Chương 14

Mồ hôi trên trán La lão ngũ rơi như mưa, không biết tự lúc nào mà lưng gã đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.

Ôn Lang hơi mỉm cười: "Như thế nào? Không dám sao?"

Nói thật, La lão ngũ không dám, bất quá gã sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy mà thừa nhận ca nhi này rất gan dạ sáng suốt. Việc đó trăm triệu lần không có khả năng, nếu gã thật sự lùi bước, về sau sao có thể ở sòng bạc mà hoành hành, tiểu đệ của gã sao có thể còn nguyện ý đi theo gã.

"Ngươi... ngươi đừng hối hận!" La lão ngụy trang trấn định quát Ôn Lang.

Ôn Lang bốn lạng đẩy ngàn cân, nhàn nhạt nói: "Một đôi tay thôi mà, không đến nỗi nào, cũng đâu phải đánh cược mạng sống, ngươi nói có đúng không?"

Khi hắn nhìn La lão ngũ trên mặt mang theo ý cười, đáy mắt lại là một mảnh sương lạnh.

Cả người La lão ngũ giật mìn một cái, thiếu chút nữa là bị dọa đến chân mềm nhũn.

Gã hốt hoảng đứng trước chiếu bạc, có chút giống như đang lạc vào cõi thần tiên ở chân trời, tại sao lại như vậy? Gã vậy mà lại bị một ca nhi chế trụ?

Quản sự phái một người đến diêu đầu chung*, Ôn Lang giơ tay cự tuyệt nói: "Không phải ta không tin quản sự ngài, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, tốt xấu gì cũng là một đôi tay, không có liền khó coi, ngài nói có phải không?"

*diêu đầu chung: làm người lắc xúc xắc trong tài xỉu á

Quản sự bị hắn đánh đổ chút tâm tư muốn ở giữa gây khó dễ: "Ý ngài là?"

Ôn Lang nhìn bốn phía, chỉ một nam nhân ở trong đám người, người nam nhân này lúc nãy ở trong đám người vẫn luôn đứng cạnh hắn, lúc hắn mới chen chân vào, thấy hắn nhỏ còn liền nhường chỗ cho hắn.

"Vị đại ca này, có thể phiền ngươi một chút không?"

Nam nhân không hiểu sao lại bị chỉ, nhìn nhìn trái phải, khó tin mà chỉ chỉ minh: "Ta sao?"

"Đúng vậy, ngươi có thể làm diêu đầu chung không?" Ôn Lang cười ngâm ngâm hỏi.

"Có... có" Nam nhân thấy hắn cười cười, có chút ngượng ngùng sờ sờ ót.

"Vậy phiền toái ngươi một chút." Ôn Lang nói, lại quay đầu nói với La lão ngũ: "Vị đại ca này hôm nay là lần đầu tiên ta gặp, so với ta các ngươi càng quen thuộc hắn, để hắn làm diêu đầu chung chắc không có vấn đề đi."

Nam nhân bị Ôn Lang chỉ trúng là khách quen của song bạc Duyên Lai, 25 tuổi vẫn còn khá trẻ, trong nhà không có cha mẹ huynh đệ, điển hình của câu một người ăn no cả nhà không đói bụng, thỉnh thoảng sẽ tới chơi một chút, chơi thua hết tiền liền đi về, không đi khắp nơi vay mượn để chơi tiếp, dùng từ hiện đại để hình dung thì chính là một dân cờ bạc tương đối phật hệ.

La lão ngũ nhìn quản sự, ông gật gật đầu, ý chính là Ôn Lang không nói dối.

"Vị đại ca này, xưng hô thế nào?" Ôn Lang quen thuộc mà cùng nam nhân nói chuyện.

Nan nhân rất ít có cơ hội gần gũi nói nhiều lời như vậy với ca nhi, lập tức ngượng ngùng gãi đầu nói: "Ta họ Thạch, gọi là Thạch Thiên."

Ôn Lang gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Ôn Lang và La lão ngũ đứng ở hai bên, ba ván thắng hai.

Không khí ở hiện trường khẩn trương, mọi người ở các chiếu bạc khác cũng tới xem, muốn nhìn xem ca nhi như thế nào mà lại dám đánh cược với La lão ngũ.

