Chương 96: Hoa ngọc trâm

Mưa Giang Nam, gió thổi dọc theo sông dài.

Bích ngõa yên hôn trầm liễu ngạn

Hồng tiêu hương nhuận nhập mai thiên

Màn mưa phất phơ như lụa.

Cơn mưa mùa thu đổ xuống vùng núi đã quét đi độ ấm còn sót lại trong ngày, cũng xóa đi dấu vết Tô Phục lưu lại trên đường khi trốn thoát mai phục, đám người kia truy đuổi tới gần chùa Vân Tòng thì mất dấu.

Tô Phục nghiêng người nằm trên mặt đất, vẫn luôn cẩn thận nghe ngóng hướng đi của đám người đó, thẳng đến khi tiếng bước chân dần dần rời xa rồi yên lặng, hắn mới thả lỏng một chút.

Nhiễm Nhan hai mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm trần nhà, nửa điểm buồn ngủ cũng không có, nàng trở mình, xuyên thấu qua khe hở màn trúc mà nhìn Tô Phục, hắn đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đến tột cùng có ngủ hay không, bọc vải đựng thi cốt kia được đặt trong tầm tay.

Tô Phục vì khối thi cốt này mà tình nguyện bán mạng 5 năm cho người khác, thật sự không thể tưởng tượng, trong tay nải này là ai?

Trong phòng yên lặng, trạng thái hai người từ phòng bị dần dần thành thả lỏng, ý thức bị cơn buồn ngủ chiếm cứ.

Có lẽ là trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều về chuyện kiếp trước, Nhiễm Nhan vừa tiến vào mộng, thì cơn ác mộng kiếp trước vẫn luôn quấn lấy nàng không bỏ liền xuất hiện.

Nhà xưởng cũ nát, mười mấy tên nam nhân với nụ cười dữ tợn đáng khinh bước tới gần một nữ tử trẻ tuổi, chừng 24-25 tuổi, tim Nhiễm Nhan vọt lên cổ họng, nàng hy vọng lần này sẽ có thể có cái gì đó khác đi, đáng tiếc vẫn là một tên thanh niên duỗi tay ra thu hút sự chú ý của nàng, một tên nam nhân trung niên gầy ốm khác ở bên cạnh ra tay đánh lén.

Nhiễm Nhan la lớn: "Vân Lâm, trong tay tên gầy kia có bột phấn, mau tránh ra!"

Tần Vân Lâm căn bản không nghe thấy nàng kêu, xoay người phi thân đá vào cổ tên thanh niên. Tên trung niên gầy ốm vừa thấy thời cơ tới, nhanh tay móc từ trong ngực ra một cái bao nilon, vung tay lên, rải đống bột phấn lên gương mặt tú mỹ của Tần Vân Lâm.

Mấy nam nhân khác thấy đã đắc thủ, lập tức chen chúc mà vọt tới, đem Tần Vân Lâm trói lại, dùng băng dán bịt kín miệng.

Có người lấy dầu cải đã chuẩn bị trước chà lau đi bột phấn dính trên mặt nàng, cười dâʍ đãиɠ: "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chờ lát nữa nếu mà nhìn không thấy, thì rất đáng tiếc a!"

Nhiễm Nhan gấp đến độ cả người đổ mồ hôi, xông lên phía trước đánh đá những tên cầm thú đó, đáng tiếc nàng thân thể hư ảo, căn bản không có chút ảnh hưởng gì với bọn chúng.

"Mau, đem cảnh phục cho nàng mặc vào." Một nam nhân khác nhéo cằm Tần Vân Lâm, hừ lạnh nói: "Mấy tên cảnh sát các ngươi, không phải cả ngày đều mặc cảnh phục thị uy sao, lúc này cho ngươi thị uy thỏa thích, thế nào? Chờ lát nữa một mình hầu hạ mười ba người chúng ta, ngươi phải lấy cốt khí cảnh sát ra mà chịu đựng"

Hai tên thô lỗ xé rách quần áo Tần Vân Lâm, lộ ra nội y màu trắng bên trong, cùng với bộ ngực cao ngất, rồi mặc vào cho nàng một bộ cảnh phục phỏng chế. Trong đó một tên nhìn đến miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của nàng, hung hăng xoa nhẹ một hồi, dùng ngón tay thăm dò, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ha... lão đại, bé này vẫn còn non"

"Xuy! Gần đây lớn tuổi như vậy mà còn non lại không nhiều lắm, vừa vặn ngon miệng" tên nam nhân cầm đầu nhanh chóng lột đồ, quay đầu nói với tên bên cạnh, "Đem camera lại đây! Tên đội trưởng huyết khí phương cương kia của các nàng khẳng định sẽ rất thích đoạn ghi hình xuất sắc này!"

