Ôn Lang và hai tiểu gia hỏa đã đi được một khoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng của nhóm phụ nhân lớn giọng nghị luận.
Du Cảnh Dương cố gắng giữ nét mặt nhưng khóe miệng đã xụ xuống, một bộ dạng rất không cao hứng, nhóc khống chế giỏi hơn Du Uẩn Vi, cô nàng đã đỏ hốc mắt, rũ đầu nhỏ, hít mũi một cái.
"Đừng nghe các nàng nói bậy, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, nghề nghiệp không phân thấp hèn hay cao sang, các nàng khinh thường chính mình, không có tự trọng, các ngươi ngàn vạn lần cũng không được nghĩ như vậy. Làm nông thì sao, chúng ta không dựa vào người khác, tự làm ra cơm từ chính đôi tay của mình, không ai có thể cười nhạo." Ôn Lang nghiêm túc nói.
Song bào thai ngẩng đầu, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, Ôn ca ca nói rất có lý, hai nhóc cảm thấy Ôn ca ca có chút giống với đại ca lúc trước, khi hai nhóc chán nản thất vọng sẽ an ủi, chỉ dẫn phương hướng cho hai nhóc.
Hai tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"
Ôn Lang xoa đầu bọn chúng, mỉm cười: "Đi, chúng ta đi cắm cá."
Cắm cá là thứ đứng nhất trong các kỹ năng sống, không thể cậy mạnh, bởi vì khúc xạ ánh sáng, ở trên bờ nhìn cá ở chỗ này nhưng thực tế lại ở chỗ khác, cũng may thời điểm trước kia đi theo ông ngoại, từng có kinh nghiệm cắm cá, sau khi thành niên thường xuyên bay khắp thế giới, cũng đã thực tiễn nhiều lần nên lúc này cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Hắn nâng cọc, chuẩn xác tàn nhẫn hạ xuống, nhấc lên, cọc thành công cắm được một con cá.
"Oa! Ônn ca ca thật lợi hại!" Du Uẩn Vi kinh ngạc cảm thán, ngồi ở trên bờ liên tục vỗ tay, ngay cả Du Cảnh Dương luôn âm trầm cũng không nhịn được mà lộ ra ý cười, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Ôn Lang dùng nhánh cây bên cạnh, làm cho hai đứa nhỏ hai cây cọc nhỏ đơn sơ.
"Hai ngươi cũng thử xem, cẩn thận một chút đừng làm ướt ống quần." Ôn Lang cẩn thận dặn dò.
Du Cảnh Dương cũng Du Uẩn Vi rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, tính trẻ con vẫn chưa dứt, gần đây không khí trong nhà luôn căng thẳng, thần kinh luôn không được thả lỏng, được Ôn Lang cổ vũ, hai tiểu hài nhi không bao lâu liền chơi vui đến sảng khoái.
Cá không cắm được mấy con nhưng cả người đã dính đầy nước, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dưới ánh mặt trời, thật là đáng yêu.
"A! Ôn ca ca ta bắt được một con cá!" Đôi mắt Du Cảnh Dương mở to như chuông đồng, tay còn ở trong nước không dám lấy lên.
Du Uẩn Vi ở một bên cũng không dám lại gần, nín thở, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Du Cảnh Dương, Ôn Lang cổ vũ nói: "Bình tĩnh, đừng buông tay, chậm rãi nhắc lên."
Du Cảnh Dương trịnh trọng gật đầu, tựa như Ôn Lang đã giao cho nhóc một sứ mệnh liên quan đến tính mạng.
Ba người khẩn trương nhìn chằm chằm tay Du Cảnh Dương, nhóc cảm giác lưng mình đã cứng còng, cuối cùng, Du Cảnh Dương cũng chịu hết nổi mà nhắc tay lên.
"A..." Ôn Lang trầm mặc.
Du Cảnh Dương trợn tròn mắt, Du Uẩn Vi ngẩn người rồi cười phá lên: "Ha ha, Dương Dương ngươi ổn không? Đây là cục đá mà!"
Khuôn mặt nhỏ của Du Cảnh Dương tức khắc đỏ bừng, nổ lực khống chế gương mặt, nhấp môi, nhịn không được khóc,
Ôn Lang nhìn kỹ, cục đá trong tay Du Cảnh Dương có hình dáng rất giống một con cá, sờ lên cũng thập phần bóng loáng, chắc ở dưới nước đã lâu.
"Cục đá này rất giống con cá, khó trách Dương Dương nhìn lầm, chúng ta đem nó về giữ làm kỷ niệm có được không?" Ôn Lang cong lưng nhìn vào mắt nhóc, thương lượng.
Du Cảnh Dương nghe vậy, trên mặt liền xuất hiện ý cười, tựa như xấu hổ và che miệng lại, để gương mặt bình thường trở lại, trịnh trọng gật đầu: "Được."
Rõ ràng là túi khóc nhỏ, lại cứ nổ lực bày ra bộ dạng của đại nhân, thật là đáng yêu quá trời quá đất.
