Chương 3: Cây Cổ Thụ Bí Ẩn

Đó là quầng sáng màu trắng

Một quầng ánh sáng màu trắng vô cùng nóng bỏng.

Từng đoạn từng đoạn ký ức được trọng tổ lại trong tâm trí.

Đây là tình cảnh trước khi hắn vượt qua.

Theo đại lượng trí nhớ được trọng tổ, cảm giác đau đớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cuối cùng, tất cả trí nhớ đã trở về.

Khi trí nhớ được khôi phục, một cây thần thụ khổng lồ xuất hiện ở giữa trí óc của hắn.

Cây cổ thụ này, đứng sừng sững trong đầu hắn, khai chi tán diệp, thần quang vờn quanh, có chín nhánh cây, có vẻ vô cùng thần bí.

Ẩn chứa năng lượng không gì sánh được.

Hơn nữa mỗi một nhánh cây, đều ngưng tụ một đoàn quang mang, phảng phất như đang thai nghén một thứ gì đó.

Cố Cẩm Niên hoàn toàn nhớ lại tất cả những chuyện đã phát sinh lúc đó.

Văn Tâm Thư Trai.

Nguyên thân đích xác là phát sinh tranh chấp cùng nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, nhưng nguyên nhân tranh chấp, là bởi vì đám người này nói năng lỗ mãng trước.

Sau đó nguyên thân cũng nói lại vài câu rất khó nghe, người kia liền đem nguyên thân đẩy xuống hồ.

Vừa vặn đúng lúc cảnh tượng bạch hồng quán nhật xẹt qua bầu trời xuất hiện, cuối cùng biến mất, rơi vào trong hồ nước.

Một chùm quang mang này cũng chui vào trong thể nội của hắn, khiến nguyên thân bệnh nặng không dậy nổi.

Tuy rằng hộ vệ trong thư viện ngay sau đó đã đem nguyên thân cứu lên, nhưng không ai biết, là có thứ gì đó đã tiến vào thân thể hắn.

Cổ thụ chọc trời, diễn hóa vũ trụ, thần quang bao quanh, biểu hiện phi phàm.

Ý thức của Cố Cẩm Niên từng chút từng chút thức tỉnh, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh lại, Cố Cẩm Niên lúc này mới lộ ra nghi hoặc.

Hắn nhìn cây cổ thụ thần bí trong đầu mình, tràn ngập cảm giác tò mò.

Hắn không hiểu được thứ này là thứ gì.

Thật kỳ lạ.

"Nguyên thân sở dĩ sẽ bệnh nặng không khỏi, chính là bởi vì cái cây này, vậy ta xuyên không tới đây, có gây ảnh hưởng đến ta hay không?"

Đây là nghi hoặc của Cố Cẩm Niên.

Hắn không biết cái cây này là thứ gì, là tốt hay xấu, hắn căn bản cũng không biết.

Điều duy nhất hắn biết, sở dĩ nguyên thân chết, chính là bởi vì cái cây này.

Nhưng nguyên nhân cụ thể, Cố Cẩm Niên lại không thể nào biết được.

"Hình như Lục thúc biết cái gì đó, khi gặp lại hắn, mình nhất định phải thử dò hỏi một chút, bất quá phải chú ý, miễn cho bị phát hiện cơ hở."

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng, nếu mình phân tích không ra được, thì chỉ có thể đi hỏi Lục thúc một chút.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên chậm rãi rời khỏi não hải, chỉ cần phân tán tinh thần lực là được.

Rất nhanh, cảm giác trùng trùng điệp điệp rơi xuống ập tới.

Đột nhiên.

Cố Cẩm Niên tỉnh lại.



Bên tai cũng vang lên thanh âm quen thuộc.

"Niên nhi, ngươi đừng dọa mẫu thân mà."

"Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, nương cũng không thiết sống nữa."

Tiếng khóc vang lên.

Cố Cẩm Niên chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt là một vị mỹ phụ, ung hoa quý khí, đầu đội trâm vân tiên, trên cổ treo một chuỗi trân châu, càng biểu hiện ra một loại cảm giác hoa quý.

Đây là mẹ của mình, Lý Uyển Tĩnh.

Đại Hạ Ninh Nguyệt công chúa, thân muội của đương kim thánh thượng, mặc dù không phải trưởng công chúa, nhưng cũng được Thái tổ năm đó sủng ái.

Giờ này khắc này, Lý thị vẻ mặt lê hoa đái vũ, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên tỉnh lại, vẻ đau lòng trong mắt trong nháy mắt biến thành kinh hỉ.

"Niên nhi, ngươi tỉnh rồi."

"Niên nhi, nương sắp bị ngươi dọa chết rồi."

Bà vẫn khóc nức nở, nhưng giọng điệu tràn đầy kinh hỉ.

Mà theo thanh âm của Lý thị, trong phòng cũng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

"Nương, chuyện gì xảy ra vậy?"

“Lục thúc đâu?”

Đầu óc Cố Cẩm Niên còn có chút mơ mơ màng màng, hắn dùng sức một chút, thoáng ngồi dậy, nhìn người trong phòng, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía mẫu thân mình, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Bên trong nhà.

Ngoại trừ mẫu thân Lý thị ra, còn có Tam thúc cùng với một ít gia phó cùng ngự y trong cung đều ở đây.

Còn không đợi Lý thị trả lời.

Thanh âm tam thúc liền vang lên.

- Hứa thái y, mau đến xem Cẩm Niên thế nào rồi?

