Chương 2

Thừa dịp một nhà Du Minh Viễn đang thảo luận làm thế nào để an bày cho Ôn Lang, hắn ngồi ở một bên đem xâu chuỗi lại mọi chuyện cho rõ ràng.

Hắn vừa mới tỉnh lại, ký ức hắn sở hữu cũng rất hỗn loạn, hiện tại rốt cuộc cũng tiêu hóa hoàn toàn.

Lúc đầu hắn cho rằng bản thân xuyên đến, nhưng lúc này hắn mới minh bạch. Hắn không phải xuyên mà là đầu thai chuyển thế nhưng lại không uống canh Mạnh bà.

Đời trước hắn ở thế kỉ 21 sống đến 25 tuổi, mà nói đến thì cũng thật xui xẻo, vào ngày sinh nhật 25 tuổi của hắn. Bánh kem ăn không thành nhưng lại hăng hái làm việc nghĩa, vậy mà thiếu niên hắn cứu lại cho hắn 1 dao, ngã vào vũng máu. Khi ý thức hắn dần mơ hồ, thì hắn nghe có người nói, hóa ra vị thiếu niên tặng hắn 1 dao là từ viện tâm thần chạy ra.

Vì vậy, hắn cứ như thế mà chết. Sau khi chết, hồn phách của hắn xuống âm phủ, vào lúc đang xếp hàng để uống canh Mạnh bà thì bị con quỷ phía sau đẩy 1 cái. 1 chén canh cứ như thế mà đổ vào người hắn, bỗng nhớ đến ông ngoại để lại cho hắn 1 câu ngọc*, còn chưa kịp nói muốn chén thứ 2 thì đã bị ném đi đầu thai.

Không thể không nói, hiệu suất của âm phủ quá cao, phục vụ cũng quá tận tình đi.

Hắn cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà chuyển kiếp đầu thai, chuyển tới bụng phu nhân của Trung thư thị lang Ôn Thế Luân, có thể vì không uống canh Mạnh bà nên để lại di chứng, từ lúc hắn sinh ra tâm trí đã không đầy đủ, làm ngốc tử 16 năm. Mới vừa rồi rốt cuộc cũng thanh tỉnh thần chí, tỉnh táo lại.

Chẳng lẽ cái này là xung hỉ thành công?

Lại nói đến đối tượng kết hôn của hắn, kì thật là hôn phu của muội muội hắn - Ôn Phinh Đình, chỉ là vào nửa tháng trước, Du gia xảy ra chuyện gia đình bị cho khiển hồi về quê, Lẽ tự nhiên mà Ôn gia không muốn ngọc quý nhà mình gả cho 1 kẻ 2 chân tàn tật lại còn là nam nhân thôn dã. Nhưng bọn họ muốn có thanh danh tốt vì thế liền đóng gói khí tử Ôn Lanh đưa tới, nên mới dẫn tới hôn sự ngày hôm nay.

Ôn Lang ở trong đầu nghĩ qua 1 chút về tình huống của Ôn gia, thật là rối tinh rối mù, hắn lắc đầu không nghĩ nữa, vẫn là nghĩ xem sống sót thế nào mới quan trọng.

Hắn quan sát tình hình hiện tại của Du gia, Phụ thân Du Minh Viễn là người đọc sách, tuy rằng trước đó là Tể tướng, nhưng hiện tại là thôn dân hương dã, tay không thể đề vai không thể khiêng, không làm được gì quá lắm là làm 1 tiên sinh dạy học. Còn phải mai danh ẩn tích để tránh tai họa ngầm.

Mẫu thân Tống Lăng Uyển là 1 phụ nữ nội trạch bình thường, trong nhà đột ngột có biến lớn cộng với sự tình của Du Cảnh Thù, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, thân thể gầy yếu lấy thêu thùa để duy trì làm kế sinh nhai.