Thạch Thiên bị nhiều người nhìn như vậy có chút khẩn trương, hắn nuốt một ngụm nước bọt, có chút chột dạ nói: "Vậy... ta bắt đầu đây."

Ôn Lang bình đảm thản nhiên gật đầu, La lão ngũ trầm mặt nói: "Bắt đầu đi."

La lão ngũ vẫn luôn ở sòng bạc làm tay đấm, thường xuyên đánh cược, học được không ít kỹ xảo, nguyên bản gã chuyên chú dùng tai nghe tiếng lắc, nhưng Thạch Thiên mới nhập môn, diêu không hề có kỹ xảo, căn bản không thể nghe ra quy luật gì.

Chờ gã hồi thần, Thạch Thiên đã để đầu chung lên bàn, lắp bắp nói: "Xong... xong rồi."

La lão ngũ hận đến ngứa răng, thạt muốn bóp chết Thạch Thiên ngay lập tức.

Gã muốn nhìn Ôn Lang, Ôn Lang liếc mắt nhìn gã, cười như không cười nói: "Sao? Muốn đặt theo ta sao?"

Không thể nghi ngờ lời này chính là nhục nhã La lão ngũ, gã tức khắc giận đến đỏ mặt tía tai, há mồm liền muốn chửi thề, quản sự đúng lúc đứng ra nói: "Như vậy, ta đếm ba tiếng, các ngươi lập tức cùng lúc đặt."

Trên lưng La lão ngũ ướt nhẹp, rốt cuộc là đại hay tiểu?

Suy nghĩ gã rối rắm, đôi mắt không biết nhìn nơi đâu.

"Ba--"

"Hai--"

"Một--"

La lão ngũ hoảng hốt đặt "tiểu", gã theo bản năng nhìn Ôn Lang, Ôn Lang khí định thần nhàn nâng tay lên, nhìn gã cười khinh miệt.

Ôn Lang đặt chính là "đại".

Mở đầu chung ra, quả nhiên là "đại".

Trong lòng La lão ngũ chợt lạnh, cả người hoảng hốt, Ôn Lang lại cứ cố ý nhìn tay gã, khóe miệng nhếch lên, một bộ dạng tươi cười.

Ý cười của Ôn Lang như trận cuồng phong kịch liệt bất ngờ đẩy La lão ngũ từ trên vách rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Gã hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thấy môi Ôn Lang khép mở, La lão ngũ cố gắng động não, nổ lực nhìn rõ Ôn Lang nói cái gì.

Thạch Thiên bắt đầu tiếp tục diêu đầu chung.

La Lão ngũ dùng sức vỗ mặt mình "bạch bạch bạch" muốn để bản thân tỉnh táo lên.

Không được, không thể thua!

Đầu chung diêu xong, La lão ngũ nhìn trái phải, một bên "đại", một bên "tiểu".

Rốt cuộc là bên nào?

Mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ giọt rơi xuống mu bàn tay gã, làm gã hồi thần.

Quản sự đã đếm ngược tới "một", La lão ngũ hốt hoảng đặt lên "tiểu", nhìn Ôn Lang thấy hắn đặt lên "đại".

La lão ngũ lộp bộp trong lòng một chút, đồng tử co chặt, xong rồi...

Nhưng khi đầu chung mở ra thì chính là "tiểu", La lão ngũ không thể tin mà nhìn đầu chung, gã... gã đúng rồi?!

Tránh được một kiếp trong lòng gã liền nảy lên vui sướиɠ, mừng như điên, nhóm tùy tùng nhỏ của gã cũng sôi nổi vì gã hoan hô nhảy nhót.

Đấy! Ông trời nhất định đứng về phía gã, dám đối nghịch gã liền chờ chết đi.

Gã nhìn nhìn Ôn Lang, chờ gã thắng, gã liền bắt tiểu ca nhi to gan lớn mật này lại, chờ chơi chán rồi thì sẽ chặt hai tay của hắn, để xem hắn còn kiêu ngọa như vậy nữa không.