Ôn Lang sờ sờ đầu xù xù của nhóc, giúp nhóc bỏ đá vào sọt, trong sọt đã có không ít cá, cũng đủ để bọn họ ăn mấy bữa cơm, nếu không thì đem lên trấn trên để bán cũng rất tốt.
Hắn nghĩ đến đào hắn ngâm cùng tía tô với gừng, ngày mai đã có thể ăn, nếu ngon liền đem lên trấn trên để bán, thuận tiện đi bán cá luôn, dù có ít thì cũng là tiền.
"Ôn ca ca, là con cua!" Du Cảnh Dương đào một cái hang, kết quả trong hang bò ra hai con cua.
Ôn Lang liền sáng mắt: "Mau bắt nó, buổi tối chúng ta thêm cơm."
Cuối cùng bọn họ không chỉ bắt được không ít cá, còn bắt được cua với tôm, Ôn Lang thỏa mãn dắt hai tiểu gia hỏa người đã ướt nhẹp trở về, bất quá lúc này nắng gắt, đi chưa được mấy bước, quần áo ướt trên người cũng khô được một nửa.
Ngoài ruộng đều là thôn dân đang bận rộn, thấy Ôn Lang thì có người chào hỏi hắn, cũng sẽ có người không phản ứng hắn.
"Ngươi là phu lang của Du Cảnh Thù?" Trên đường nhỏ ở nông thôn, một nam nhân khoảng 50 tuổi, tiến tới nói chuyện với Ôn Lang.
"Là ta, ngài là?" Ôn Lang mới đến, không thể nào quen thuộc người trong thôn.
Nam nhân nâng tay áo lau mồ hôi trên trán nói: "Ta là Du Quảng Thân, lí chính thôn Lâm Khê."
Ôn Lang bừng tỉnh đại ngộ: "Lí chính đại nhân khỏe, ngài tìm ta là có việc gì sao?"
Du Quảng Thân lấy từ trong tay áo ra hai bản công văn, đưa cho Ôn Lang: "Đây là vài ngày trước gã sai vặt của ngươi giao cho ta, gần đây nhiều việc, quên đưa cho ngươi".
Ôn Lang vừa thấy liền biết đây là công văn chứng mimh thân phận của hắn cùng Du Cảnh Thù, Ôn Lang bất động thanh sắc nhận lấy, trên mặt mỉm cười: "Làm phiền lí chính đại nhân."
"Không phiền, hiện giờ ngươi đã vào hộ tịch Du gia thì chính là người của Du gia, cũng là người thôn Lâm Khê chúng ta, nếu sau này có khó khăn, có thể đến phía Đông tìm ta, nhà ta ở hướng đó." Du Quảng Thân chỉ chỉ cho Ôn Lang, hắn ẩn ẩn có thể thấy một gian nhà ngói.
Không hổ là lí chính đại nhân, quả thực giàu có hơn thôn dân bình thường, người khác đều sống trong nhà cỏ tranh, người ta đã sống trong nhà ngói.
Trong mắt Ôn Lang - người từng sống trong tòa nhà cao ốc building thì nhà của lí chính rất đơn sơ, nhưng đối lập khác biệt như thế này thì cũng xem như khá giả.
"Được, đa tạ lí chính." Ôn Lang dừng một chút, nhớ tới một sự kiện, sẵn tiện hỏi: "Vừa lúc vãn bối có chút chuyện muốn hỏi lí chính đại nhân một chút có được không?"
Du Quảng Thân vuốt râu của mình nói: "Chuyện gì?"
"Nghe nói nhiều năm trước cha ta mở học đường để giúp đỡ người dân trong thôn, không biết bây giờ học đường đó có còn hay không?" Ôn Lang đã nghe Du Hạo đề cập qua, y lúc trước là quản lý học đường của Du Minh Viễn, bất quá làm được vài năm, học đường liền không còn gì.
Du Quảng Thân nghe vậy thở dài một hơi nói: "Có chuyện này, chỉ là sau khi Du lão gia ngừng quản lí học đường, trường cần tiền, tiên sinh dạy học cũng cần ăn cơm, không nhận được tiền lương cũng như quà nhập học, dần dà, tự nhiên sẽ không tiếp tục dạy học, học đường liền giải tán."
Ôn Lang nghe vậy nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn không hiểu biêtx quá nhiều chuyện của Du gia, nhưng Du Minh Viễn làm người thế nào hắn vẫn biết rõ, đạo đức tốt, trời quang trăng sáng, ngay cả hắn cũng có thể thu lưu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, Ôn Lang mở miệng nói: "Cha ta làm người như thế nào, lí chính đại nhân chắc cũng biết, trong đó chắc chắn có hiểu lầm, mong lí chính đại nhân sẽ không để chuyện này trong lòng."
Du Quảng Thân đại khái hiểu rõ trong lòng, xua xua tay nói: "Du tướng, Du lão gia gia làm người thế nào, người trong thôn chúng ta đều rõ ràng, chắc chắn có chuyện kỳ quặc, chỉ là Du lão gia chưa nói rõ, người trong thôn cũng không hỏi nhiều."
