Chương 4

Trước kia lúc rảnh rỗi Ôn Lang sẽ đi leo núi, cắm trại, đi đến những nơi hẻo lánh ít người đến, cũng không thiếu nguy hiểm, nhưng hắn có bản lĩnh hơn người, hóa hiểm vi di.

Loại núi rừng này, hắn cũng từng đi qua. Hắn bắt đầu tìm tung tích con mồi. Đào 1 cái hố, bố trí bẫy rập thật tốt, Ôn Lang liền leo lên cây để hái quả dại. Động tác hắn nhanh nhạy, 3 phút liền trèo lên trên. Quả dại không chua giống hắn nghĩ, ngược lại hương vị thế mà không tồi.

Dùng quần áo để đựng ít quả dại, Ôn Lang nhìn ra xa, phát hiện không ít các loại nấm hoang dại nhưng hắn không lập tức trèo xuống bởi vì hắn nghe có tiếng động.

Quả nhiên trong chốc lát, ở bẫy rập có 2 con thỏ xui xẻo, Ôn Lang nhìn thoáng qua cũng không lấy lên mà đi hái nấm trước.

Cũng may trước kia hắn thường xuyên đi khắp nơi, có thể phân biệt rõ ràng các loại nấm ăn được hay có độc.

Hắn hái càng lúc càng nhiều, vấn đề là không có rổ.

Ôn Lang nhìn 4 phía, kéo xuống mấy cái cây rắn chắc nhưng có tính dẻo dai, đan thành một cái rổ đơn giản.

Hắn tùy tiện nhặt một nhánh cây lên, vẫy vẫy trên không trung thế mà dùng rất tiện.

"Tê..."

Vào lúc Ôn Lang đang khom lưng nhặt nấm, ở trong bụi cỏ một con rắn không tiếng động hướng Ôn Lang mà bò tới.

Ôn Lang giống như có mắt ở phía sau, đột nhiên quay đầu lại, tay không bắt rắn. Hắn liếʍ liếʍ môi, lộ ra ý cười: "Thêm cơm".

Con rắn giật mình một cái, thiếu chút nữa bị hắn dọa cho ngất xỉu.

Tuy không bị dọa xỉu nhưng cuối cùng nó vẫn bị Ôn Lang làm cho hôn mê, tuy không quá lớn nhưng cũng đủ để mấy người bọn họ ăn no nê.

Quả nhiên là núi lớn ở đâu cũng là bảo bối, Ôn Lang hận không thể đem cả quả núi này dọn đi, thậm chí hắn còn suy xét nếu không thì dứt khoát sống ở đây. Đương nhiên, trước đó hắn vẫn muốn mua một khối đất để dựng nhà, hắn không nghĩ ở lại luôn tại Du gia.

Vận khí hôm nay của hắn không tồi, không gặp phải mãnh thú. Xách một rổ nấm cùng quả dại, còn có một con rắn hai con thỏ, Ôn Lang khẽ ngâm nga đi xuống núi.

"Mặt trời ở trên cao, hoa mỉm cười với em, chim nhỏ nói sớm sớm sớm, vì sao em đeo cặp sách? Em đeo cặp sách trên lưng để đi đến trường..."~

Ba người Du Cảnh Nguyệt nhặt củi cũng không sai biệt lắm , đang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, y lấy từ sọt ra một ấm nước đưa cho đệ đệ và muội muội, bản thân y cũng uống một ngụm.

"Nhị ca, tối qua đệ nghe thấy nương khóc." Khuôn mặt nhỏ của Du Cảnh Dương lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Du Cảnh Nguyệt.

Du Cảnh Nguyệt dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt của Du Cảnh Dương, tay y dừng một chút nhưng không nói chuyện.

Du Uẩn Vi nhỏ giọng nói: "Muội cũng nghe thấy."