Trong lòng La lão ngũ đang suy nghĩ sau khi thắng sẽ chúc mừng như thế nào, nhất định phải đi Bách Hoa Lâu để uống hai ly, lại hảo hảo tính sổ tiểu ca nhi này.

Ôn Lang nhìn biểu tình của La lão ngũ, hoàn toàn có thể đoán ra được trong lòng gã nghĩ cái gì, thật đúng là ngu xuẩn, cái gì cũng đều viết lên mặt.

La lão ngũ định mở miệng nhục nhã Ôn Lang vài câu, liền nghe Ôn Lang dùng thanh âm trong trẻo nói với gã: "Chúc mừng".

Cái gì, La lão ngũ nhận ra một tia không thích hợp, vì sao? Không phải hắn thua sao? Sao có thể bình tĩnh như vậy mà chúc mừng gã.

Không, nhất định là giả vờ, hắn nhất định đã sợ tới mức đái trong quần, khí định thần nhàn đều là làm bộ làm tịch, nhất định là thế, một ca nhi lá gan có thể lớn bao nhiêu, khẳng định là sợ rồi.

Trong lúc La lão ngũ còn đang nghĩ như vậy, ván thứ ba bắt đầu rồi.

Đây là ván quyết định thắng bại, đến tột cùng ai thua ai thắng, ai chặt tay ai, tất cả đều được định đoạt bằng một bàn này.

La lão ngũ hít sâu một hơi, để bản thân ổn định, nổ lực phân tích âm thanh của đầu chung.

Trải qua hai ván, La lão ngũ đã quen với thủ pháp lộn xộn của Thạch Thiên, gã dần dần lĩnh ngộ được một chút môn đạo.

Là "đại".

La lão ngũ mở choàng mắt, trong lòng gã là một trận đại hỉ, không chú ý bởi vì Thạch Thiên uống chút rượu, tay run một chút.

Quản sự đếm xong ba tiếng, La lão ngũ tự tin đặt "đại", mà Ôn Lang đặt lại chính là "tiểu".

La lão ngũ đắc ý vênh váo, há mồm liền châm chọc Ôn Lang: "Lát nữa ngươi quỳ xuống dễ nghe cầu xin ta, ta có thể suy xét thả cho ngươi một con ngựa."

Những người ở đây cuối cùng cũng nghe gã nói lời ô ngôn uế ngữ, người ở sòng bạc tuy không phải đều là người đúng đắn, nhưng vừa rồi có người theo Ôn Lang thắng tiền, nghe La lão ngũ nói với Ôn Lang là một ca nhi những lời như vậy, lập tức có chút tức giận nói: "La lão ngũ, ngươi đừng vội lên mặt, ai thua ai thắng còn không nhất định đâu."

La lão ngũ tự tin gã sẽ thắng, kiêu căng ngạo mạn nói: "Các ngươi thiên vị hắn như vậy, chẳng lẽ ca nhi này cho các ngươi cái gì tốt sao?"

Thời điểm gã nói lời này cười rất hạ lưu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra gã ám chỉ Ôn Lang ai cũng có thể làm chồng.

Ôn Lang lại không tức giận, lạnh lạnh nhìn gã một cái nói: "Ngươi yên tâm, lát nữa ngươi có quỳ xuống kêu ta là cha, ta cũng sẽ không bỏ qua."

"Ngươi!" La lão ngũ tức muốn hộc máu chỉ Ôn Lang, rất nhiều người ở đây vì câu nói của Ôn Lang mà cười phá lên ha ha.

"Hừ, lão tử không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi, mau mở ra, có người khóc!" La lão ngũ vênh mặt hất hàm sai khiến Thạch Thiên.

Thạch Thiên rụt rụt cổ, cố nhịn ý cười ở khóe miệng, mở đầu chung ra.

Là "tiểu"!

"Sao... sao có thể!" La lão ngũ không thể tin lùi mấy bước, thất hồn lạc phách nhìn đầu chung, như cũ là "tiểu".

"Chuyện này không có khả năng! Nhất định là ngươi đυ.ng tay đυ.ng chân!" La lão ngũ chỉ vào Ôn Lang mà rống lớn.

