Quyển 1 - Chương 40: Tiệc rượu trung thu (3)
Lý Nghi biến sắc, nhướng mày, không nói gì thêm.
Lý Kỳ bất mãn trừng mắt nhìn y:
- Dương Hồi, đừng có ác khẩu mắng người.
Dương Hồi vội vàng ha hả cười, quay đầu không nói.
Tiêu Duệ thản nhiên đảo mắt nhìn Dương Hồi, lại nhìn Hàm Nghi công chúa Lý Nghi đang ngồi ngay ngắn, làm sao không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ nhếch miệng cười khẽ. Trong lịch sử chẳng phải đã ghi lại rằng Hàm Nghi công chúa sau này sẽ gả cho vị Phò mã Dương Hồi này sao? Nói như vậy, gã thanh niên thần sắc kiêu căng Dương Hồi này chính là đi theo Lý Nghi tới Lạc Dương rồi.
Hắn cúi người thi lễ về phía Lý Nghi và Lý Kỳ, sau đó về lại chỗ của mình.
Lô Tuyền đứng lên giảng hòa, gã nhìn bầu trời mờ tối, khoát tay áo, cho bọn hạ nhân xung quanh bật đèn trời lên. Những ngọn đèn lay động trên sân, trời thu hiu quạnh, xung quanh đài thưởng nguyệt, cảnh tượng thật vắng lặng, yên ả.
- Hai vị điện hạ, hạ quan có một vế trên, đã suy nghĩ rất nhiều mà không thể nào giải được, khẩn cầu chư vị ở đây đối giúp vế dưới. “Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ” (1)
Lô Tuyền chậm rãi đọc. Vế đối này là gã đọc được từ một quyển sách cổ tiền triều, chỉ có vế trên mà không có vế dưới. Gã cũng đã suy nghĩ nhiều ngày nhưng không thể tìm được vế dưới thỏa đáng, cũng đã đưa cho rất nhiều danh sĩ Lạc Dương nhưng cũng không giải được, vừa lúc gặp yến tiệc Trung thu này, gã liền mang ra.
Mọi người nâng cốc trầm ngâm, do dự. Thật lâu sau, đến khi trăng đã lêи đỉиɦ đầu, vẫn không ai có thể xuất ra được vế đối. Lô Tuyền hắng giọng mấy cái, cười nói:
- Chư vị có thể xuất ra vế dưới chỉ giáo hạ quan được không?
Lý Nghi đỏ mặt cười nói:
- Lô đại nhân, vế đối này thật là kỳ lạ, có vật sống có vật chết, còn có cả nhân vật, nếu muốn đối thật tinh tế thì thực sự là rất khó.
Lô Tuyền ha hả cười, chợt thấy Dương Hồi đổi sắc mặt, có vẻ hiểu được, đứng dậy khom người nói:
- Lô thế thúc, tại hạ có một câu, miễn cưỡng có thể dùng.
Lô Tuyền a một tiếng:
- Dương Hồi hiền chất mời giảng, bản quan chăm chú lắng nghe.
Dương Hồi đắc ý hắng giọng, còn liếc mắt quét qua Lý Nghi một cái như vô tình, lúc này mới cất cao giọng:
- Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông. (2)
Lô Tuyền trầm ngâm, dưới sân có mấy người hô lên khen hay. Dương Hồi thấy chỉ có ít người ủng hộ, sắc mặt liền trở nên khó coi, chậm rãi lại ngồi trở về.
- Tiêu lang, vế đối của Dương công tử chỉ tính là gượng đối nhỉ.
Thiếu nữ Ngọc Hoàn tựa đầu vào vai Tiêu Duệ, cúi đầu mỉm cười, lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn đã sắp treo lêи đỉиɦ đầu, không kìm được hô:
- Tiêu lang, trăng lên rồi.
Ánh trăng như hoa, chiếu khắp không gian, Tiêu Duệ thản nhiên mở miệng:
- Hình thức thì được nhưng thần thì không được, hai câu này không hề ăn khớp, miễn cưỡng, rất miễn cưỡng.
“Thạch Tú, Hoa Vinh”, đều là tên những nhân vật hảo hán Lương Sơn Bạc đời sau, nhưng theo lời Dương Hồi ở Đại Đường hiện tại thì đương nhiên không phải ý này. Ý của y chính là hoa nở, cho nên đối không chỉnh.
Tất cả mọi người đang im lặng trầm tư nên dù hai người chỉ khe khẽ trao đổi nhưng tiếng nói vẫn truyền tới tai Dương Hồi. Dương Hồi bỗng nhiên nổi giận đứng lên, quát:
- Tiêu Duệ, ngươi nói khoác mà không biết ngượng, ngươi có thể có vế dưới không?
Bất kể kiếp trước hay kiếp nay, không hiểu tại sao, Tiêu Duệ đều không thể chịu nổi những kẻ kiêu ngạo, ỷ vào quyền thế của cha ông, gia đình, hống hách, không tự biết mình. Hắn nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ bé, mềm mại của thiếu nữ ra, chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười:
- Dương công tử nói vậy, tại hạ thực ra đúng là có một vế dưới, xin mang ra làm trò cho chư vị.
Lô Tuyền gật gật đầu:
- Mời Tiêu công tử đối.
- Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu. (3)
Tiêu Duệ vừa đọc vế đối ra, tất cả mọi người trên sân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là ôm bụng cười to. Hai người Lý, Đỗ lại cười tới mức nghiêng ngả, còn Lý Nghi chỉ nhẹ nhàng che miệng cười:
- Tiêu công tử đối rất chuẩn, chỉ có điều hơi đùa quá đáng.