Nhiễm Nhan nhìn đôi mắt tuyệt vọng của Tần Vân Lâm, trên sống lưng mồ hôi đổ ra như mưa.

"Không!!" Nhiễm Nhan thấy tên nam nhân kia sau khi mang lên khăn trùm đầu che lại mặt xong, thô lỗ mà tách chân Tần Vân Lâm ra, nàng thét lên nhào tới.

Ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm mưa phùn sàn sạt ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh luồn vào trong chăn, Nhiễm Nhan mới phát hiện cả người mình đều đã ướt đẫm, cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ thấm vào làn da.

"Ngươi cũng nằm mơ?" Thanh âm lạnh lẽo bên ngoài mành kia vang lên, mang theo một chút mỏi mệt.

Nhiễm Nhan thoát lực mà ừ một tiếng, bên ngoài Tô Phục rót cho nàng chén nước, từ dưới mành đẩy vào trong, "Uống nước đi."

Nhiễm Nhan ngồi dậy, nhấp một ngụm nước, nhớ tới hắn mới vừa nói là "cũng", liền hỏi: "Ngươi cũng sẽ gặp ác mộng?"

"Là thường xuyên nằm mơ." Tô Phục dừng một chút nói tiếp: "Lại không phải là ác mộng."

Đối với Tô Phục mà nói, không có giấc mộng nào tàn nhẫn hơn so với hiện thực, tất cả những gì đẹp đẽ trong quá khứ của hắn, đều đã bị phong ấn trong trí nhớ, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, một mình một người nhấm nháp.

"Ngươi tuy rằng có vẻ rất cẩn thận, chỉ là không đủ cảnh giác đối với người xa lạ." Tô Phục thấy thân ảnh mơ hồ bên trong mành chậm rãi ngã xuống, lúc ly nước sắp rơi xuống đất, hắn đột ngột xông vào bên trong mành, móc một cú xinh đẹp, tiếp được cái ly, nửa phần nước còn lại vẫn vững vàng mà ở trong ly.

Hắn ngồi xuống bên giường nàng, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hôn mê của Nhiễm Nhan, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào..."

Nhưng lần này hắn cùng đường bí lối, lại nghĩ tới Nhiễm Nhan đầu tiên, những năm gần đây, hắn hoài nghi mỗi một người hoặc vô tình hoặc cố tình tiếp cận hắn, chỉ có Nhiễm Nhan trực tiếp và lớn mật như vậy, lại làm hắn có thể thoáng hạ xuống tâm đề phòng.

Bất quá, chuyện này đối với người như hắn mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.

Tô Phục tùy tay đem chăn đắp lên cho Nhiễm Nhan, lắc mình ra khỏi màn che, xách lên tay nải trên mặt đất, nhảy ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc đã biến mất trong đêm mưa mênh mang.

%%%%%%%%%

Tô Châu đầu thu đang được bao phủ bên trong mưa đêm mờ mịt, mà Trường An thủ phủ của Đại Đường, lại là một mảnh trăng sáng vời vợi.

Trong phường Bình Khang đại trạch san sát, chu môn tú hộ, ở dưới ánh trăng lộ ra vẻ trang trọng vô cùng. Một con bồ câu phành phạch hạ cánh đậu trên lan can bên ngoài một gian lầu các, phát ra thanh âm rù rù.

Cửa sổ các mở ra, một gã sai vặt áo xám gỡ một ống trúc nhỏ xíu từ trên chân bồ câu xuống, rồi nhanh chóng quay vào trong.