Ôn Lang không muốn cãi cọ với gã, nhìn về phía quản sự: "Người sòng bạc các ngươi, thua liền không nhận sao?"

Quản sự xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Không, đương nhiên không phải, đã đánh cược thì phải chịu thua."

Nhiều người nhìn như vậy, quản sự cũng không có khả năng quỵt nợ, ông còn phải làm sinh ý, huống chi ông chỉ là một quản sự, cũng không phải chủ nhân của sòng bạc Duyên Lai, nếu hôm nay quỵt nợ, về sau còn có ai đến sòng bạc của bọn họ, chỗ của bọn họ cũng không phải độc quyền một mình, còn hai đối thủ cạnh tranh cường đại.

"Tỷ phu, ngươi nói lời này là có ý gì? Nếu ta không có tay, ngươi ăn nói với tỷ tỷ ta như thế nào?" La lão ngũ quyết tâm muốn quỵt nợ, gã cho rằng quản sự đứng về phía gã, tiểu ca nhi này chỉ là người thường không thân phận, không bối cảnh, sai tay đấm đuổi đi là được, sao phải chặt tay gã!

Quản sự hận luyện sắt không thành thép, nhưng ông biết La lão ngũ nói không sai, nếu gã thật sự không có tay, thê tử ông nhất định sẽ nháo đến long trời lỡ đất.

"Xin hỏi tiểu ca nhi họ gì?" Quản sự chỉ có thể hạ thấp tư thái, nghĩ cách cầu tình Ôn Lang.

Ôn Lang nhìn nhìn ông nói: "Như thế nào? Quản sự không muốn thực hiện lời hứa, sau khi biết họ tên ta, liền tới nhà ta tìm phiền toái sao?"

"Không không không, không phải, ngài chắc cũng nhìn ra, La lão ngũ là thê đệ của ta, ta tuyệt không có khả năng trơ mắt nhìn hắn mất đi đôi tay. Ngài bán cho ta chút mặt mũi, chỉ cần không chặt tay hắn, muốn làm sao để hết giận đều được." Quản sự nhìn ra được tuy Ôn Lang nói trong nhà bán tranh chữ, nhưng khí độ cùng tác phong hành sự tand nhẫn của hắn, nhìn thế nào cũng không giống người thường, tự nhiên không dám đắc tội.

Ôn Lang cũng không phải thật sự muốn tay của La lão ngũ, một đợt thao tác vừa rồi, về sau phỏng chừng gã không dám đánh cược nữa, bóng ma tâm lý khẳng định không nhỏ.

Hắn cùng Du gia ở chỗ này không có chỗ dựa, nếu hôm nay chặt tay La lão ngũ, tỷ tỷ gã chắc chắn sẽ không để yên, chi bằng bán cho quản sự một ân tình.

"Quản sự nếu đã nói như vậy, ta bán cho ngài chút mặt mũi, La lão ngũ phải bồi thường tiền thuốc men cho cha ta, ông bị thương, đệ đệ ta cũng bị dọa sợ không nhẹ, vài ngày kế tiếp không có khả năng tiếp tục bày hàng, phí tổn thất này La lão ngũ cũng phải đền bù, cái này không quá phận đi?"

La lão ngũ muốn mắng người, quản sự liền đè tay gã lại nói: "Không quá phận, không quá phận, nên thế."

Ôn Lang lại nói: "Cái đó đều là cơ bản, cha ta và đệ đệ tai bay vạ gió, La lão ngũ có phải nên xin lỗi họ?"

"Nên, nên, không biết ý của tiểu ca nhi ngài là?" Quản sự nghe vậy, thực vừa lòng, Ôn Lang thật sự cho ông mặt mũi, không há mồm ra oai.

Ôn Lang bình tĩnh nhìn La lão ngũ nói: "Ta muốn hắn tự mình đi quỳ gối dập đầu ở trước sạp của cha ta mà xin lỗi ông và đệ đệ ta."

La lão ngũ tức giận muốn mắng người, mắt Ôn Lang như lưỡi dao sắc bén, nhìn về phía gã nói: "Hay là ngươi nguyện ý bị chặt tay hơn?"