Chương 34: Cuốn tranh thần bí

Lục Phương Đình lén theo sau hạ nhân cầm hộp cơm của Cung Hi Triều lén thả thuốc gây bất lực mà Chung Ly Diêu cho, rời khỏi phủ tam hoàng tử, dùng sức đôi chân tiếp tục chạy, tránh được lính tuần tra lần thứ hai mò đến Tĩnh Hư Quan.

"Trong túi hương có nhiều thành phần phức tạp, có một số hương liệu đặc biệt đến từ phía nam của các ngươi, mặc dù vô hại, nhưng nếu gặp phải dược vật đặc biệt sẽ biến thành kịch độc. Cụ thể thì ta có dùng qua mấy con thỏ uống máu của ngươi thử nghiệm rồi, chờ có kết quả sẽ báo cho ngươi biết. Ta hoải nghi, thứ này có lẽ là bùa bảo hộ người Cung gia để cho nhau. Cái này để nói sau đi, có vài chuyện ngươi nên xử lý trước đã, tên ngốc chất tử kia vẫn chưa khỏi, cần có người chăm sóc, ta nuôi nàng không được, ngươi có thể tìm Thanh Chỉ đến chăm sóc nàng còn không thì mang nàng đi theo, đúng giờ ta sẽ thi châm cho nàng." Lục Phương Đình đột nhiên xuất hiện trong phòng Chung Ly Diêu, Chung Ly Diêu không ngẩng đầu nói.

"Đa tạ Chung Ly tiên sinh, ngày mai ta kêu Thanh Chỉ đến chăm sóc nàng, chờ vào hạ qua năm thì mang nàng đến biệt trang, không phiền đến Chung Ly tiên sinh nữa." Lục Phương Đình chắp tay nói, nàng đối với thái độ của Chung Ly Diêu cũng không để ý.

Lục Phương Đình phẫn nam trang đã lâu, không ốm yếu một thời thì sẽ mang anh khí, nhìn qua rất khác biệt, phần lớn là do vẻ đẹp của nàng.

"Không còn chuyện gì thì đừng có ở đây nữa." Chung Ly Diêu lạnh lùng nói.

"Sao còn chưa đi?" Chung Ly Diêu cúi đầu giã thuốc, ngẩng đầu thấy Lục Phương Đình vẫn đứng đó.

"Có một việc muốn hỏi Chung Ly tiên sinh một chút." Lục Phương Đình hé miệng do dự một chút mới nói.

"Có gì cứ nói, sao còn rề rề vậy?" Chung Ly Diêu không kiên nhẫn nói.

"Có loại dược nào có thể che đậy bề ngoài của nữ tử đang còn là xử nữ không?" Lục Phương Đình nói.

"Hình dáng tướng mạo là thứ yếu, có khi thần vận khác biệt. Cái này có che dấu thế nào cũng không thoát được bị kẻ khác phát hiện. Có phải xử nữ hay không thì liên quan gì? cho dù là xử nữ hay không thích nam nhân nào rồi thì cũng như nhất thê đa phu, vậy nam nhân cam tâm tình nguyện sao?" Chung Ly Diêu nhíu mày hỏi.

"Chung Ly tiên sinh nói đùa rồi, ta muốn hỏi là cách che đi hình dạng xử nữ, để người khác không nhìn ra. Trước đó có người mang thần y đến xem bệnh cho ta, khai dược tăng sinh lực, nếu thế tử phi vẫn là xử nữ, thì sẽ không ổn. Trước đây y đạo có bắt mạch phân biệt tướng mạo nam nữ, Chung Ly tiên sinh giúp ta che dấu, việc này không biết tiên sinh có cách nào không?" Lục Phương Đình nói, trước đó Tô Thê Thê nói nàng cũng không nghĩ đến, định tìm cơ hội hỏi Chung Ly Diêu, đúng lúc hôm nay lại có cơ hội.

Chung Ly Diêu không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Lục Phương Đình, trong ánh mắt lộ ra hứng thú, yêu mị khí tràn.

"Không biết Chung Ly tiên sinh có cách nào không?" Lục Phương Đình bị Chung Ly Diêu nhìn khó hiểu, lại hỏi một câu.

"Sao ngươi không tự tay phá thân xử nữ của thế tử phi? như vậy không phải tiện nghi hơn sao? không cần lừa gạt, đâu biết được là thật hay giả đâu!" Chung Ly Diêu hơi nhếch khóe môi nói.

"Cái này." Lục Phương Đình không nói.

"Ngươi không dám đúng không? cách che dấu thì ta không có. Nhưng mà, không có cách nào khác, chỉ có thể tự giải quyết thôi, ta có quyển sách bí mật cho ngươi mượn, ngươi xem xong tự hiểu." Chung Ly Diêu xoay người lấy một quyển sách đưa cho Lục Phương Đình, chỉ là với việc này thái độ của Chung Ly Diêu rất lạ thậm chí còn rất tích cực.

