Chương 21

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt Du Cảnh Thù, dùng cây chổi miễn cưỡng chống đỡ được một gậy của tay đấm đang hạ xuống.

Thân chổi làm từ cây trúc, dưới lực đạo bạo liệt của tay đấm, dầm trúc đâm vào lòng bàn tay Ôn Lang, máu tươi tức khắc từ lòng bàn tay hắn chảy dọc xuống ống tay áo của hắn, thấm ướt tay áo hắn.

Thân thể hiện tại của Ôn Lang, tiếp được này một gậy này, đã cố gắng hết sức, hắn nhếch miệng lộ ra nụ cười tà tính, nhanh chóng cho tay đấm một chân, sức lực hắn không lớn, miễn cưỡng cũng chỉ có thể đá tay đấm văng ra.

“Ban ngày ban mặt, cường đoạt dân nam, Tụ Huệ Lâu đúng là có bản lĩnh, chỉ là một tửu lầu lại kiêu ngạo như vậy, đây là không để tri huyện đại nhân vào mắt sao?”

Tay đấm thấy người đến là một ca nhi, đầu cũng không cao, thế nhưng lá gan lại lớn như vậy.

“Hừ, ta khuyên các ngươi vẫn là ngoan ngoãn gả người cho thiếu gia nhà ta, chớ chọc lão gia nhà ta nổi giận, đến lúc đó đừng trách nhà các ngươi không có trái cây ngon để ăn, tri huyện đại nhân? Y là bạn với lão gia nhà ta.”

Ôn Lang mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt hung ác nói: “Vậy ngươi liền thử xem, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, lão gia nhà các ngươi nếu dám đυ.ng đến một nhà bọn ta, dù ta đua đến cá chết lưới rách cũng muốn cho Tụ Huệ Lâu các ngươi khai không một đường đi xuống.”

Tay đấm kia bị ánh mắt Ôn Lang nhϊếp trụ, ngay sau đó lập tức bừng tỉnh đây là ca nhi, gã sợ cái quái!

Tiền bà mối xám xịt mang theo tay đấm cùng một trăm lượng kia rời đi, trong viện là một mảnh hỗn độn, lòng bàn tay Ôn Lang còn đang chảy máu.

Du Cảnh Nguyệt rũ đầu, đôi mắt đỏ bừng, y dù như thế nào cũng không thể ngờ được sự tình sẽ biến thành như vậy.

“Du Cảnh Nguyệt, ngươi lại đây.” Du Cảnh Thù lạnh lùng nói.

Nghe thấy thanh âm của Du Cảnh Thù không có một chút độ ấm, Du Cảnh Nguyệt có chút sợ hãi, nắm tay thật chặt, chậm rì rì đi đến trước mặt Du Cảnh Thù.

Du Cảnh Thù một lời cũng chưa nói, giơ tay liền cho y một cái tát, dứt khoát làm nửa bên mặt Du Cảnh Nguyệt đỏ bừng, y vốn đã bị tay đấm tát một cái, thêm cái này, hai bên cũng thật là đối xứng.

Y phát ngốc xoay đầu nhìn về phía Du Cảnh Thù, trong nháy mắt ủy khuất nảy lên trong lòng, không quan tâm chạy ra ngoài.

“Cảnh Nguyệt!” Tống Lăng Uyển hoảng loạn hô một tiếng.

Nhưng Du Cảnh Nguyệt cũng không dừng lại, chốc lát liền không còn thân ảnh.

Ánh mắt Du Minh Viễn tối nghĩa nhìn Du Cảnh Thù, “Ngươi hảo hảo nói không được sao? Sao phải đánh nó, nó cũng là vì muốn trong nhà tốt hơn.”

“Nó quá nóng vội.” Du Cảnh Thù nhìn lòng bàn tay mình, thấp giọng nói.

Du Minh Viễn mặc tốt áo ngoài: “Ta đi tìm Cảnh Nguyệt.”

Tống Lăng Uyển không yên tâm nói: “Thân thể huynh còn chưa khỏe, chạy loạn cái gì, ta đi.”

“Đã không có việc gì, ta không yếu như vậy, nàng đi trấn an hai đứa nhỏ một chút, bị nhốt ở trong phòng sợ là đã bị dọa không nhẹ.” Du Minh Viễn nói xong liền đi ra ngoài.