Dương Hồi nổi giận nói:
- Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng. Hai vị điện hạ đang ở đây, ngươi dám lấy lời thơ dâʍ đãиɠ ra đối, có biết tội chưa? Ta tưởng ngươi là tài tử thế nào, hóa ra chỉ là chút tài học xấu xa, bẩn thỉu.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng. Hắn vốn là kẻ ham vui, nhưng nhìn Dương Hồi này hùng hổ mắng chửi mình, hắn thực không hiểu gã này có phải uống nhầm thuốc hay không nữa.
- Chẳng qua chỉ là đùa cho vui thôi mà, Dương công tử hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó.
Đôi mắt Tiêu Duệ lóe lên, rốt cục trong lòng không kìm nổi bùng lên ngọn lửa:
- Tại hạ mặc dù bất tài, tuy nhiên chỉ là một câu đối mà thôi, cũng có thể đối chỉnh được.
- Xuân hồi đại địa tiên Lý Bạch vọng Liễu Trang tối hảo Dương Hùng
Tiêu Duệ cất cao giọng nói.
- Tuyệt diệu!
Lô Tuyền mừng như điên, uống liên tiếp vài ngụm, sau đó chắp tay với Tiêu Duệ
- Tiêu công tử tài hoa nhanh nhẹn, đối quá hay, quá chuẩn!
- Điểu tại lung trung đối xuân hồi đại địa, Khổng Minh đối Lý Bạch, Trương Phi đối Liễu Trang, Quan Vũ đối Dương Hùng, thật sự là hay lắm. Xuân hồi đại địa chi phong cảnh, đào lý tiên bạch, liễu sắc trừu nha, dương thụ thổ phương. Hay lắm hay lắm!
Đỗ Phủ không kìm nổi đứng dậy vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi
- Tử Trường, tuyệt diệu!
Đây đại khái có thể coi là tuyệt đối, mặc dù không thích nhưng Dương Hồi cũng không thể nào cãi được. Đến lúc này, cha con Lưu U Cầu vẫn trầm mặc ngồi đó mới khϊếp sợ liếc nhau, lại quay sang nhìn Tiêu Duệ, ánh mắt giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Duệ tâm thần kích động, đột nhiên quay người dịu dàng nhìn thiếu nữ Ngọc Hoàn:
- Chư vị, tại hạ còn có một câu nữa để đối. “Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga” (4)
Vừa đọc ra, tất cả mọi người lại tiếp tục ngạc nhiên thán phục không ngừng. Vế ra khó khăn như vậy, không ngờ tiểu tử này đố liền hai lần đều rất chỉnh. Không ít kẻ tự xưng là danh sĩ phong lưu, tài tử Lạc Dương cũng phải đỏ mặt.
Lý Nghi trầm ngâm đứng dậy, dùng ánh mắt phức tạp mờ ảo nhìn khuôn mặt thẹn thùng của thiếu nữ Ngọc Hoàn, thản nhiên nói
- Tiêu công tử, Điêu Thiền, Thường Nga cũng là chỉnh, nhưng mà Ngọc Hoàn dường như…
Tiêu Duệ khom người nói
- Bẩm công chúa điện hạ, Ngọc Hoàn cũng là tên người. Vị hôn thê của tại hạ là Dương thị Ngọc Hoàn, xinh đẹp như hoa, tại hạ cả gan lấy tên nàng để đối, mong rằng điện hạ thứ lỗi một phần.
Lý Nghi a một tiếng, thần sắc hơi biến đổi, mỉm cười:
- Tiêu công tử tâm tư sâu xa, tình thâm ý trọng! Dương gia tiểu thư có thể được vị hôn phu như thế, thật sự khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị!
Thiếu nữ lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra Tiêu lang không ngờ lấy tên mình ra để đối, nhưng lại đối rất tinh tế, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên thẹn thùng, càng thêm xinh đẹp.
Lưu U Cầu không kìm nổi thở dài một tiếng, buồn bực hung hăng đấm một cú xuống mặt cỏ. Bất kể thế nào, lão cũng không rõ, tại sao gã tiểu tử họ Tiêu vốn phóng đãng, ăn không ngồi rồi, không học vấn, ăn nhờ ở đậu nhà mình trước kia, giờ lại như thay da đổi thịt, từ dáng vẻ tới khí chất đều khác hẳn với trước kia. Bao cỏ biến thành tài tử, lưu manh tu thành chính quả, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?
1. Điểu tại lung trung vọng Khổng Minh tưởng Trương Phi vô nại Quan Vũ
Chim trong l*иg, nhìn lỗ sáng, muốn bay cao, ngại chi lông cánh
2. Lĩnh thượng tịch mai, luyến Thạch Tú, phán Hoa Vinh, kháp phùng mộ đông
Mai trên núi, yêu vách đá, mong hoa nở, đã thấy cuối đông
3. Thê tại phòng lý phán tình nhân niệm phanh phu khả tích trượng phu
Vợ trong phòng mong tình nhân hiểu chồng mình là người chồng đáng thương
4. Nữ lập các lâu phi Điêu Thiền bội Ngọc Hoàn cô ảnh Thường Nga
Nữ đứng (trên) lầu cao, ném ngọc bội (hình) ve sầu, chỉ còn bóng Hằng Nga cô đơn