Theo thanh âm của tam thúc vang lên, Lý thị cũng lập tức đứng dậy, bảo ngự y đến chẩn đoán.

Thoáng bắt mạch một phen, Hứa thái y thần sắc bất định.

Làm cho Lý thị ở một bên có chút lo lắng.

Đợi đến khi ông ta chẩn đoán xong, thanh âm Lý thị lại vang lên.

-Hứa thái y, con ta như thế nào?"

"Bẩm công chúa, thế tử cũng không có gì đáng ngại, ngược lại tinh thần dồi dào, có lẽ là bởi vì gần đây ăn quá nhiều thuốc bổ, khiến cho thân thể không khỏe."

"Trong khoảng thời gian này, chỉ cần thế tử chăm chỉ rèn luyện gân cốt một phen, để cho dương khí trong cơ thể toát ra ngoài, thì sẽ không còn gì đáng ngại."

Hứa thái y mở miệng, đưa ra phương án chẩn đoán.

Chỉ là lời này vừa nói ra, liền khiến cho mọi người có chút kinh ngạc, dù sao thì cũng không ai có thể nghĩ tới, Cố Cẩm Niên vô duyên vô cớ ngất xỉu, là bởi vì ăn nhiều thuốc bổ.

Chuyện này có chút ngoài sức tưởng tượng của mọi người.



Mà trên giường, Cố Cẩm Niên cũng dần dần bình thường trở lại, hắn hiện tại vẫn còn có chuyện nghi hoặc, muốn hỏi Lục thúc một chút, cho nên nhìn mẫu thân mình nói.

"Nương."

- Ta không có chuyện gì, Lục thúc đang ở đâu vậy?

Cố Cẩm Niên tò mò hỏi.

Vừa nghe lời này, thanh âm tức giận của tam thúc không khỏi vang lên.

"Lục thúc ngươi, đang bị lão gia tử treo ở trên cây đánh đòn."

"Tên này trở về cũng không lo đi phục mệnh, trực tiếp hồi phủ, hơn nữa còn hại ngươi đau đầu, lão gia tử nói, hôm nay không lột một tầng da của hắn, lão gia tử sẽ không bỏ qua."

Tam thúc trả lời.

Làm cho Cố Cẩm Niên có chút choáng.

Sao đang yên đang lành lại bị đánh chứ, bất quá gia quy Cố gia chính là như vậy, đừng nhìn người nhà Cố gia như rồng, vô luận là phụ thân hắn, hay là nhị thúc tam thúc bọn họ, chỉ cần làm sai chuyện gì, chính là một trận đòn, hơn nữa đánh rất dữ, trực tiếp treo ở dưới tàng cây trước cửa phủ Quốc công.

Gia phó thấy rõ ràng, thậm chí có đôi khi đánh hơi hung ác một chút, người bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Đây cũng là phương thức quản giáo độc đáo của Cố gia.

"Niên nhi, không có việc gì, không cần để ý đến Lục thúc ngươi, da của hắn rất dày, bị đánh một trận cũng không việc gì đâu."

"Bây giờ ngươi muốn ăn gì? Nương đi làm cho ngươi.”

Lý thị ở đầu giường mở miệng, vẻ mặt đau lòng nhìn về phía Cố Cẩm Niên, căn bản không quan tâm sống chết của Lục thúc.

"Nương, không cần, ta thật không có việc gì."

"Chuyện này không có quan hệ gì với Lục thúc."

"Ta phải đi tìm gia gia nói rõ ràng."

Cố Cẩm Niên còn tò mò thứ trong đầu mình là cái gì, nếu không ngăn cản lão gia tử, phỏng chừng Lục thúc sẽ bị đánh đến ngất xỉu.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên không khỏi đứng dậy, muốn đi tìm lão gia tử.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói mang theo ngữ khí không vui vang lên.

"Đã lúc nào rồi, còn muốn tìm Lục thúc ngươi chơi."

"Ngươi nhìn những bằng hữu cùng trang lứa với ngươi xem, có người nào không phải là người tri thư đạt lý, văn chất nho nhã? Người lại giống như một dã hài tử, mỗi ngày chỉ biết chơi."

“Ta nói cho ngươi biết, vết thương đã lành, ngày mai liền đi học, tháng sau nếu ngươi không thi vào thư viện Đại Hạ, liền đợi xem ta có đánh chết ngươi không."

Thư viện: nơi đọc sách, nghe giảng, học tập.

Cùng lúc giọng nói không hài lòng vang lên.

Cửa phòng bị đẩy ra, sau một khắc, một nam tử trung niên đẩy cửa xông vào.

Nam tử này tướng mạo anh vũ, mặc dù chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng giữa hai hàng lông mày tản ra một cỗ "thế" chỉ người ngồi ở vị trí cao mới có thể ngưng ra được.

Đây là phụ thân của Cố Cẩm Niên, Cố Thiên Chu, Lâm Dương Hầu Đại Hạ.

Đối mặt với vị phụ thân này, trong lòng Cố Cẩm Niên có một loại sợ hãi bản năng.

Hắn tuy rằng là độc đinh, được cả gia tộc sủng ái, nhưng đối mặt với phụ thân mình chung quy vẫn sẽ sinh ra sợ hãi.

Hơn nữa, người trong tộc tuy rằng sủng nịch mình, nhưng cũng không phải vì thế mà hắn có thể vô pháp vô thiên, nếu thật sự làm ra một ít chuyện không nên làm, cũng ăn đòn như thường.