Lục Phương Đình nghi ngờ, nhận sách Chung Ly Diêu cho mở ra xem, sắc mặt liền đỏ bừng.

Bên trong là hình vẽ hai nữ tử khỏa thân ôm hôn với nhiều tư thế, nhìn rất sống động, nhìn qua là xuất tử tay mọi người.

"Bên trong đều là cách phá thân, cuộc sống hoan ái hạnh phúc. Thứ này ta tốn ngàn vàng, nhờ Thẩm đại sư Thẩm Vân Tú của Đại Tấn vẽ đó, chỉ có một quyển này thôi, ngươi xem xong thì trả cho ta." Chung Ly Diêu nhìn Lục Phương Đình lo lắng nói, âm thanh mang sự đầu độc.



"Sao hả? không muốn hả? ngươi phẫn nam trang cho đến giờ, không lẽ đến giờ vẫn còn nghĩ tới quay về làm nữ nhi tìm lang quân để gả hả?" nữ nhi như trước, so với nam tử còn mỹ vị hơn nhiều. Thế tử phi của ngươi, xinh đẹp, có dáng vẻ khuynh thành, chính là cực phẩm." Chung Ly Diêu nhẹ nhàng nói, từng chứ đều là du hoặc phong tình.

"Có phải ngươi thích nương của ta không?" Lục Phương Đình không nói gì, ánh mắt đột nhiên ngừng một chút, thoát khỏi sự bối rối liền hỏi. Chung Ly Diêu trước kia từng nói vì Mộng Nhược mới chữa trị cho nàng, mà cái tên Mộng Nhược này là tên thật của nương sinh Lục Phương Đình. Trước kia Lục Phương Đình không nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe Chung Ly Diêu nói vậy, lại nhớ đến tình cảm Tô Thê Thê dành cho nàng, liền hỏi.

"Ngươi! vậy ngươi có muốn quyển sách này không?! không muốn thì đi đi!" Chung Ly Diêu thay đổi sắc mặt, hỏi Lục Phương Đình.

"Đa tạ, hôm nay nhận được thật nhiều." Lục Phương Đình cất quyển sách, không nói gì thêm, cáo từ Chung Ly Diêu.

***

Ngày hôm sau Tô Thê Thê tỉnh lại, cảm thấy trên người đau nhức khó hiểu, khiến nàng bối rối chính là tối qua qυầи ɭóŧ mới thây có chút ướt ướt.

Hình như là mộng xuân, không nhớ nổi, hình như trong mơ thấy đang hôn nhau với Lục Phương Đình, hôn có một chút mà không nhịn được còn sờ soạng nữa a?!

Nếu không sao trên người lại đau như vậy, không lẽ là mơ thấy Lục Phương Đình ôm hôn vuốt ve sao?

Tô Thê đỏ mặt, xấu hổ muốn khóc, vui muốn rớt nước mắt, uống sữa mấy tháng không uổng công, rốt cuộc cũng phát dục rồi! đây chính là tiêu chí bước vào giai đoạn trưởng thành a, thật đáng mừng!

Lúc trước nàng nhìn Lục Phương Đình chỉ biết chảy nước miếng, chân run rẩy, không có phản ứng gì khác, là một người qua tuổi thành niên dĩ nhiên biết được sự khác biệt bên trong.

Hôm qua chỉ hôn có một chút, thì đã phát dục rồi, đúng là nên hoan hô a.

Bình thường nữ tử Đại Sở tuổi mười lăm hay mười sáu đã thành hôn rồi, coi như tuổi này đã là thành niên, phát dục cũng đã xong rồi, nhưng là cơ thể của thất tiểu thư này thì khá chậm, Tô Thê Thê buồn rầu hồi lâu cũng có chút hài lòng.

Tô Thê Thê mơ màng xoa mặt cho tỉnh, cảm giác bên người còn có cơ thể mềm mại, ngửi thấy hương vị quen thuộc, không cần đoán cũng đoán được là Lục Phương Đình, tay chân tự giác mò tới.

Lục Phương Đình còn đang ngủ, hai mắt còn nhắm, khuôn mặt tinh xảo, tựa như người đẹp ngủ trong truyện cổ tích.

Mỹ nhân trước mắt, nhìn qua thuần khiết vô hại, Tô Thê Thê đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhích tới chỗ Lục Phương Đình, ngậm môi nàng nhấm nháp một chút, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Phương Đình vừa mở mắt.

"Hiện tại ta cũng cảm nhận được hôn mỹ nhân vương tử tỉnh lại, chỉ một chút thôi thì đã yêu, nhất kiến chung tình." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình mở mắt, nhìn khuôn mặt như đang phát sáng thần kỳ, nói.

"Cái gì?" Lục Phương Đình thì thào hỏi, Tô Thê Thê khiến Lục Phương Đình kinh diễm, Lục Phương Đình trong lòng tán thán, cũng đã nhiều lần thấy Tô Thê Thê buồn ngủ lười biếng.