Lão đại Du Cảnh Thù đi đứng không tốt, từ thiên chi kiêu tử rơi xuống vũng bùn, cả ngày liền buồn bực không vui, trầm mặc không nói.

Lão nhị Du Cảnh Nguyệt 16 tuổi, mỗi ngày mang theo 2 đệ đệ và muội muội - Du Cảnh Dương và Du Uẩn Vi vào núi nhặt củi để đổi tiền. 2 đệ muội này là song bào thai mới 10 tuổi, nửa tháng trước còn được người nhà phủng trong tay như minh châu, lúc này lại vì miếng ăn không thể không lên núi nhặt củi làm tay chân lấm đất.

Nói tóm lại, Du gia hiện tại trên có người già dưới có em nhỏ, nhà chỉ có 4 bức tường, còn thêm Du Cảnh Thù phải uống thuốc, lại nghĩ đến Ôn Lang là người rảnh rỗi, thật là hữu tâm vô lực.

Ôn Lang không thể nói là rất may mắn vào thời điểm này khôi phục thần chí, nếu không thì sẽ liên lụy đến Du gia.

Du Minh Viễn và Tống Lăng Uyển là người tốt bụng, mặc dù Ôn gia có lỗi với bọn họ nhưng họ vẫn không nỡ đuổi Ôn Lang đi.

"Ngươi... ngươi có thể nói?!". Du Cảnh Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn Ôn Lang. Hơn nữa còn nói rất rõ ràng, nửa điểm cũng không nhìn ra cái gì là ngu dại.

Ôn Lang bình tĩnh gật đầu nói: "Về sự tình của Ôn gia, thật xin lỗi. Hôm nay trời đã muộn rồi, có thể thu lưu ta 1 một đêm không? Sáng mai ta liền rời đi."

Du Minh Viễn và Tống Lăng Uyển 4 mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện Ôn Lang là ngốc tử, là giả?

"Lúc trước ngươi giả ngu?" Du Cảnh Nguyệt không thể tin hỏi, y từng ở yến hội Ôn gia gặp qua Ôn Lang, công tử tiểu thư thế gia đều đem cậu ra cười nhạo, giễu cợt, cậu hoàn toàn không biết cứ si ngốc cười, nhìn thế nào cũng không giống như đang giả vờ.

Ôn Lang lắc đầu, giải thích: "Trước đó là thật sự ngốc, vừa rồi liên khôi phục thần chí."

Khóe môi hắn giơ lên, mặt mày mỉm cười. Ôn Lang có đôi mắt biết cười, không cười thì có phần lãnh đạm, cười lên liền giống như bầu trời tỏa nắng gắt, sinh động xán lạn, làm hảo cảm của người khác không khỏi tăng gấp bội.

Lời này nói đến mơ hồ, nhưng từ miệng hắn nói ra, thật khiến người khác tin tưởng.

"Vậy thì tốt, quả thật là trời cao phù hộ." Tống Lăng Uyển thấy hắn cười rộ lên, ánh mắt thanh tỉnh sạch sẽ, không khỏi đối với hắn thương tiếc vài phần.

Trước kia ngu dại cái gì cũng không biết thì còn tốt, hiện giờ khôi phục bình thường, sợ là bị Ôn gia làm cho thương tâm.

"Ngươi đừng nghe Cảnh Nguyệt đệ đệ nói bậy." Mặc dù Ôn Lang đã khôi phục như thường, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là ca nhi, lẻ loi một mình sẽ rất nguy hiểm. Tống Lăng Uyển sao có thể yên tâm để hắn rời đi.

Du Cảnh Nguyệt bĩu môi, lầm bầm câu gì đó, tóm lại nhìn rất không cao hứng.

"Ngươi chớ có nghĩ nhiều, Cảnh Nguyệt chỉ là kinh ngạc quá mức, không có ý tứ gì khác." Du Minh Viễn cũng trấn an nói.

