Chương 11: Ta Không Hiểu, Ngài Là Hiểu Ca.

Kinh đô Đại Hạ.

Tây Phường.

Theo ngọc liễn của Cố gia đến, không khỏi khiến dân chúng trên đường phố tò mò, đợi thấy rõ là ngọc liễn của Cố gia, một ít lời nói không thân thiện cũng theo đó vang lên.

Thứ bọn họ đàm luận cũng không có gì mới lạ, đơn giản chính là vì người giàu bất nhân, quan lại bao che cho nhau, tuổi còn trẻ không lo học hành, đăng đồ lãng tử linh tinh.

Có thể nói, bản thân đã bị gắn mác, nếu không xử lý tốt, ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Sau này vô luận mình làm cái gì, đều sẽ bị gắn nhãn.

Làm một điều tốt, những người khác sẽ nói, làm một chuyện tốt thì tính là gì? Hơn nữa bên ngoài thì làm việc tốt, sau lưng không biết có đang làm chuyện gì không thể để người thấy hay không.

Một khi làm sai chuyện, đó chính là mắng chửi phô thiên cái địa, cái gì mà đã sớm biết người này là bộ dáng này, từ nhỏ đã biết người này không phải thứ tốt gì.

Chính là như vậy.

Có một câu nói rất đúng, thành kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn, mặc cho ngươi cố gắng thế nào, cũng không thể di chuyển.

Lời này một chút cũng không sai.

Miệng nhiều người xói chảy vàng, miệng lưỡi nhân gian đáng sợ, đây cũng không phải là nói giỡn, đao sắc bén nhất trên thế gian này, không phải là mồm miệng công chúng sao?

Lời nói của dân chúng kinh đô xem như là hồi chuông cảnh tỉnh, cơ hồ thời thời khắc khắc nhắc nhở Cố Cẩm Niên phải chú ý.

Chuyện này nếu xử lý không tốt, đối với mình mà nói sẽ rất phiền toái.

Cũng vào lúc này.

Giọng nói của quản gia vang lên.

"Thế tử, đã tới Thư Trai."

Theo thanh âm quản gia vang lên, Cố Cẩm Niên từ trong suy tư tỉnh lại.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Văn Tâm Thư Trai liền xuất hiện ở trước mắt.

Liếc mắt một cái, bên ngoài Văn Tâm Thư Trai đặt hai bức tượng dị thú, một cái là Bạch Trạch, một cái là Thanh Ngưu.

Bạch Trạch đứng đầu dị thú, thông hiểu nhân tính, thấy rõ thiện ác, Thanh Ngưu là thánh nhân tọa kỵ, trên cơ bản tất cả thư viện lớn nhỏ đều là như thế.

Toàn bộ Văn Tâm Thư Trai, chiếm diện tích một ngàn ba trăm mẫu đất ở Tây Phường, tuy nói nơi nay nằm gần biên giới vùng ven Tây Phường, nhưng có thể mở Thư Trai như vậy ở kinh đô, tự nhiên không phải hạng người tầm thường.

Viện trưởng Văn Tâm Thư Trai, chính là một vị đại nho cực kỳ có danh vọng, từng là học trò của thư viện Đại Hạ.



Còn là người được đúc tượng đặt trong học cung Đại Hạ, danh vọng cực cao, được coi là đức cao vọng trọng.

Từ ngọc liễn đi xuống.

Gia phó liền đi tới sửa sang lại quần áo cho Cố Cẩm Niên.

Ngoài cổng Thư Trai, cũng có một ít hộ vệ, nhìn thấy Cố Cẩm Niên đến, thần sắc một đám có chút biến hóa, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Rất nhanh, đợi thoáng sửa sang lại dung mạo, Cố Cẩm Niên liền hướng Văn Tâm Thư Trai đi tới.

Hộ vệ tinh nhuệ hai bên cũng tiến lên theo.

Chỉ là rất nhanh, hộ vệ ngoài cửa Thư Trai lại lên tiếng ngăn lại.

"Gặp qua thế tử điện hạ."

"Thư Trai có quy củ, hộ vệ không được vào trong."

"Mong thế tử thứ lỗi."

Hộ vệ của Thư Trai cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Hắn chỉ là hộ vệ, không dám trêu chọc thế tử, nhưng quy củ bày ở chỗ này, bọn họ cũng không dám không tuân theo.

