“Tiểu thư nhà ngươi còn chưa tìm được phu tử sao?” Ôn Lang dùng chén trúc đựng đào khương tía tô đưa cho gã sai vặt.
Gã sai vặt giả ý đẩy đẩy hai cái, sau đó cười tủm tỉm nhận lấy: “Đúng vậy, chẳng lẽ Ôn tiểu ca nhi có người thích hợp sao?”
“Đúng là có một người.” Ôn Lang cười ngâm ngâm nói.
“Nhưng ta phải nói rõ ràng trước, tuy rằng tiểu thư nhà ta thiếu phu tử, nhưng không phải người nào cũng có thể dạy, nếu ngươi muốn đυ.c nước béo cò, ta sẽ không đáp ứng.” Gã sai vặt tuy ăn đồ ăn của Ôn Lang, nhưng biết nếu Ôn Lang dám giở trò bịp bợm với tiểu thư nhà mình, thiếu gia khẳng định sẽ lột da hắn.
“Đương nhiên sẽ không, nếu không có khả năng, ta sẽ không đề cập đến việc này.” Ôn Lang biết Du Minh Viễn làm người chính trực, dựa vào thái độ ngày thường Tống Lăng Uyển và Du Uẩn Vi đối đãi với ông, cũng có thể thấy được ông không phải loại người xem nhẹ nữ tử.
Gã sai vặt bị hắn hợp ý hứng thú, nhỏ giọng hỏi: “ Người ngươi nói là người phương nào?”
Ôn Lang cười cười nói: “Cha ta.”
Gã sai vặt nghe vậy trợn tròn mắt, đánh giá trên dưới hắn, không phải hắn khinh thường Ôn Lang, mà là trong nhà Ôn Lang mặc kệ hắn là một ca nhi ra ngoài kiếm ăn, cũng có thể nhìn ra gia cảnh hắn bần hàn, nhân gia như vậy, sẽ có người đọc sách? Người như vậy sẽ có học thức uyên bác đủ để giáo thụ tiểu thư nhà hắn đọc sách sao?
“Ôn tiểu ca nhi, ngươi nói đùa đi.” Gã sai vặt có chút xấu hổ kéo kéo khóe miệng.
Ôn Lang thấy biểu tình của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, thái độ tự nhiên nói: “Đương nhiên không phải, học thức của gia phụ đừng nói là dạy tiểu thư nhà ngươi, đến dạy cho vương tôn quý tộc cũng có thể, chỉ là nhà ta xảy ra chút chuyện, người lớn sinh bệnh nằm trên giường, ta bất đắc dĩ mới phải ra ngoài bán đồ ăn vặt kiếm ít tiền.”
“Ngươi chờ ta trở về nói rõ với phụ thân, nếu ông đáp ứng, ta sẽ liên lạc với ngươi, đến lúc đó cha ta sẽ cho tiểu thư nhà ngươi miễn phí một buổi học, nếu là nhà ngươi tiểu thư vừa lòng, liền lưu lại, không hài lòng thì cự tuyệt, có cái gì mà còn không yên tâm.”
Gã sai vặt vừa nghe, đôi mắt liền tỏa sáng, còn có thể như vậy! Như vậy liền không cần lo lắng phụ thân Ôn Lang sẽ giở trò bịp bợm, muốn lưu người hay không, tất cả đều do tiểu thư nhà mình, lại còn có thể miễn phí một buổi, cũng không tổn thất gì.
“Hảo hảo hảo, ngươi nhanh chóng về hỏi đi, ta chờ tin tức ngươi.” Gã sai vặt sốt ruột thúc giục nói.
Ôn Lang khí định thần nhàn, “Hoảng cái gì, đào khương tía tô của ta còn chưa bán xong.”
“Ai nha, ngươi không vội, nhưng lão gia và thiếu gia nhà ta đã sốt ruột đến nổi hỏa, đào khương tía tô dư lại này của ngươi chúng ta mua hết. Ngươi chạy nhanh về đi.” Gã sai vặt trong lòng cân nhắc nếu việc này có thể hoàn thành, lão gia cùng thiếu gia tất nhiên không thể thiếu cho hắn chỗ tốt, lòng nóng như lửa đốt đuổi Ôn Lang mau về nhà.