Nghe được lời này, Ôn Lang đã hiểu, ý tứ của Du Quảng Thân chính là mặc kệ chuyện này có liên hệ đến Du Minh Viễn hay không thì vẫn hy vọng ông có thể giải thích rõ ràng, sau này nhà bọn họ còn muốn sinh hoạt ở đây, hương thân cùng quê, luôn cần sự giúp đỡ của nhau, xa lánh quá cũng không được tốt.
"Lí chính đại nhân nói phải, sau khi trở về ta sẽ thương lượng với cha ta." Lời này của Ôn Lang làm Du Quảng Thân vừa lòng mà gật đầu, ông cho rằng Du Cảnh Thù lấy về một tiểu thiếu gia kiêu ngạo, không ngờ phu lang của y cũng rất không tồi.
"Ta còn có một chuyện muốn hỏi lí chính đại nhân một chút, không biết học đường này có mở lại được hay không?"
Đêm qua Ôn Lang đã nghĩ tới, hà tất mà phải bỏ gần tìm xa, ở trấn trên không thể tìm chỗ dạy học, nhưng ở trong thôn khẳng định có không ít người cần tới.
Tài nguyên trong thôn có hạn, trấn trên lại xa, tiên sinh dạy học đều giống nhau không muốn tới, hơn nữa chi phí mời lão sư không phảo gia đình nào cũng đủ khả năng để bỏ ra, Du Minh Viênc hoàn toàn có thể thu ít tiền một chút, để hài tử đủ tuổi đến trường trong thôn đến chỗ ông đọc sách, ông từng là Trạng Nguyên lại từng là Tể tướng, đủ để hấp dẫn người lớn đưa con em mình tới.
Huống chi, ở trong thôn dạy học, không những gần nhà, mà Du Cảnh Thù cùng Du Cảnh Nguyệt cũng có thể làm lão sư.
Ôn Lang vẫn cảm thấy để Du Cảnh Thù cả ngày ở trong phòng buồn bực, tự oán tự giải cũng không phải tốt, không bằng kiếm việc gì đó cho y làm, chỉ cần một chút cảm giác thành tựu nho nhỏ cũng đủ để cứu vớt một người, khiên y chậm rãi có lại lòng tin.
"Ai, ta cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng chỗ chúng ta là thâm sơn cùng cốc, cơ bản là không có tiên sinh nào đồng ý đến đây dạy học, còn nữa, tiền và quà nhập học không phải gia đình nào cũng gánh vác nổi". Du Quảng Thân sao có thể không nghĩ đến, Du Minh Viễn lúc trước đậu cao trung, quyên tiền cho thôn tu lộ, quản lý học đường, Du Quảng Thân còn cho rằng thôn của họ sẽ giàu lên, nhưng cuối cùng đến lúc ông nhận vị trí này, thôn Lâm Khê vẫn là dáng vẻ kia.
"Ý của lí chính đại nhân chính là nếu có người nguyện ý dạy, tiền nhập học thấp, đại nhân liền để hài tử trong thôn đến đọc sách." Ôn Lang cười ngâm ngâm nhìn Du Quảng Thân hỏi.
"Đó là đương nhiên, nhưng chuyện tốt như vậy sao có thể chứ." Du Quảng Thân buồn rầu buông tay lắc đầu.
Ôn Lang cười đắc ý nói: "Lí chính đại nhân cứ thong thả chờ, nếu việc thành, đại nhân phải giữ lấy lời."
Du Quảng Thân cười khổ, đang muốn nói sao có thể, đột nhiên nhớ tới, như thế nào không thể! Không phải Du gia có tới hai Trạng Nguyên sao!
Tuy nói Du Minh Viễn thân mang tội, nhưng cụ thể ông phạm tội gì, bọn họ cũng không rõ ràng, hơn nữa trời cao hoàng đế xa, thiên tử ở Hoàng Đô có thể quản chuyện ở thôn Lâm Khê xa xôi này của bọn họ sao, dù một nhà Du Minh Viễn có tội, cũng không thể cấm họ truyền nghiệp thụ đạo.
"Ha ha ha ha, phu lang Cảnh Thù, nếu chuyện thành, ta sẽ để thôn dân tạ ơn ngươi." Du Quảng Thân giơ tay muốn vỗ bả vai Ôn Lang, bỗng nhớ tới Ôn Lang là ca nhi, là phu lang của Du Cảnh Thù, ông là trưởng bối như vậy không được tốt nha, bèn xấu hổ thu hồi tay đã giơ đến giữa không trung.
"Lí chính đại nhân quá lời." Ôn Lang cười tủm tỉm từ biệt Du Quảng Thân, nắm tay hai nhóc tử về.
Chân bọn họ vừa tới liền nghe tiếng Du Hạo phía sau hấp tập chạy tới, hốt hoảng thất thố noi: "Du phu nhân, Du lão gia đã xảy ra chuyện."