Ôn Lang không cùng bọn họ nói tiếp, thầm nghĩ phu thê Du tướng quả nhiên là trời quang trăng sáng, tâm địa thiện lương, bất quá hắn không phải người da mặt dày, biết bản thân ở lại sẽ tăng gánh nặng cho người ta còn mặt dày mày dạn không đi? Hắn nghĩ 1 chút sáng mai lại nói tiếp, giờ này đã quá muộn cũng không đi được.

Phu thê Du Minh Viễn chỉ nghĩ hắn đồng ý, không nói thêm gì nữa, bảo Du Cảnh Nguyệt vào phòng bếp lấy đồ ăn cho Ôn Lang. Hắn là tân nương đã 1 ngày chưa ăn gì.

Du Cảnh Nguyệt không vui bĩu môi đi vào bếp, đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, là Du Hạo qua đây đưa trứng gà.

Tống Lăng Uyển sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy, người trong thôn đều không giàu có, 1 rổ trứng gà đều tích cóp rất lâu, bản thân cũng không nỡ ăn muốn đem lên trấn trên để bán.

Du Hạo ương ngạnh đem trứng gà đưa cho Tống Lăng Uyển "Du phu nhân, nếu ngài không lấy, nương sẽ đánh ta, nàng sẽ không cho ta vào nhà, nương ta nói là cho đại công tử nhà ngài bồi bổ thân thể, ngài không cần từ chối, không đáng tiền."

Nói xong liền hấp tấp chạy đi.

Tống Lăng Uyển vẻ mặt khó xử xách rổ trứng gà vào trong, sau khi Du Minh Viễn nghe xong, trầm ngâm 1 lúc lâu mới nói: "Nhận lấy đi, ngày mai ta lên trấn trên hỏi 1 chút có nhà nào thiếu tiên sinh dạy học không. Ân tình này chúng ta hãy ghi nhớ, ngày sau trả lại."

"Được". Tống Lăng Uyển nhăn mày, cảm thấy như thế nào cũng không ổn. Nàng cũng không phải chưa ăn qua khổ, lúc mới gả cho Du Minh Viễn, ông vẫn là tú tài, lúc đó bọn họ cũng ở nơi này ăn gạo lức, nếu muốn lên trấn trên thì trời còn chưa sáng đã phải xuất phát, chỉ là hiện tại còn không bằng lúc đó. Nếu tìm việc dễ như vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được.

Trượng phu của nàng vốn là Tể tướng dưới một người mà trên vạn người, vô số học trò kính ngưỡng, bá tánh kính yêu. Ai ngờ đến một đêm tòa nhà cao bị sụp đổ rơi vào vào cảnh ăn không đủ no như hôm nay.

Ôn Lang ở một bên ăn cơm, trong lòng cân nhắc, trước đó vẫn là nghĩ cách cho họ kiếm chút tiền đi. Gạo lức vị không ngon, tuy nói hôm nay là đại hôn của cậu cùng Du Cảnh Thù nhưng Du gia sơn cùng thủy tận, cũng không có cái gì ra tiền, trong thôn đại bộ phận người do dự tiếp xúc càng không dễ đến ăn cưới. Cho nên buổi hôn lễ này mười phần đơn sơ. Đồ ăn trong chén cậu cũng không có gì tốt, hơn nữa trình độ nấu cơm thực chẳng ra gì, nếu không phải hắn quá đói thì thật không thể nuốt nổi.

Nhanh chóng ăn xong, Ôn Lang tự giác đi rửa chén. Du Cảnh Nguyệt thấy hắn chủ động đi rửa bát, trong lòng cũng bớt giận.

Còn biết thức thời, không có tính đại thiếu gia.

Đơn giản rửa xong, Tống Lăng Uyển đưa Ôn Lang tới một gian phòng, nói: "Đây là phòng của Cảnh Nguyệt, các ngươi đều là ca nhi, ở chung đi."

