

Thật giống như một đám hài đồng nghịch nước, để chứng minh mình gan dạ sẽ nhảy từ trên cầu xuống, tìm chút kí©h thí©ɧ.

Mà bọn hắn không biết, giờ khắc này trong lòng Lý Cơ đang tuôn ra một cỗ tự tin.

Dựa theo câu trả lời của bọn họ.

Lý Cơ trực tiếp đứng dậy, nhìn đám người. Hắn không nói hai lời liền đi thẳng về phía Vạn Lý viện.

Đám người nhao nhao sững sờ.

Chỉ là rất nhanh, từng người vội vàng đứng dậy, đi theo Lý Cơ muốn nhìn xem Lý Cơ định làm gì.