Vết thương trên ngực Tô Thê Thê lệch về bên phải một chút cách gần tim, nhưng cũng ảnh hưởng đến phổi rồi, môi nàng xanh tím, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt vẫn không nhúc nhích, tựa như cái xác, không còn hoạt bát như trước nữa.
Lục Phương Đình cởi y phục cho Tô Thê Thê, lau người cho nàng, mũi tên trên làn da trắng nõn nhìn mà giật mình, xung quanh vết thương đang đen dần, Lục Phương Đình nhìn thấy trong lòng lại đau như bị đánh, nhưng cũng không thể dời mắt đi được.
"Nếu không rút mũi tên thì có thể sống thêm một thời gian nữa, ngươi đánh thức nàng còn nói được vài câu. Còn nếu rút ra thì nguy hiểm khỏi cần ta phải nói, đến giờ ta chưa từng thấy ai bị trúng tên mà còn sống cả." thần sắc Chung Ly Diêu nghiêm túc nói.
"Rút tên ra đi!" mặt Lục Phương Đình không đổi sắc nói. Nàng không muốn là thời gian ngắn ngủi, nàng muốn là mau sớm trị liệu, để nàng khôi phục lại.
"Được, ngươi bẽ tiễn đi, cẩn thận đừng để đυ.ng đến vết thương." Chung Ly Diêu không nói nhiều nhìn Lục Phương Đình phân phó.
Lục Phương Đình một tay giữ mũi tên, một tay giữ mặt Tô Thê Thê, ánh mắt trầm ổn không thấy được gì, mũi tên bị bẻ gãy.
"Rút tên phải nhanh, ta sẽ lập tức cầm máu cho nàng." Chung Ly Diêu lại nói.
Lục Phương Đình nghe theo Chung Ly Diêu phân phó, ban đầu vết thương của Tô Thê Thê đã dùng thuốc cầm máu rồi, rút tiễn ra thì máu lại chảy không ngừng, không biết đã chảy bao nhiêu máu.
Tô Thê Thê co quắp thân thể vài cái rồi bất động, thần sắc càng thêm u ám.
"Mạch tượng của nàng rất yếu, ta sắp không cảm nhận được rồi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, tình huống của nàng thực sự nguy hiểm, mũi tên kia đối với nàng mà nói cũng là trí mạng, xuyên thủng phổi, xương sườn cũng gãy, thân thể nàng quá yếu, mất máu nhiều, hơn nữa độc đã chìm vào tĩnh mạch và tim phổi, đang ăn mòn nàng, cứ vậy nàng sẽ càng yếu hơn, xa vời sự sống. Vết thương đã băng bó kỹ rồi sẽ không chảy máu nữa, độc ta cũng đã loại bỏ một ít rồi, nếu cho ta thời gian ta sẽ rút sạch sẽ, nhưng mà hiện tại thân thể nàng sẽ không thể chờ rút sạch độc được, chỉ có thể dùng người xem mạng, tất cả chờ vận mệnh của nàng thôi. Nếu ngày mai không phát sốt, thì sẽ có cơ hội, nếu phát sốt, đất trời cũng không xoay chuyển được." Chung Ly Diêu băng bó vết thương cho Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình.
"Mặc kệ là cách gì, đem mọi cách mà ngươi biết nói cho ta nghe! ta muốn cứu nàng! nàng không thể chết được!" Lục Phương Đình nhìn Chung Ly Diêu nói.
"Ngươi tu luyện nội cộng đạo gia, thật ra cũng có tác dụng chữa thương, nói cao một chút là khí tinh thần. Nhưng mà hiện tại ngươi cũng chỉ có một mạch để chống đỡ, vận công độc phát mạnh hơn sẽ không còn là chuyện đùa!" Chung Ly Diêu nhìn ánh mắt Lục Phương Đình bi thương, không biết là đồng tình với giãy dụa bất lực của Lục Phương Đình hay là nghĩ đến chính mình.
"Chung Ly tiên sinh, xin hãy nói cho ta biết, làm sao đi?" Lục Phương Đình nhìn Chung Ly Diêu thở dài. Mặc dù nàng đã điều trị thân thể cho mình, nhưng cũng chưa dừng qua với những người khác.
"Ngươi, ngươi thật sự muốn như vậy sao?" Chung Ly Diêu có chút hối hận khi nói ra như vậy.
"Nàng cứu ta, ta sao có thể không cứu nàng? ta có chừng mực, không chết được đâu!" Lục Phương Đình nói.
"Được, ta có một cách cho ngươi, ngày mai ngươi hãy dùng." Chung Ly Diêu nhìn bộ dạng Lục Phương Đình kiên định, có chút bất đắc dĩ, nói cho nàng nghe.
"Lúc ta đi du lịch, nghe nói Di tộc có một cách có thể nhanh chóng bổ sung máu, đó là cần một người cắt mạch máu nhỏ vào bàng quang động vật rồi dùng kim bạc có lỗ nhỏ đâm vào mạch máu người bệnh... dùng cách này thì phải khử trùng mọi thứ.... cách này ta chưa dùng qua, nhưng người Di tộc dùng qua đã bị cấm cản rồi bị thiêu chết rồi... thực sự có chút hối hận, không kịp làm chút thí nghiệm..." Chung Ly Diêu nói xong lại nói tiếp.