Tống Lăng Uyển thở dài một hơi, đi vào trong phòng trấn an hai tiểu gia hỏa.

Nhà chính chỉ còn lại Du Cảnh Thù và Ôn Lang, Du Cảnh Thù giương mắt nhìn Ôn Lang, nói: “Đưa tay đây.”

Ôn Lang lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Du Cảnh Thù chợt ra tay, bắt lấy cổ tay của hắn, mặc dù sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi thấy lòng bàn tay Ôn Lang huyết nhục mơ hồ, trong lòng y vẫn động một chút: “Nghiêm trọng như vậy, còn giấu.”

"Vào phòng đi, ta sức thuốc cho ngươi.”

Ôn Lang còn tưởng rằng bản thân giấu khá tốt, không nghĩ tới đã sớm bị Du Cảnh Thù thấy được.

Hắn đi theo phía sau Du Cảnh Thù, nhìn bóng dáng y nghĩ thầm Du Cảnh Thù làm người vẫn là rất không tồi.

“Tê —— đại ca ngươi nhẹ chút không được sao?!” Ôn Lang hít hà một hơi, đè thấp giọng hung hăng nói.

Hắn thế mà lại cảm thấy Du Cảnh Thù là người không tồi, mắt đúng là bị mù.

Du Cảnh Thù lạnh lạnh nhìn hắn một cái, nói: “Vừa rồi không phải rất dũng cảm sao? Sao lúc này chỉ chút thuốc liền kêu đau?”

“Hắc, ta nói ngươi người này sao lại hả? Ta cứu ngươi vậy mà lại thành ta không phải.” Ôn Lang không vui trừng mắt liếc nhìn y một cái.

Du Cảnh Thù thu thu môi, cụp mi rũ mắt nói: “Xin lỗi, ta chỉ là không muốn có người lại bị thương vì ta."

“Ngươi là nói Cảnh Nguyệt?” Ôn Lang hiểu được, “Vậy ngươi còn đánh hắn làm cái gì?”

“Ta chỉ là không muốn nó vì tiền, không từ thủ đoạn.” Tay Du Cảnh Thù sức thuốc cho Ôn Lang dừng một chút, rũ lông mi xuống, thấp giọng nói.

“Ta hiểu rồi, ngươi là muốn cho Cảnh Nguyệt minh bạch làm người không thể không có điểm mấu chốt, quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo, bán đứng bản thân đổi lấy tiền, các ngươi cả đời cũng không an tâm mà dùng.” Ôn Lang nhìn chăm chú vào mắt Du Cảnh Thù nói.

Hàng mi dài của Du Cảnh Thù khẽ run, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”

Xử lý tốt vết thương trên tay Ôn Lang, Du Cảnh Thù đang muốn thu dọn băng gạc và thuốc lại, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên cổ trắng nõn thon dài của Ôn Lang có một vệt đỏ.

Ôn Lang hoàn toàn không biết, còn đang thưởng thức kỹ thuật băng bó của Du Cảnh Thù: “Không nghĩ tới ngươi băng bó vết thương cũng đẹp như vậy, vừa thấy liền biết là rất chuyên nghiệp.”

Du Cảnh Thù bừng tỉnh, nghe vậy gật đầu nói: “Ừm, trước kia ta thường xuyên cùng bạn tốt ra ngoài cắm trại dã ngoại săn thú, có đôi khi sẽ chịu chút thương nhỏ, đều là tự mình xử lý.”

Ôn Lang phát hiện mắt Du Cảnh Thù đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, hắn cố ý giơ hai tay nắm cổ áo, làm bộ muốn cởϊ qυầи áo, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Chán ghét hà, ban ngày ban mặt, phu quân lại suy nghĩ loại chuyện ngượng ngùng này, ai nha, cũng không phải không thể ~”

Du Cảnh Thù xanh cả mặt, phỏng chừng là bị Ôn Lang làm ghê tởm không nhẹ, chỉ vào cổ hắn, nói: “Cổ ngươi chảy máu.”

Ôn Lang giơ tay sờ sờ, thật sự có vết máu, “Có thể là bị mạc trúc lúc nãy bị gãy cứa vào.”