Chỉ là lời này vừa nói, thanh âm quản gia không khỏi vang lên.

"Thế tử mấy ngày trước ở trong Thư Trai gặp phải đại nạn, những hộ vệ này là Quốc Công tự mình an bài."

"Các ngươi không bảo hộ được chủ nhân, Quốc công không trách tội các ngươi còn chưa tính, còn dám ở đây ngăn trở?"

Thanh âm của Vương quản gia không lớn, nhưng tràn ngập khí thế.

Hắn nhìn chăm chú vào đám hộ vệ của Thư Trai, trong ánh mắt lộ ra lãnh ý.

Lời này cũng không có vấn đề gì, Cố Cẩm mấy ngày trước thiếu chút nữa chết đuối, mang theo mấy hộ vệ thật sự không có vấn đề gì.

"Cái này...."

Hộ vệ Thư Trai có chút trầm mặc, có thể làm việc ở chỗ này cũng không phải là người ngu xuẩn.

Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm bỗng nhiên vang lên.

"Khẩu khí thật lớn nha."

"Là vị Quốc Công nào có bản lĩnh lớn như vậy? Ngay cả Văn Tâm Thư Trai cũng không để vào mắt? "

Quả nhiên là lợi hại."



Cùng với âm thanh vang lên.

Là một vị nho sinh trung niên, cầm trong tay một quyển sách, xuất hiện từ trong cách cửa cách đó không xa, cũng không biết là vừa vặn đi ngang qua, hay là cố ý xuất hiện.

Trong lời nói, tràn ngập vẻ châm chọc và lạnh lùng.

"Gặp qua Chu tiên sinh."

Trong phút chốc, chúng hộ vệ đồng loạt hướng vị trung niên nho sinh này bái lạy.

Cho dù là Vương quản gia, sau khi gặp lại người này, cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

Đây là Chu Ninh, chính là môn đồ đắc ý của Lễ bộ thượng thư, cũng là một trong những phu tử giảng bài trong Văn Tâm Thư Trai, tuổi bất quá bốn mươi, lại có thể đảm nhiệm chức phu tử trong Văn Tâm Thư Trai, cũng không phải nhân vật bình thường.

Đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là bởi vì chuyện trước đó.

Dù sao hắn là môn sinh của Lễ bộ thượng thư, vì sư phụ mình xuất đầu cũng là hợp tình hợp lý.

"Lời này của Chu tiên sinh có chút nặng lời, Quốc công chỉ là lo lắng an nguy của thế tử mà thôi."

Vương quản gia không muốn làm ầm ĩ, nhưng vẫn phải đi lên tranh cãi hai câu.

"A, thì ra là thế tử nhà Trấn Quốc Công."

"Vậy thì không có gì."

" Trấn Quốc Công cả đời quang minh lỗi lạc, vì Đại Hạ lập ra cống hiến cao cả, thực sự là tấm gương cho người đọc sách như ta."

"Chỉ tiếc, quy củ chính là quy củ, mong các hạ chuyển lời cho Quốc Công, Thư Trai có quy củ Thư Trai, mong thứ lỗi."

Thanh âm của Chu Ninh vang lên.

Hắn luôn miệng tán thưởng Trấn quốc công, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Trấn Quốc Công quang minh lỗi lạc, cả nhà trung liệt, nhưng Cố Cẩm Niên xấu xa không ra gì, đổi lại người khác hắn sẽ nhường, nhưng Cố Cẩm Niên thì không được.

"Được rồi."

"Vương quản gia, các ngươi ở bên ngoài Thư Trai canh giữ là được rồi, cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì."

"Bản thế tử tới đây để đọc sách, không phải đến để đấu võ mồm."

"Canh giờ cũng không còn sớm, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chậm trễ buổi học buổi sáng, lại nói bản thế tử không hiểu quy củ."

Vào thời khắc mấu chốt, thanh âm Cố Cẩm Niên vang lên.

Hắn không muốn đối khẩu với Chu Ninh.

Nhất là ở ngoài cửa Thư Trai, người tới người lui, nếu cứ cãi vã không ngớt như vậy, lát nữa sẽ lại truyền ra một ít tin đồn.