"Có thể thử xem, hôm nay người bị thương không ít, trước tiên có thể dùng những người khác hoặc động vật để thử. Chuyện khử độc, ta nghĩ đến một việc lớn nhất, Thê Thê từng nói qua một cách, dùng rượu mạnh đã chưng cất, có thể khử trùng! Chung Ly tiên sinh nhờ ngươi, thử xem, trước dùng máu của ta đi." Lục Phương Đình nói.
"Ngươi đừng quên, ngươi cũng trúng độc, dùng tùy tiện như ngươi nói, ngươi và nàng sẽ gặp nguy hiểm! chuyện này ta chưa thử qua, cách truyền máu, cũng có thể sẽ chết nhanh hơn! nếu có thể, tốt nhất nên dùng máu người thân..." Chung Ly Diêu không ngờ Lục Phương Đình lại quyết tâm như vậy, giải thích xong, nàng cũng phải nghe theo, sự thực có phải vậy không còn phải xem xét.
"Máu của ta không được, còn nhiều người như vậy, ngươi muốn sai ai thì ta sẽ chuẩn bị! Cho dù là một chút cơ hội cũng phải thử." Lục Phương Đình nghĩ một chút rồi nói.
Trước kia Tô Thê Thê có cất rượu để thí nghiệm làm cồn, Lục Phương Đình tìm Lăng Hương người quản đồ của Tô Thê Thê đến, hỏi nàng, về chuyện rượu cồn.
Lăng Hương khi đó ở trên một chiếc xe khác, vì không biết võ công, nên chỉ trốn trong xe ngựa, cũng không bị thương gì. Dù có chút chật vật, nhưng cũng đã trấn định lại. Nhìn thấy dáng vẻ đại phát thần uy của Lục Phương Đình, ánh mắt nàng nhìn Lục Phương Đình dường như cũng đã thay đổi.
"Thế tử phi có làm một chút cồn để trong vò rượu, nàng biết Phúc bá thích uống rượu, nên đưa cho Phúc bá," Lăng Hương cung kính nói.
Lực Phương Đình đuổi Lăng Hương đi, tìm người đến đòi Phúc bá nửa vò cồn còn lại, bên kia Chung Ly Diêu cũng chuẩn bị vài thứ mang đến, làm thí nghiệm trước.
Lục Phương Đình tiễn Chung Ly Diêu đi rồi tới trước mặt Tô Thê Thê, bắt đầu dùng cách Chung Ly Diêu chỉ dẫn chữa trị cho Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn như lúc này, từng phút từng giây chỉ mong Tô Thê Thê có thể tỉnh lại, nhưng nàng vẫn chỉ nhắm mắt.
Thậm chí nàng còn nghĩ, cái gì nàng cũng không cần chỉ cần Tô Thê Thê tỉnh lại.
Không biết từ lúc nào, Tô Thê Thê đã thành một phần trong cuộc đời nàng, quan trọng đến chính nàng cũng không biết.
Trong lòng nàng nghĩ vô số lần. chờ Tô Thê Thê khỏe lại, sẽ đối xử thật tốt với nàng, nàng muốn gì cũng cho, không để nàng không vui, không để nàng chịu ủy khuất, toàn lực sủng ái nàng.
Nhưng mà tất cả phải chờ nàng tỉnh lại mới được.
Lục Phương Đình dùng hết nội công chữa trị cho Tô Thê Thê.
Qua hai ngày, Lục Phương Đình đều chữa trị cho Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê vẫn không tỉnh lại, chỉ có Chung Ly Diêu thường xuyên đến xem tình trạng của Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình tưởng Tô Thê Thê đã qua giai đoạn nguy hiểm mà Chung Ly Diêu đã nói, nhưng không ngờ nửa đêm ngày thứ hai Tô Thê Thê sốt cao, đồng thời mê sảng nhìn như tỉnh nhưng lại không tỉnh.
Lục Phương Đình gọi Chung Ly Diêu đến, Chung Ly Diêu xem xong vẻ mặt cũng không tốt.
"Phát sốt là biểu hiện không cứu được, Lục Phương Đình ngươi tỉnh lại đi a, đừng cứng đầu nữa, có thể giúp ngươi chỉ có chính người thôi, người khác không có cách giúp ngươi đâu. Trong lòng ngươi cũng hiểu, lần này ngươi bị tập kích, quân địch ném khói độc vào ngươi trước, cái này không phải trùng hợp. Đây là cùng một người trước kia từng hạ độc trên người ngươi, nhất định có liên quan bí mật. Ngươi gϊếŧ hết bọn họ, mặc kệ để lộ thân phận, sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ ngươi có giấu thực lực, cho dù là thế nào cũng không được. Bọn họ biết tình huống của ngươi, so với trước kia còn rõ ràng hơn, nhưng ngươi lại hoàn toàn không biết gì về bọn họ cả. Hiện tại ngươi phải bảo vệ thực lực, thời khắc mà chống địch." Chung Ly Diêu nhìn Lục Phương Đình nói.
