(revised 14/4/2020)
Vãn Lục sau khi trở về, biểu tình kích động, thêm mắm thêm muối kể lại với Hình Nương việc này.
Hình Nương sau khi nghe xong, không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng trách cứ Nhiễm Nhan: "Nương tử việc này làm vậy là không ổn."
Nhiễm Nhan chuẩn bị ăn cơm, liền buông đũa, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, cuối cùng lại chỉ nghe Hình Nương thở dài một tiếng, thật là muốn nghẹn.
"Như thế nào không ổn?" Nhiễm Nhan nhịn không được hỏi.
Hình Nương tràn đầy trìu mến nâng lên tay, đang muốn vuốt tóc Nhiễm Nhan, bỗng nhiên khựng lại, nàng phát hiện, hiện giờ nương tử đã không còn giống như mèo nhỏ trước kia, làm người thương yêu, tuy rằng nghe Vãn Lục nói nương tử cười nhiều hơn trước, nhưng vẫn cảm thấy có chút xa cách.
Hình Nương rũ tay xuống, nghĩ thầm nương tử lớn rồi, trong lúc nhất thời vừa bi thương vừa vui mừng, "Không phải nói cứu người không ổn, chỉ là nương tử như vậy quay lưng với thôn dân đang cảm động đến rơi nước mắt kia, cũng không nói câu nào, không đúng lễ tiết, sợ sẽ ảnh hưởng danh dự nương tử."
"Cứu người là chuyện tốt, bọn họ chẳng lẽ không cảm kích, còn muốn bố trí nương tử hay sao?" Vãn Lục không khỏi bênh vực kẻ yếu, lòng đầy căm phẫn nói: "Huống chi, nương tử vẫn khách khí nói một hai câu mà."
Hình Nương duỗi tay điểm điểm Vãn Lục đầu, xụ mặt giáo huấn nói: "Ngươi nha đầu này chính là tính tình lớn, nương tử là cô nương chưa lấy chồng, tình cảnh như vậy, giữ gìn thanh danh là cần thiết. Nương tử có chào hỏi vị đại phu tới từ trong thành kia không?"
Dứt lời lại chuyển hướng Nhiễm Nhan nói: "Nương tử nửa năm trước đã cập kê, mắt thấy qua mùa đông liền mãn mười sáu, nếu hiện giờ còn ở chủ trạch, sớm đã bắt đầu làm mai, nhưng với tình trạng này của nương tử, hiện giờ ngài lại làm ổ tại thâm sơn cùng cốc này, cũng không cầu cái tài danh gì, chỉ cầu khỏe mạnh, lại có thanh danh tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, cũng dễ bàn luận việc hôn nhân"
Hình Nương nói xong mắt lại rưng rưng, nàng vội vàng móc khăn trong tay áo ra lau khô, mới nói tiếp, "Nương tử hiện giờ thân mình cũng ngày một tốt lên, tảng đá trong lòng lão nô cũng buông xuông, trước mắt lão nô chỉ sợ mẹ kế gây bất lợi với hôn sự của nương tử, đặc biệt là mấy ngày trước mới đắc tội Thập Bát nương"
"Ta biết sai rồi." Nhiễm Nhan biết, Hình Nương lo lắng cũng không phải không có lý, nếu hiện giờ nàng không có thanh danh tốt một chút, chỉ sợ cho dù là đích nữ, cũng gả không được người trong sạch. Hôn nhân đại sự, không thể chậm trễ, Nhiễm Nhan từ khi quyết định ở Đại Đường mà sống tiếp, trong lòng thời thời khắc khắc nhớ kỹ, đây là cổ đại, rất nhiều sự tình không thể như ý mình, chỉ có nhẫn nại, mới có thể có được tương lai mong muốn.
Hình Nương cầm tay Nhiễm Nhan vỗ nhẹ hai cái, vui vẻ nói: "Nhìn nương tử tỉnh lại, lão nô trong lòng rất cao hứng, phu nhân cả đời làm việc thiện, tất nhiên có thể để phúc cho nương tử."
Bởi vì đang dùng cơm, Hình Nương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để Vãn Lục hầu hạ Nhiễm Nhan dùng bữa, còn mình đi nấu nước nóng để tắm.
Ăn cơm xong, dựa vào thói quen của Nhiễm Nhan trước đây, hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo, rồi sau đó liền lấy quyển thơ tới đưa nàng.
Vãn Lục ở bên cạnh thêu hoa lên quạt tròn cho Nhiễm Nhan, làm cho nàng rất không quen. Nhiễm Nhan đọc một chút "Oán Ca Hành" của Ban Tiệp Dư, đã mơ màng sắp ngủ, nàng bệnh nặng mới khỏi, thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại tốn nhiều sức lực, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Hình Nương bưng bồn nước giếng đặt ở trong nhà cho nguội bớt, thấy Nhiễm Nhan đã ngủ, vẫy tay ra hiệu cho Vãn Lục đi ra ngoài nói chuyện.
Vãn Lục buông quạt tròn, nhẹ tay nhẹ chân đắp thêm chăn cho Nhiễm Nhan, rồi theo Hình Nương đi ra ngoài.
Hai người đi dọc theo hành lang phía trước, thẳng đến gốc chuối tây dưới tàng cây bên góc cửa hông mới dừng lại, Hình Nương nhìn nhìn bốn phía, thấy không có người, mới lôi kéo tay Vãn Lục tay hỏi: "Ngươi mấy ngày trước vào thành, có từng hỏi thăm chuyện bên chủ trạch?"
"Ngô, chuyện gì?" Vãn Lục không thể hiểu được hỏi lại.