Ôn Lang nhẹ nhàng bán xong phần hôm nay, cõng sọt không đi về, trên đường lại mua một ít gạo và mì cùng mấy đồ vật linh tinh, ngày hè nắng gay gắt, mặt trời trên cao chói chang, Ôn Lang khi đi qua hồ nước, tùy tay hái một chiếc lá sen lớn làm ô che nắng.
Lá sen, hoa sen, ngó sen, hạt sen, chè hạt sen!
Ôn Lang liếʍ liếʍ môi, có chút thèm.
“A, phu lang Du gia, sao hôm nay về sớm như vậy?” Thôn dân đang cấy mạ ở ngoài ruộng nhìn thấy Ôn Lang, nhiệt tình chào hỏi hắn.
Ôn Lang má lúm đồng tiền cười xán lạn, nói: “Hôm nay có người mua nhiều, nên trở về sớm.”
“Phu lang Du gia cũng thật có tiền đồ, biết săn thú, lại biết làm ăn buôn bán, ta thấy Du gia sẽ càng ngày càng rực rỡ.”
“Lúc đầu còn có người tung tin vịt nói người ta là ngốc tử, nào có ngốc tử thông minh như vậy, nói người ta là đồ lười biếng, cả ngày chỉ biết chọc mèo ghẹo chó, nào ngờ được hắn có thể làm buôn bán tốt như vậy."
“Đúng vậy, hơn nữa vừa rồi ta thấy Tiền bà mối mang theo vài người đi tới Du gia, còn mang theo sính lễ, nghe nói chủ nhân Tụ Huệ Lâu ra một trăm lượng tiền sính lễ để cưới tiểu ca nhi Du gia làm thϊếp.”
“Thật là khó lường, không nói đến một trăm lượng, chỉ nói có thể leo lên tới Tụ Huệ Lâu, về sau Du gia e là có thể đi theo ăn sung mặc sướиɠ, hưởng phúc rồi.”
Ôn Lang nguyên bản đã đi được một đoạn đường, thôn dân ở đây nói chuyện phiếm giọng cái sau còn to hơn cái trước, tuy rằng phần lớn đều không có ác ý, nhưng nghe vào lại dị thường chói tai.
Hắn chau mày, một đường chạy nhanh về.
Ôn Lang trở về đúng thời điểm, Tiền bà mối và Tống Lăng Uyển đôi co, phía sau bà ta mang theo người của Tụ Huệ Lâu, mặt đầy vẻ hung hăng, so sánh với việc tới đưa sính lễ càng giống như tới cướp tân nhân hơn.
“Ta nói này Du phu nhân, nhà các ngươi cũng không thể lật lọng như vậy, sính lễ chúng ta đều đã mang đến, hiện tại ngươi nói với ta là không gả, chẳng phải là không để Tụ Huệ Lâu vào mắt.” Tiền bà mối trừng mắt, chống eo cao giọng nói.
Sắc mặt Tống Lăng Uyển tái nhợt, nhưng thái độ lại rất kiên định, “Ta sớm đã nói rõ, hài tử Du gia tuyệt đối không làm thϊếp cho người ta, Tiền bà mối bà nói nhà của chúng ta đồng ý, chắc không phải phán đoán của bà đấy chứ.”
Tiền bà mối cười nhạo một tiếng, chỉ vào Du Cảnh Nguyệt bị Tống Lăng Uyển kéo ra phía sau nói: “Lời này là do Nguyệt ca nhi nhà ngươi chính miệng đáp ứng.”
“Cái gì?! Không có khả năng, Cảnh Nguyệt không có khả năng sẽ đáp ứng.” Tống Lăng Uyển kinh ngạc liếc mắt nhìn Du Cảnh Nguyệt một cái, ngay sau đó chắc chắn nói, mặc kệ Du Cảnh Nguyệt có đáp ứng hay không, nàng cũng phải cắn chết không đáp ứng.
“Du phu nhân, tuy rằng ngươi là nương của Nguyệt ca nhi, nhưng người gả chồng là hắn, ngươi tốt xấu cũng nên hỏi một chút ý tứ của hắn đi.” Tiền bà mối đã thuyết phục Du Cảnh Nguyệt, chỉ cần Du Cảnh Nguyệt đáp ứng, những người khác của Du gia có đáp ứng hay không cũng không sao.