Trong phòng không có đốt đèn, ánh trăng xuyên thấu qua lớp giấy Cao Ly che cửa sổ, chiếu vào một khuôn mặt tuấn lãng, hắn đang ngồi bên kỷ, một tay chống đầu, hơi rũ mắt, nhìn qua như đang ngủ. Sách chồng chất quanh thân hắn, như thể đem hắn vây lại bên trong.

"Lang quân, có tin tới." Gã sai vặt đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói.

"Ân." Hắn chậm rãi mở to mắt, mê mang trong đôi mắt chỉ chợt lóe lên, liền khôi phục thanh minh, duỗi tay tiếp nhận tờ giấy, nói: "Châm đèn."

Gã sai vặt từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra hỏa chiết tử, thổi thổi, rồi châm lửa cái đèn trên bàn. Trong phòng chậm rãi tràn ngập ánh sáng nhu hòa màu cam vàng, làm hiện ra đống công văn chồng chất như núi trước mặt hắn.

"Có người gấp không chờ nổi mà muốn hất cẳng Lưu Phẩm Nhượng rồi." Hắn xem xong nội dung, lẩm bẩm tự nói một câu, rồi sau đó đem tờ giấy đưa tới đèn châm lửa.

"Lang quân, đã canh ba, ngài nghỉ ngơi trong chốc lát đi, còn chuẩn bị thượng triều." Gã sai vặt khom người dò hỏi.

"Ân." Hắn đứng dậy, một thân quan phục viên lãnh màu đỏ, ống quần nơi khủy chân đã xuất hiện nếp nhăn, hiển nhiên hắn đã ngồi như vậy không chỉ một hai cái canh giờ.

Gã sai vặt thắp đèn l*иg, cẩn thận tắt đèn trong các, cầm đèn dẫn đường phía trước, hướng về phía phòng ngủ.

Cái viện tử lớn trống rỗng, gió thu thổi qua, lộ ra vẻ lạnh lẽo. Gã sai vặt trong lòng thở dài, nội viện lớn như vậy, cũng chỉ có một nữ nhân, lại là Thư nương nhũ mẫu của lang quân, thường xuyên không ở trong phủ, khiến cho Tiêu phủ bọn họ giống như cái chùa, một đống nam nhân, chỉ thiếu nước cạo đầu nữa thôi.

"Lang quân, thời điểm chạng vạng, Thư nương kêu tiểu nhân thông tri cho ngài, lão phu nhân tìm nàng hồi tổ trạch ôn chuyện, khi đó ngài đang bận, tiểu nhân không dám quấy rầy." Gã sai vặt vừa nâng đèn l*иg đi dọc theo đường nhỏ, vừa giương mắt thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt Tiêu Tụng, lão phu nhân cũng không phải là một người thích ôn chuyện, mỗi lần gọi Thư nương trở về, đều là chuyện liên quan đến chung thân đại sự của lang quân.

"Mẫu thân lại làm mai cho ta?" Tiêu Tụng hơi dừng bước chân, không vui mà nhíu mày nói, trong thanh âm khàn khàn từ tính có chút tức giận, "Trời sáng ngươi liền kêu Bạch Nghĩa phóng ngựa truyền tin qua, nói Thư nương không cần trở lại nữa!"

Gã sai vặt rụt đầu, lên tiếng dạ.

Đến trước cửa phòng ngủ, Tiêu Tụng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, "Chuyện sai ngươi bí mật điều tra, kết quả ra sao?"

"Có chút manh mối, ta xoay sở tìm ra được giá nương* của Lư thị năm đó, ép nàng cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó, giá nương nói, trước khi Lư nương tử lên kiệu, chỉ uống mấy ngụm nước trà, không ăn qua thứ gì hết." Gã sai vặt đáp.

*người phụ giúp cô dâu trong đám cưới

"Cái này mà là manh mối?" Tiêu Tụng hừ lạnh nói. Hắn không tin mệnh, càng không tin mình có mệnh khắc thê gì, hắn tin là có người muốn đối phó với mình, chỉ là vẫn chưa tìm được manh mối mà thôi.

Làm phó lãnh đạo của Hình Bộ, Tiêu Tụng thật sự không có mặt mũi nói ra nghi ngờ của mình, hai vị phu nhân mình cưới, một vị chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng tân hôn, một vị mất mạng ngay trên kiệu hoa, quả thực chính là sỉ nhục! Hắn nghiến răng, bực bội mà phất tay áo vào phòng.