"Đó là một câu chuyện, sau này ta sẽ kể cho ngươi nghe. Buổi tối ngủ ngon không? sao mắt ngươi lại có quầng thâm vậy? Lúc tối ta ngủ không có làm chuyện gì lạ chứ?" Tô Thê Thê đưa tay vuốt tóc Lục Phương Đình nói, nói đến phần sau có chút ngại ngùng.



"..." Lục Phương Đình nhớ đến tối qua mình làm chuyện kỳ quái, đột nhiên đỏ mặt, không nói gì. Đúng là tối qua nàng ngủ không được, chạy qua nhà tam hoàng tử rình một cái, sau đó lại chạy tới Tĩnh Hư Quan, ra khỏi Tĩnh Hư Quan thì lang thang đến gần giờ mẹo mới về, vừa lên giường chưa đến nửa canh giờ, nên mắt có quầng thâm vì không ngủ được thôi a.

"A, ta không có làm gì a, à, xin lỗi, nếu do ta ngủ tướng xấu quá thì ngươi cứ đánh thức ta a." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình không nói gì, đỏ tai nghĩ ngơi các thứ xong cẩn thận nói.

"Không có gì." Lục Phương Đình nghỉ chuyện Tô Thê Thê nói, ánh mắt chuyển động nói.

"Ngươi thật tốt." Tô Thê Thê mị mắt nhìn Lục Phương Đình, dính sát vào nàng, hôn môi nàng, tựa như nâng niu bảo bối, cẩn thận ôn nhu còn thận trọng.

Lục Phương Đình nhắm hai mắt lại, khuôn mặt này của Tô Thê Thê thật quá nghiêm túc, quá coi trọng, nhìn thoáng qua thôi khiến nàng bốc hỏa khó hiểu.

Hai người không ngại còn chưa đánh răng đã ve vãn trong chốc lát.

Tô Thê Thê hôn Lục Phương Đình mấy cái, cảm giác chân lại mềm ra, thân thể không có phản ứng lại khiến nàng buồn bực.

Tô Thê Thê ngồi dậy vì có chuyện, hôn không lâu, rời môi Lục Phương Đình, nhìn Lục Phương Đình cười một cái, sau đó xoa xoa mặt nàng.

"Chúng ta đứng dậy thôi. Ta giúp ngươi mặc đồ, nếu ngủ không đủ, chờ chút ăn điểm tâm xong thì ngủ tiếp." Tô Thê Thê nói, giúp Lục Phương Đình mặc y phục, rồi nàng mới đi tìm y phục của mình mặc.

Lục Phương Đình dựa vào giường, nhìn cái mông nhỏ của Tô Thê Thê dán giường không biết vì sao, không biết vì sao tay rất muốn sờ sờ cái mông nhỏ của nàng, tối qua chỉ hôn có một chút, sờ ngực với nửa người trên.

Lục Phương Đình không tự chủ nuốt nước bọt, hai tay kiềm chế, sợ bản thận nhịn không được muốn sờ.

Tô Thê Thê ở trước mặt Lục Phương Đình cũng không ngại ngùng gì, bắt đầu cởi đồ ngủ, mặc đồ lót và y phục khác.

Thân thể mềm mại trắng nõn chuyển động trước mặt Lục Phương Đình, căn bệnh tối qua mới xuất hiện của Lục Phương Đình lại bộc phát, miệng khô, lưỡi khô, cổ họng nóng rát, hai mắt nhìn chằm chằm cơ thể Tô Thê Thê, cảm giác chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng vừa miệng, muốn cắn từng ngụm từng ngụm trên làn da trắng kia, muốn cắn hai cái trên bộ ngực phấn nộn đáng yêu kia, liếʍ lên cái rốn trên bụng, còn có....

Lục Phương Đình nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp, âm thầm điều khí.

"Sao lại có vết đỏ vậy?" Tô Thê Thê thấy ngực, xương xanh quai, eo có dấu đỏ trong lòng buồn bực, không có nghĩ đến là chuyện tốt do mỹ nhân phu quân nhà mình làm.

Không phải là tử xử đó chứ? nàng bỉ ổi đến như vậy rồi sao? du͙© vọиɠ không thỏa mãn, còn nằm mộng xuân, sao đó còn tự xử?

Ngoại trừ cái này Tô Thê Thê cũng không nghĩ đến chuyện khác, mỹ nhân phu quân đơn thuần như vậy sao có thể lén sờ nàng được? còn sờ thành như vậy a?

Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nhỏ giọng nói, thấy Tô Thê Thê không nói gì, thì đỏ mặt, sờ sờ một chút liền mặc quần áo, không có hỏi gì nữa.

Lục Phương Đình không biết Tô Thê Thê nghĩ gì, cũng không hỏi nhiểu, hai người rửa mặt xong thì Tô Thê Thê muốn ra ngoài đi làm, mặc dù nhớ Lục Phương Đình. Lục Phương Đình cũng không định để Tô Thê Thê ra ngoài một mình, nên phẫn thành Thanh Ly, không có hôn, nên bó ngực lại, hóa trang thì cùng Tô Thê Thê ra ngoài.