Du Cảnh Nguyệt cắn môi dưới, cúi đầu ánh mắt thống khổ, y siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm, “Nương, là ta đáp ứng, ta muốn gả cho Viên tam công tử.”
Viên tam công tử chính là tiểu nhi tử chủ nhân Tụ Huệ Lâu, Du Cảnh Nguyệt không biết tên của hắn, chỉ biết mọi người đều xưng hô với hắn như vậy.
Ngực Tống Lăng Uyển đau xót, thiếu chút nữa là ngất xỉu, nàng che ngực mình, sắc mặt trắng bệch.
“Nương!” Du Cảnh Nguyệt đỡ lấy Tống Lăng Uyển, lo lắng hô.
Tống Lăng Uyển đẩy y ra, lảo đảo chống đỡ vách tường để đứng vững.
Tiền bà mối cười cười nói: “Xem đi, Du phu nhân, là Nguyệt ca nhi nguyện ý gả, các ngươi sao lại không thành toàn chuyện tốt này nha."
“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, chúng ta làm phụ mẫu không đáp ứng, nào ngờ được hắn lén lút đáp ứng, Tiền bà mối, đồng ngôn vô kỵ, lời nói của tiểu hài tử, ngươi đừng để trong lòng.” trên đầu Du Minh Viễn còn quấn băng gạc, khoác áo ngoài đi ra.
“Cha, ngài sao lại không nằm nghỉ ngơi? Đại phu nói ngài phải hảo hảo tịnh dưỡng.” Du Cảnh Nguyệt tiến lên đỡ lấy Du Minh Viễn, ông cũng không đẩy y ra như Tống Lăng Uyển.
“Du lão gia ngài sao có thể nói như vậy, gả chồng là Nguyệt ca nhi, về sau sinh hoạt cũng là Nguyệt ca nhi, phu quân đương nhiên là chọn người hắn thích, lại nói, một ngụm nước bọt một viên đinh, nói ra sao có thể thu hồi lại nha.” Tiền bà mối mở ra một cái rương gỗ màu đỏ, bên trong là một trăm lượng bạc nằm chỉnh tề.
“Hôm nay, Viên lão gia phái ta tới đưa sính lễ, đã định ngày lành, ngày ba tháng sau sẽ tới nâng Nguyệt ca nhi qua cửa.”
Lời này không thể nghi ngờ là ở ép buộc Du gia phải gả Du Cảnh Nguyệt, mặc kệ rốt cuộc bọn họ có nguyện ý hay không, ngày ba tháng sau Viên gia sẽ tới rước người.
“Tiền bà mối, việc gả cưới, cần phải đôi bên tình nguyện, ngươi đây chính là cướp tân nhân.” Tống Lăng Uyển tức giận đến cả người run rẩy.
Tiền bà mối có mang đến gã sai vặt Viên gia, cường ngạnh đi lên phía trước một bước, lạnh mặt nói: “Đừng có mà cho mặt lại không cần, có thể gả cho tam thiếu gia của chúng ta là phúc phận của ca nhi nhà các ngươi.”
Mặt bọn họ đầy dữ tợn, thân hình cao lớn, bộ dáng này rõ ràng chính là muốn uy hϊếp người Du gia.
Du Cảnh Nguyệt thấy thế đứng ra nói: “Các vị đại ca, phiền toái các ngươi tránh xa một chút, dọa đến cha mẹ ta, các ngươi yên tâm, ngày ba tháng sau ta sẽ gả.”
Trong lòng Du Minh Viễn và Tống Lăng Uyển chợt lạnh, hận không thể ngay lập tức cho Du Cảnh Nguyệt một cái tát, đánh cho y tỉnh.
Nhưng quan niệm của bọn họ, ngươi có thể giảng đạo lý với hài tử, nhưng tuyệt đối không thể động thủ, cũng không thể hạ một tay đối với Du Cảnh Nguyệt.
“Ngươi dám gả thử xem?” Đột nhiên vang lên một đạo âm thanh lạnh lẽo.