Ánh trăng như nước, ánh sáng trong toàn bộ Tiêu phủ chỉ còn lại ngọn đèn trên tay gã sai vặt, nhìn vạn phần tịch liêu.

%%%%%%%

Giang Nam mưa thu lả lướt, giống như sương khói bao phủ cả vùng núi, nương theo tiếng chuông sáng sớm đầu tiên của chùa Vân Tòng, vẻ yên tĩnh như thơ như họa bắt đầu có một tia sinh khí, các hòa thượng cầm ô vội vàng tụ tập đến tiền điện trong chùa, bắt đầu buổi tụng kinh sớm trong ngày.

Hình Nương các nàng đã dậy, ở trong viện bận rộn làm chuyện của mình, ước chừng qua một khắc, thì có tiểu ni cô lại nói buổi giảng kinh hôm nay hủy bỏ, sợ Nhiễm nương tử mất công đến nên đặc biệt tới truyền lời.

Hình Nương cũng không vội vã gọi Nhiễm Nhan dậy, để nàng ngủ. Thẳng đến khi trong am đưa tới đồ ăn sáng, nàng lúc này mới vào phòng ngủ.

"Nương tử, nên dậy rồi." Hình Nương vén mành lên, đi đến gần nội thất, bỗng nhiên thấy có người mặc tố y màu trắng ngồi bên cửa sổ, không khỏi hoảng sợ, nhìn kỹ lại là Nhiễm Nhan, bèn vỗ vỗ ngực nói: "Nương tử đã dậy, sao lại không nói tiếng nào?"

Nhiễm Nhan quay đầu lại nói: "Dậy sớm, nên muốn ngắm cảnh núi một chút, mưa bụi Giang Nam quá đẹp."

Hình Nương lấy áo lụa khoác lên người nàng, cũng quỳ ngồi xuống, từ cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, kinh ngạc cảm thán nói: "Nha! Phía sau này còn có một mảng lớn hoa ngọc trâm nữa!"

Bên trong mưa bụi mênh mông, một vùng rộng lớn hoa ngọc trâm trắng muốt mà thon dài dính đẫm nước mưa, nhìn vô cùng tươi tắn, trong gió thoảng qua từng đợt mùi hương thanh nhã.

"Chắc là mới nở một hai ngày này thôi." Nhiễm Nhan nói.

Mấy hôm trước chưa từng chú ý là có nghe mùi hoa không, chắc là nở không nhiều lắm, sáng sớm hôm nay, Nhiễm Nhan tỉnh lại từ trong mê dược Tô Phục hạ, liền ngửi thấy mùi hoa, mà Tô Phục đã sớm rời đi, trong phòng sạch sẽ như lúc ban đầu, giống như chuyện tối hôm qua bất quá là cảnh trong mơ mà thôi.

Tô Châu nương tử yêu nhất là hoa ngọc trâm, mỗi năm đến mùa hoa ngọc trâm nở rộ, liền đem hoa hái xuống xâu lại làm vòng tay mang, hoặc là cài lên tóc, toàn thân liền có mùi thơm thanh nhã dịu dàng.

"Nương tử rửa mặt đi, ăn sáng xong lại ngắm, mới vừa rồi trong am phái người tới truyền lời, buổi giảng kinh hôm nay hủy bỏ, ngài muốn ngắm lúc nào cũng được." Hình Nương cười nói.

Nhiễm Nhan gật đầu, đứng dậy đi đến trước trang kính ngồi xuống, thấy Vãn Lục tiến vào thu thập đệm chăn, mở miệng dặn dò: "Vãn Lục, nửa chén nước ta đặt ở trước giường kia ngàn vạn lần không được đổ, ta lưu lại cần dùng."

Vãn Lục ứng tiếng, đem nước kia đặt trên bàn, mới bắt đầu thu thập. Tiểu Mãn bưng nước tiến vào hầu hạ Nhiễm Nhan rửa mặt.

"Di? Chiếu phía dưới sao lại thiếu mất một tấm?" Vãn Lục nghi hoặc lầm bầm lầu bầu.