Hắn kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra cái gáy trắng nõn yếu ớt, không hề phòng bị nói với Du Cảnh Thù: “Phiền toái ngươi, thuận tiện xử lý giúp ta một chút, ta tự mình nhìn không được.”

Gương ở đây nhìn không rõ ràng được, Ôn Lang cũng không cảm thấy để Du Cảnh Thù hỗ trợ xử lý một chút vết thương trên cổ miệng có cái gì không được, dù sao hắn cùng Du Cảnh Thù đều là nam nhân, Du Cảnh Thù lại từng nói rằng tuyệt đối sẽ không có ý tứ với hắn, đương nhiên càng không có gì kiêng dè.

Du Cảnh Thù có chút bực, Ôn Lang rốt cuộc có tự giác của một ca nhi hay không? Thế nhưng lại có thể tùy tiện để cho một nam nhân xem cổ mình.

“Nhanh lên, máu muốn chảy khô rồi.” Ôn Lang khoa trương thúc giục nói.

Tâm Du Cảnh Thù có chút mệt thở dài một hơi, hắn luôn cảm thấy Ôn Lang cố ý, nhưng nhìn hai mắt Ôn Lang thẳng thắn, không chút mờ ám, lại có cảm giác là do bản thân nghĩ quá nhiều.

Nhanh chóng giúp Ôn Lang xử lý tốt vết thương trên cổ, Du Cảnh Thù thu hồi tay, vừa rồi mu bàn tay hắn không cẩn thận đυ.ng phải cổ Ôn Lang, làn da Ôn Lang thực nóng, giống như cảm giác mà cả người hắn mang cho người khác, nhiệt tình lại ấm áp.

“Sự tình ngày hôm nay, cảm ơn ngươi.” Du Cảnh Thù dẹp tốt đồ, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Ôn Lang.

Đột nhiên y trịnh trọng nói lời cảm tạ như vậy, Ôn Lang có chút không quen, cũng có chút không biết làm sao, ngơ ngác mà phun ra bốn chữ: “Không cần khách khí.”

Trong phòng tức khắc lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu, Du Cảnh Thù chủ động mở miệng, “Chuyện này sợ là chưa xong, mấy ngày tiếp theo tốt nhất là ngươi không cần ra cửa.”

Nói tới đây, Ôn Lang đột nhiên nhớ tới nguyên nhân hắn về sớm như vậy, thuận tiện nói chuyện này cho Du Cảnh Thù.

“Ngươi cảm thấy cha sẽ đáp ứng sao?” Ôn Lang đã đáp ứng kêu Tống Lăng Uyển là nương, thuận lý thành chương cũng nên gọi Du Minh Viễn là cha.

Đột nhiên nghe Ôn Lang xưng hô như vậy, tâm tình Du Cảnh Thù có điểm vi diệu.

“Cha ngày thường rảnh rỗi, cũng sẽ dạy Uẩn Vi đọc sách biết chữ, sẽ không cho rằng nữ tử không tài mới là đức.”

Ôn Lang gật gật đầu, quả nhiên giống như hắn nghĩ.

“Lát nữa ta sẽ nói với cha ngươi, đúng rồi, kế hoạch của ngươi viết đến đâu rồi?” Ôn Lang thuận thế hỏi.

Trong ánh mắt Du Cảnh Thù ấp ủ bão táp, một lát sau, trầm tĩnh nói: “Không sai biệt lắm.”

Ôn Lang có chút kinh ngạc nhìn y, trước đó Du Cảnh Thù vẫn luôn không muốn trả lời hắn, hiện tại nói lời này chính là có ý đáp ứng.

“Như thế nào?” Du Cảnh Thù thấy Ôn Lang vẫn luôn ngốc lăng nhìn mình, mở miệng hỏi.

“Không có việc gì…… Chỉ là có chút kỳ quái, ngươi như thế nào lại đột nhiên nghĩ thông suốt?” Ôn Lang dừng một chút, vẫn là hỏi ra nghi hoặc trong lòng

“Nếu không phải ta vô năng, cả ngày tinh thần sa sút, gánh nặng trong nhà sao có thể rơi xuống trên người Cảnh Nguyệt, hắn đã từng là một người kiêu ngạo như vậy, bây giờ……” Du Cảnh Thù khóe mắt tẫn nứt, càng nói càng cắn chặt khớp hàm, siết chặt tay đến gắt gao.