Tiền bà mối vẫn là lần đầu nghe thấy thanh âm dễ nghe như thế, tò mò nhin về hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy một nam tử áo xanh, hà tư nguyệt vận, thanh phong tễ nguyệt, không khỏi làm người xem ngây ngốc.
Lại thấy, nhân vật như vậy thế nhưng lại ngồi trên xe lăn, không khỏi làm lòng người sinh tiếc hận.
“Đại ca……” giọng Du Cảnh Nguyệt run lên, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại kiên định.
Ánh mắt Du Cảnh Thù sắc bén nhìn y một cái, liền không nhìn y nữa, quay đầu nói với Tiền bà mối: “Tiền bà mối, tuổi tác ngươi cũng không ít, hẳn là biết nếu như không có ký tên ấn dấu tay, hết thảy đều là lời nói đùa, nên là nói trong tay Tiền bà mối, có công văn đệ đệ ta hứa hẹn sẽ gả cho Viên tam công tử?”
Tiền bà mối nghe vậy, vẻ mặt ngượng nghịu, nàng chỉ nghe nói phu thê Du gia cả hai người đều là người tri thư đạt lý, nhưng chính cái gọi là tú tài gặp được binh có lý cũng nói không rõ, chỉ cần thái độ Viên gia cường ngạnh, còn sợ việc này không thành sao, không ngờ được vị huynh trưởng hai chân tàn tật trong lời đồn kia lại là nhân vật khó đối phó.
Du Cảnh Thù thấy Tiền bà mối ấp úng, tự nhiên rõ ràng bất quá bà chỉ là được Du Cảnh Nguyệt hứa hẹn trên miệng, thái độ càng thêm cường thế, “Đã không có công văn, cũng không có chứng cứ khác, chuyện này dù có bẩm báo lên huyện nha, các ngươi cũng không chiếm được lý, hay là nói Viên gia tính ỷ thế hϊếp người? Nếu là như thế, ta cũng xin nói một câu với Tiền bà mối.”
“Ta có đánh chết Du Cảnh Nguyệt, cũng sẽ không cho hắn làm thϊếp cho người ta, Du gia chúng ta không tiếp nổi người này.” Ánh mắt Du Cảnh Thù hung ác nham hiểm, toàn thân tản ra một loại hơi thở gai người.
Tiền bà mối tức khắc cảm giác máu chảy ngược, hai chân nhũn ra, bà nghĩ Du Cảnh Thù bất quá chỉ là đe dọa bọn họ bằng lời nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Du Cảnh Thù, trong lòng bà chợt lạnh, xác định Du Cảnh Thù thật sự tình nguyện để Du Cảnh Nguyệt đi tìm chết, cũng không muốn để hắn gả cho Viên tam công tử làm thϊếp.
"Được, cái đồ không biết điều nhà ngươi!” Tay đấm Viên gia nghe vậy, phẫn nộ tiến lên xách cổ áo Du Cảnh Thù.
Thình lình xảy ra động tác làm Du Cảnh Nguyệt đang ở một bên ngây ngốc hoàn hồn, y tiến lên bẻ tay nam nhân, “Ngươi đừng đυ.ng đại ca ta!”
Du Cảnh Nguyệt là có chút chân cẳng công phu, nhưng dù sao vẫn là ca nhi, trời sinh sức lực và hình thể gần giống như một người đàn ông nhỏ gầy, hơn nữa tay đấm này hẳn là từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhất thời không thể chịu nổi.
Y hoảng hốt thất thố, cắn một ngụm vào tay của gã, tay đấm ăn đau, trở tay cho y một cái tát, đánh Du Cảnh Nguyệt đến ù tai.
Ánh mắt Du Cảnh Thù âm trầm nhìn tay đấm, đè lửa giận hừng hực thiêu đốt ở đáy lòng, bắt lấy tay đấm tay, phản khấu gã.
“Mẹ nó, còn thất thần cái gì? Còn không nhanh tới hỗ trợ!” Bị Du Cảnh Thù xuống tay, tay đấm ăn đau, hô to với huynh đệ mình.
Một cây gậy đột nhiên từ phía sau Du Cảnh Thù rơi xuống, Du Cảnh Thù né tránh không kịp, mắt thấy sẽ phải bị nện trúng đầu một cái.