"Ta biết, nhưng nàng không thể không cứu!" Lục Phương Đình rũ mắt, giọng nói ngang bướng.
Tô Thê Thê phát sốt, Chung Ly Diêu viết thư thông cáo bệnh tình nguy kịch, những thứ này khiến Lục Phương Đình phải chịu dày vò, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một sợi dây níu kéo, nàng phải cứu Tô Thê Thê, mặc kệ trả giá bao nhiêu.
Mấy ngày qua Lục Phương Đình không ngủ, Tô Thê Thê sốt một ngày một đêm cũng không dám chợp mắt, mớm thuốc cho Tô Thê Thê, giảm nhiệt, điều tức, không khỏi dùng hết tinh lực của nàng.
Một đêm này, Lục Phương Đình chuyên tâm chữa trị cho Tô Thê Thê, người ngoài không ai thấy được, cho đến giờ mẹo, Tô Thê Thê rốt cuộc hạ sốt, nhiệt độ giảm xuống, thậm chí hô hấp cũng bình ổn có lực.
Lục Phương Đình cũng không vui nhiều, vì Tô Thê Thê vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Phương Đình mệt mỏi, nhưng không ngủ, chỉ trông coi Tô Thê Thê, rồi kinh ngạc nhìn Tô Thê Thê mở mắt.
Đôi mắt cười của Tô Thê Thê vẫn dễ nhìn như vậy, thấy nàng giả vờ ung dung cười nói không có gì, nhưng lại đau chịu không nổi, dù mặt đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng cười.
"Thê Thê, ngươi tỉnh rồi!" Lục Phương Đình kích động tiến đến cầm tay nàng, chân mày nhíu lại, vẻ mặt kích động, "đại phu nói rồi, ngươi hiện tại chỉ có thể nằm, không thể lộn xộn."
"Không sao đâu, ta cảm thấy khỏe hơn rồi, không đau đâu. Thì ra tỷ tỷ cũng dễ kích động như vậy... cứng nghĩ tỷ tỷ mặt đơ không thôi...." Tô Thê Thê mỉm cười, rồi lại thở gấp.
Sóng mắt con ngươi Lục Phương Đình khinh động, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Thê Thê, đau lòng không thôi, nàng giấu Tô Thê Thê quá nhiều thứ.
"Đều tại ta không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi bị thương." Lục Phương Đình buồn bã cúi đầu, mệt mỏi nói, siết chặt tay.
"Sao mà trách ngươi được? đều là lỗi của ác nhân, ngươi biết không? ngươi kêu ta nằm xuống, ta thực sự rất vui, ngươi nguyện ý để chính mình chết, cũng không muốn ta bị thương, ta sao có thể để ngươi bị thương được." Tô Thê Thê nói.
Lục Phương Đình có chút ngẩn ngơ, cảm giác như mơ, rồi cầm tay nàng nói: "Thê Thê, Lục Phương Đình ta xin thề, sẽ không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
Ánh mắt Tô Thê Thê sáng lên nuốt nước miếng, nàng cười nói: "tỷ tỷ ngươi nghiêm túc như vậy, đơn giản thôi cũng rất đẹp rồi." nói xong lại vui đùa, "nếu lần sau ta bị thương nữa..."
"Không có lần sau đâu!" Lục Phương Đình cắt lời nàng, nghiêm túc nói, "đây là lần cuối cùng."
Nghe lời này Tô Thê Thê sửng sốt, sau đó híp mắt, "được được được, lần cuối cùng."
Hai người lại nói đến chuyện bồi bổ, nếu không từng trải sinh tử Lục Phương Đình cũng sẽ cảm giác không đúng, mà cũng không muốn tiếp tục theo đuổi nữa.
"Phương Đình, tình hình sao rồi? ngươi, ngươi...." Chung Ly Diêu làm thí nghiệm cả đêm, mới sáng sớm đã đi tìm Lục Phương Đình, chỉ hỏi một câu, liền kinh ngạc ngây người không nói nên lời.
"Sao vậy?? Chung Ly tiên sinh, ngươi xem giúp Thê Thê đi, tình huống của nàng có phải khá hơn rồi không, ta xem mạch của nàng, hình như so với hôm qua tốt hơn một chút...." Lục Phương Đình ngẩn ngơ, phát hiện mình không di chuyển, chỉ thấy Tô Thê Thê còn nhắm chặt hai mắt, kinh giác trước mắt đều là mộng, chớp mắt hỏi.
"Chính ngươi không biết sao? ngươi đã làm gì với thân thể của mình vậy? ngươi cúi đầu nhìn đi, tóc của ngươi!" thần tinh Chung Ly Diêu chậm lại, ánh mắt phức tạp nói.
Lục Phương Đình cúi đầu nhìn, mái tóc đen của nàng, không biết từ khi nào đã biến thành màu trắng.