Trong nhà không đủ phòng ở, Du Cảnh Thù ở một gian, Du Cảnh Nguyệt là ca nhi lại đã 16 tuổi đương nhiên cũng ở một gian, Du Cảnh Dương cùng Du Uẩn Vi ở chung phòng với vợ chồng Du Minh Viễn, kê thêm một cái giường, song bào thai liền ngủ ở đó.

Cảm xúc của ba người hạ xuống, cúi đầu ngồi trên tảng đá.

Ôn Lang quay lại liền thấy một màn này, ba cái đầu nhỏ rủ xuống, thật đáng thương.

Đời trước hắn 25 tuổi nên nhìn 3 người bọn họ không khác gì 3 đứa trẻ, cố ý lớn tiếng nói: "Đi, về nhà ăn thịt."

3 người đồng thời quay đầu, nghẹn họng trân trối nhìn Ôn Lang thắng lợi trở về.

Ôn Lang cũng không quản cảm xúc của 3 người họ sao lại sa sút, trực tiếp ném thỏ trong tay mình vào ngực Du Cảnh Nguyệt "Giữ lấy, đừng để mất."

Hai con thỏ đã ngất xỉu, Du Cảnh Nguyệt tay chân luống cuống tiếp được.

Ôn Lang lấy từ trong rổ của mình ra 2 quả trái cây thơm ngọt nhiều nước đưa cho song bào thai: "Giải khát."

Song bào thai ngẩng đầu nhìn nhị ca mình, Ôn Lang lại lấy ra một quả, xoa xoa trên quần áo nói: "Nhìn nhị ca các ngươi làm gì, không có độc."

Du Cảnh Nguyệt còn đang ôm thỏ trong ngực không biết nên nói gì cho tốt, ngơ ngẩn nhìn Ôn Lang.

Ôn Lang đi về phía trước vài bước, đột nhiên xoay người ném một quả trái cây lại, Du cảnh Nguyệt chạy nhanh tới tiếp được, tuy y là ca nhi nhưng trong nhà cũng không buộc y phải học thêu thùa may vá, ngược lại y giống như đại ca học tập quân tử lục nghệ, tuy rằng kém so với đại ca nhưng vẫn sẽ có một chút công phu.

Phía sau Ôn Lang như có vầng thái dương sáng quắc, làm gương mặt tươi cười của hắn giống như được mạ lên một tầng kim quang, lóa mắt làm người khác khó mà nhìn gần.

Có lẽ, Ôn Lang cũng không quá tệ?

4 người bọn họ trở lại đã là buổi trưa, ngoài đồng là thôn dân đang vội vàng cấy mạ, trên đường là phụ nhân đang vội vã đưa cơm cho hán tử nhà mình.

Sự việc sáng nay đã sớm lan truyền, các thôn dân thấy Du Cảnh Nguyệt mạnh mẽ mà cõng củi về, cái rổ lớn trong tay Ôn Lang không biết có gì, một cái tay khác còn cầm hai con thỏ, 2 đứa nhỏ cũng ôm một chút củi trong tay.

"Đó chính là phu lang của lão đại Du gia sao?"

"Nhìn không giống ngốc."

"Lớn lên thật tốt."

"Đáng tiếc là ca nhi, có ích lợi gì, các ngươi nhìn dựng chí của hắn đi, nửa hồng nửa không, vừa thấy liền biết sinh dưỡng không tốt."

Có người lớn mật trực tiếp gọi Ôn Lang lại: "Nha, phu lang Du gia, ở chỗ nào có thỏ nha?"

Ôn Lang cũng không giận, gương mặt tươi cười nói: "Trong núi bắt được."

"Ngươi là ca nhi, quả thật là có khả năng nha."

"Đúng đúng, lá gan ngươi cũng thật lớn, ca nhi mà lại dám đi sâu vào trong núi."

Ôn Lang cười, khiêm tốn nói: "Không dám đi vào sâu chỉ là vận khí tốt thôi."

Lúc hắn nói chuyện luôn cười, một đôi mắt cười lên làm người ta thấy thật thích, cũng như không thấy bọn họ tay chân dính đất, giành được không ít hảo cảm của thôn dân.