Đầu óc trì độn của Ôn Lang bắt đầu nhớ lại, nguyên lai thế giới này khác biệt, ở đây trừ nam nữ thì còn có ca nhi. Ngoài trừ biết sinh hài tử, gầy yếu hơn nam nhân bình thường một chút thì cũng không quá khác biệt. Ca nhi ở giữa có 1 nốt ruồi đỏ, được gọi là dựng chí, dựng chí càng tươi đẹp thì năng lực sinh dục càng mạnh. Ca nhi cứ như vậy là "Long phượng sừng lân"*.

So với nữ nhân thì ca nhi không dễ mang thai chứ đừng nói đến việc thuận lợi sinh sản. So với nam nhân thì không có thân thể cường tráng, cho nên không được ưa thích. Ngoại trừ trời sinh thích ca nhi, gia đình phú quý rất ít người nguyện ý cưới ca nhi làm chính thê.

Mà hắn và Du Cảnh Nguyệt là ca nhi.

Ôn Lang sờ ở giữa mày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện ánh mắt lóe lóe nói: "Không cần phiền toái như vậy, ta ngủ cùng phòng với Du Cảnh Thù, hắn bị ta hại hộc máu, các ngươi hẳn là đã mệt rồi, đêm nay cứ để ta chăm sóc hắn."

Tống Lăng Uyển muốn cự tuyệt liền nghe Ôn Lang nói: "Dì Tống, ngài để ta chiếu cố Du đại ca một đêm đi, nếu không lương tâm ta sẽ cắn rứt, khó ngủ suốt đêm."

Ôn Lang hiện tại mới có 16 tuổi, lúc làm nũng đôi mắt cười như trăng non, càng làm người nhìn thấy tâm tình sung sướиɠ. Tống Lăng Uyển cười cười vỗ vỗ tay hắn nói: "Vậy phiền toái ngươi."

"Không phiền toái, không phiền toái. Cảm ơn dì Tống đồng ý". Dưới đáy lóng Ôn Lang thở dài 1 hơi nhẹ nhõm.

Du Cảnh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu người dám làm gì đại ca ta, ta nhất định sẽ làm ngươi "ăn không hết gói đem đi"".

Ôn Lang vô tội nói: "Cảnh Nguyệt ngươi đã trách oan một mảnh chân tình của ta, ta thật sự chỉ muốn đền bù một chút lỗi lầm của ta mà thôi."

Du Cảnh Nguyệt hoài nghi nhìn hắn, bất quá cũng không nhìn ra cái gì liền tùy ý hắn.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Du Cảnh Thù, Ôn Lang lúc này mới chậm rãi đánh già người đang nằm trên giường. Tuy rằng gặp đại nạn, gầy ốm không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của y bất phàm.

Thật sự là "đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh, vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh".

Ôn Lang đột nhiên hồi thần, mình thế mà nhìn chằm chằm mặt Du Cảnh Thù đến ngây người!

Hắn cúi đầu lột từng tầng áo của mình ra muốn xem xem câu ngọc còn hay không.

"Khụ khụ..."

Một trận ho khan kịch liệt làm Ôn Lang ngẩng đầu, sau đó hắn cùng Du Cảnh Thù đang từ từ tỉnh lại 4 mắt nhìn nhau.

2 người nhìn nhau, tay Ôn Lang còn ở trên cổ áo, ngực trống trơn truyền đến 1 trận lạnh lẽo. Du Cảnh Thù lại thêm một trận ho khan kịch liệt nữa, trừng mắt chỉ vào Ôn Lang, lần thứ 2 sinh khí ngất xỉu.

Ôn Lang: "..."

Hắn thật sự không muốn làm chuyện ngượng ngượng ngùng ngừng với Du Cảnh Thù, hắn chỉ muốn xem một chút. Câu ngọc của mình có còn hay không.

Chú thích:

- Câu ngọc: viên ngọc hình lưỡi câu

- Lông phượng sừng lân: sự vương vả, thói xa hoa kiêu kì. Ý xấu