Y minh bạch phẫn nộ nhất chính là vô năng, không thể làm được bất cứ chuyện gì, nếu muốn thoát khỏi khốn cảnh, chỉ có thể tự mình cường đại lên, y không biết phải cần bao nhiêu thời gian, tóm lại hiện tại bước đầu tiên phải làm chính là bước ra bên ngoài.

Ôn Lang không biết nên an ủi y như thế nào, làm theo nội tâm của mình, ngồi xổm xuống, đặt tay lên mu bàn tay của y, nhìn hai mắt đen trầm của y nói: “Ta giúp ngươi.”

Một cái chớp mắt này, phảng phất như có một cổ gió thanh mát, lôi cuốn ánh mặt trời, thổi vào nội tâm Du Cảnh Thù.

"Được.”

……

Lúc chạng vạng, Du Minh Viễn mang Du Cảnh Nguyệt trở về, đôi mắt Du Cảnh Nguyệt đỏ bừng, hẳn là đã khóc.

Du Minh Viễn vỗ vỗ cánh tay y, cổ vũ nói: “Đi thôi, không phải có chuyện muốn nói với nương của ngươi sao?”

Du Cảnh Nguyệt đón nhận ánh mắt vừa lo lắng vừa quan tâm của Tống Lăng Uyển, mũi đau xót, lại muốn khóc.

“Nương……” Thanh âm y nghẹn ngào hô một tiếng, Tống Lăng Uyển đau lòng chạy nhanh đến ôm y vào lòng.

Ôn Lang đi đến bên cạnh Du Minh Viễn, nói: “Cha ta có chút việc muốn nói với ngài.”

Du Minh Viễn gật đầu đáp ứng đồng thời cũng chú ý tới tay hắn đang băng gạc: “Sao lại bị thương?”

“Không đáng ngại, một chút thương nhỏ thôi.” Ôn Lang cười xua xua tay.

“Sao có thể tính là việc nhỏ, ngươi chính là không để ý bản thân mình, nên yêu quý chính mình một chút.” Du Minh Viễn sờ sờ đầu của hắn, từ ái nói.

“Ừm.” Ôn Lang có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Hai người cùng vào phòng, Ôn Lang rót nước cho Du Minh Viễn, lúc này mới ngồi xuống nói chính sự với ông.

Du Minh Viễn không thể ngờ, Ôn Lang thế nhưng lại lén tìm việc giúp ông và Du Cảnh Thù, tức khắc trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Lang ca nhi……” Ông há miệng thở dốc thế nhưng lại không biết nói gì, rốt cuộc vẫn không tìm thấy từ ngữ có thể biểu đạt tâm tình ông lúc này , nhưng nói với Ôn Lang lời cảm tạ, ông cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

“Cha không muốn nói lời cảm tạ khách sáo với ngươi.”

Ôn Lang dắt râu, “Vốn dĩ cũng không có gì.”

“Tiểu thư nhà Vương viên ngoại gia, ta thật ra cũng không ngại dạy nàng, chỉ là ta mang tội chi thân, sợ bọn họ để ý.” Du Minh Viễn nói ra băn khoăn của mình.

“Ta nghĩ hẳn là sẽ không, ta nghe tiểu tư Vương gia nói, Vương tiểu thư ngưỡng mộ nhất là ngài, trong nhà đã góp nhặt không ít tranh chữ cùng văn chương của ngài, nếu ngài thật sự thành lão sư của nàng, sợ là nàng cao hứng còn không kịp.” Ôn Lang giải thích nói.

Du Minh Viễn nghe vậy liền yên tâm không ít, lại nói chuyện quản lý học đường, ông cho rằng đây là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, hẳn là phải làm rõ ràng. Ôn Lang nói với ông chuyện lí chính dặn dò, Du Minh Viễn cau mày, nói với Ôn Lang nguyên nhân lúc trước tại sao học đường lại bị hoang phế.

Ôn Lang lúc này mới đột nhiên nhớ tới, Du Cảnh Thù còn có một đại bá, mà hắn đã từng bị đường huynh của Du Cảnh Thù khi dễ.