4 người bọn họ vào nhà, Tống Lăng Uyển đang ngồi dưới mái hiên thêu hoa, thấy bọn họ trở lại, nhanh chóng đứng dậy:"Mau lau mồ hôi, uống nước đi."

Lúc này là giữa trưa, cả 4 người đều ròng ròng mồ hôi, Du Uẩn Vi nắm góc áo của mẫu thân, đôi mắt sáng lấp lánh nói:"Nương, Ôn ca ca thật lợi hại, bắt được thỏ con".

Tống Lăng Uyển có chút kinh ngạc nhìn về phía Ôn Lang đang uống nước, sờ sờ đầu Du Uẩn Vi cười nói: "Uẩn Vi của chúng ta thích thỏ con nhất có phải không?"

Du Uẩn Vi thẹn thùng cười cười, lộ ra 2 đồng tiền: "Dạ."

Ôn Lang lấy rắn từ trong rổ ra, dọa Du Cảnh Nguyệt nhảy dựng. "Ngươi... ngươi lấy rắn ở đâu?"

Nó tự mình đưa tới cửa, một lát lột da nó, thịt rắn ăn rất ngon, hầm canh không tồi."

Du Cảnh Nguyệt chà xát cánh tay đang nổi da gà của mình, sao lại có một ca nhi bưu hãn như vậy chứ, y cho rằng bản thân mình đã rất không giống ca nhi bình thường rồi.

Tống Lăng Uyển cũng có chút sợ, gương mặt nhỏ của Du Cảnh Dương lại có chút tò mò, trừng to mắt nhìn Ôn Lang.

"Thịt rắn ăn rất ngon sao?"

Ôn Lang sờ sờ đầu của nhóc nói: "Đương nhiên ăn ngon."

Bởi vì mọi người đều sợ con rắn này, Ôn Lang chỉ có thể tự mình xử lý, động tác hắn lưu loát sạch sẽ, một chút cũng không bẩn thỉu ướŧ áŧ, nghiêm túc chăm chú mà lột da rắn, khi hắn không cười, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, cộng với động tác trên tay hắn thế nhưng lại làm Du Cảnh Nguyệt có chút sợ hãi.

Thế cho nên, đêm đó y mơ thấy ác mộng, mơ thấy Ôn Lang gương mặt dữ tợn nói muốn lột da y.

Giữa trưa ăn thật sự đơn giản, Ôn Lang bưng đồ ăn vào phòng Du Cảnh Thù, lúc này y đã tỉnh, ngồi ở trên giường không biết đang suy nghĩ gì.

Phòng y có chút tối tăm, Ôn Lang để đồ ăn lên bàn, đi đến muốn mở cửa sổ.

"Đừng mở."

Một giọng nói như nước suối lạnh ở khe núi vang lên, mang theo hàn ý, lại thập phần trong trẻo dễ nghe.

Ôn Lang thông cảm cho y là người bệnh mà thu hồi tay, đưa đồ ăn đến trước mặt y, Du Cảnh Thù dựa vào đầu giường, không nhìn hắn, cũng không tiếp đồ.

Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Ôn Lang đem đồ ăn để lên cái ghế cạnh mép giường.

Du Cảnh Thù cho rằng hắn sẽ đi, lại không nghĩ đến, Ôn Lang thế mà lại ngồi ở mép giường của y, Du Cảnh Thù dựa đầu ra sau theo bản năng, cái ót đυ.ng vào đầu giường có chút đau.

"Xin lỗi xin lỗi." Ôn Lang duỗi tay muốn xoa ót giúp y, lại bị Du Cảnh Thù giơ tay ngăn cản.

Ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn hắn, nói: "Không cần."

Lúc này sao Ôn Lang còn không nhìn ra là Du Cảnh Thù rất chán ghét hắn, hắn cũng không phải người mặt nóng thích dán mông lạnh, buổi chiều cầm thỏ và nấm đến trấn trên đổi tiền, hắn liền rời đi khỏi đây.

Sáng nay, hắn tìm của hồi môn của mình, bên trong đều là đồ vật không đáng tiền, đồ đáng giá đều bị gã sai vặt kia cầm đi, mặc dù hắn muốn giúp Du gia nhưng cũng hết cách.

"Có lẽ ta xen vào việc của người khác, nhưng chén cơm này của ngươi, đều là cha mẹ cùng đệ muội nhường cho ngươi, nếu ngươi không ăn, chẳng phải làm bọn họ thương tâm sao."

Ôn Lang nói xong liền đi ra ngoài.

Du Cảnh Thù nhùn bát cơm trên ghế, bên trong là cơm khô cùng đồ ăn, thoạt nhìn đơn sơ, nhưng người nhà của y lại chỉ có thể uống cháo như nước lã.

Y nhìn 2 chân của mình, đã hoàn toàn không có chi giác, nửa tháng trước trong nhà có biến, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, gặp ngay hỏa hoạn, tiểu muội Du Uẩn Bị bị nhốt trong biển lửa, vì cứu Du Uẩn Vi, y bị xà nhà đè chặt 2 chân, tuy rằng cuối cùng cũng được cứu, nhưng đại phu nói sợ là về sau không thể đứng lên lại được.

Sau đó, số tiền ít ỏi trong nhà đều dùng trị liệu cho chân y, bởi vì vẫn luôn đi đường, vì vậy mà chân y đã chậm trễ thời gian tốt nhất để trị liệu, chờ đến nói đã quá muộn.

Từ thiên chi kiêu tử đến tàn phế, chỉ trong một đêm y hãm sâu vào vũng bùn, rốt cuộc cũng vô pháp mà bò lên lại.

Vài lần muốn chết cho xong chuyện lại thấy nước mắt của mẫu thân, Du Cảnh Thù lại không nhẫn tâm. Cứ như vậy, y mệt, mỗi người trong nhà cũng mệt mỏi.

Nghe Ôn gia không hủy hôn, nguyện ý đem vị hôn thê gả lại đây, trong lòng Du Cảnh Thù dâng lên một tia hi vọng, cũng không phải y có tình cảm sâu đậm gì với Ôn Phinh Đình, mà là hành động này của Ôn gia làm y thấy được chút ánh sáng trong đêm đen, có chút ấm áp.

Đáng tiếc, hết thảy mọi thức đều là giả dối, một đường bình an đến thôn Lâm Khê đã không dễ dàng, chứ đừng nói đến vào lúc này gả nữ nhi của mình lại đây, khó mà đưa than ngày tuyết.

Hành động này của Ôn gia, là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Du Cảnh Thù đều không muốn sống nữa, càng đừng nói cho Ôn Lang là người Ôn gia một sắc mặt tốt.

"Dì Tống, chốc lát ta đem thỏ và nấm lên trấn trên để đổi tiền." Ôn Lang nhắc tới cái rổ tự đan của mình.

Tống Lăng Uyển không yên tâm hắn là một ca nhi nên nói: "Nếu không thì ngày mai hãy đi, chờ Du bá phụ của ngươi trở về, một mình ngươi, ta không yên tâm."

Ôn Lang cảm tạ sự thiện lương của Tống Lăng Uyển, lắc đầu nói: "Dì Tống, ngài yên tâm, không có việc gì, trấn trên lại không xa, ta đi một chút rồi sẽ về."

Tống Lăng Uyển còn muốn nói gì đó, Ôn Lang lại kiên định kaf cầm đồ đi ra ngoài: "Đúng rồi, trên bếp còn hầm canh rắn, dì Tống ngài chú ý củi lửa."

Từ Du gia đi ra, Ôn Lang dừng lại vài giây sau đó đi về phía cửa thôn.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn lang: Ta còn sẽ trở lại!

Du Cảnh Thù: lời này giống như lời vai ác sẽ nói.