Hình Nương thở dài, "Ngươi a! Là đứa lanh lợi, nhưng tâm nhãn còn lớn hơn cái đấu, đừng nói là chuyện nhỏ như hạt mè, dù có to như bánh bột ngô, ngươi cũng không biết, cũng may ta hôm nay nghe mấy cái gã sai vặt lén nghị luận một việc."
Vãn Lục cũng không phủ nhận, tính nàng vốn là vậy, thô tâm vô ý cũng cũng không phải chuyện một hai ngày, Hình Nương tuy rằng tính tình yếu ớt, nhưng xác thật thông minh, Vãn Lục nghe giáo huấn, vội dò hỏi: "Chuyện gì?"
"Ta đã nhiều ngày nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu Thập Bát nương là nháo cái gì, trong lòng luôn cảm thấy bất an, hôm nay nghe gã sai vặt nói, kế phu nhân tìm mai mối cho Thập Bát nương, nghe nói chính là Lang Gia Vương thị, nhưng Vương thị gia chủ biết được Thập Bát nương không phải là con vợ cả, liền từ chối, Thập Bát nương trong lòng có thể không oán hận sao?" Hình Nương nói.
Lang Gia Vương thị, thời Ngụy Tấn có thể nói phong quang cực thịnh, đến thời Đường tuy rằng không bằng trước kia, nhưng truyền thừa căn cơ từ lâu vẫn còn, huống hồ, nam tử trong tộc này mỗi người đều là ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ tiêu sái, có thể làm thân gia, thực sự không dễ dàng.
Nhưng môn phiệt đại tộc bực này, để ý nhất là xuất thân, huống Nhiễm thị không bằng Vương thị, người ta chỉ cần thấy một điểm không thích hợp liền sẽ lập tức gạt ra.
Vãn Lục vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Thập Bát nương cho dù là đích trưởng nữ thì sao, nàng đức hạnh, chỉ cần Vương gia ở thành Tô Châu hỏi thăm một chút là biết, người ta cũng sẽ không đồng ý"
Hình Nương giơ tay cốc đầu nàng, thấp giọng trách mắng: "Ta nói với ngươi việc này, là nhắc nhở ngươi ngày sau mắt sáng một chút, tâm tư tinh tế một chút, ở bên nương tử nhắc nhở nàng một chút. Thí dụ như hôm nay, ngươi toàn nói nương tử như thế nào như thế nào, còn ngươi làm cái gì hả?"
Nhìn mặt Vãn Lục gầy ốm, Hình Nương cũng đau lòng, mềm giọng nói: "Ngày xưa nương tử bệnh nặng, chúng ta hai người lo hầu hạ cũng không có công phu đi hỏi thăm chuyện gì, hiện tại nương tử thân mình hồi phục, lại đến tuổi, cần phải tính toán nhiều một chút. Ngươi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải có hôn phối, nương tử gả được chỗ tốt, ngươi mới có thể gả đến chỗ tốt"
Vãn Lục trong lòng cảm kích, ôm Hình Nương cánh tay lắc lắc: "Hình Nương, ta biết sai rồi, lần sau tất nhiên sẽ đem tâm nhãn mài còn nhỏ hơn lỗ kim thêu hoa"
Hình Nương cười mắng nàng không đàng hoàng, hai người lại nói mấy câu, liền trở về hầu hạ.
Thôn trang Nhiễm phủ vẫn bình lặng như trước, Chu gia thôn lại vô cùng náo nhiệt, vì Chu Tam lang khởi tử hồi sinh, nhà nhà vui như ăn tết.
Lưu thị là mấy năm trước mang theo Chu Tam lang tới nơi này, nhà chồng nàng cũng là họ Chu, tộc trưởng thấy bọn họ cô nhi quả phụ, liền cùng các trưởng lão thương lượng thu lưu bọn họ, chứ thật ra cùng người trong thôn không có gì thân thích quan hệ. Bất quá cổ nhân coi trọng tông tộc, người cùng họ mười thì có tám chín có thể từ trên gia phả kéo ra chút liên quan, bởi vậy Lưu thị dưới sự trợ giúp của thôn dân mà được lưu lại đây.
Các thôn dân cao hứng cũng không đơn giản là vì Lưu thị nhi tử không chết, mà là chuyện "Khởi tử hồi sinh" này quá thần kỳ, sinh thời có thể thấy một lần, thực sự không dễ dàng.
Cùng lúc đó, Nhiễm Thập Thất Nương vẫn luôn không có tiếng tăm gì, trong vòng một ngày, toàn bộ thôn không ai không biết không ai không hiểu, đều nói nàng là Bồ Tát chuyển thế.
Nhiễm Nhan ngủ nửa canh giờ, liền đứng dậy rửa mặt.
Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc ngắm dung mạo bản thân, giữa mặt gương đồng được mài dũa bóng loáng, chiếu rõ một khuôn mặt tái nhợt mang tử khí trầm trầm, cái mũi thon nhỏ, đặc biệt là phần chóp mũi, hơi nhô ra một độ cong ưu nhã, môi anh đào, đường cong nhu mỹ, da trắng như ngọc, có thể nói nguyên chủ Nhiễm Nhan là nhu nhược động lòng người đến cỡ nào, có thể làm người thương xót. Mắt dài mà sáng ngời, lông mi cong, đuôi mắt hơi nhếch lên, chỉ cần cặp mắt thoáng lưu chuyển, sẽ gây cảm giác phong lưu không gì sánh được, đáng tiếc, Nhiễm Nhan nghiêm túc lại khô khan, sẽ không sử dụng đôi mắt đẹp xuất sắc như vậy mà biểu đạt tâm hồn.
Hình Nương trộm liếc Nhiễm Nhan, nghĩ thầm, nương tử còn biết xót xa cho bản thân, có thể thấy được nương tử vẫn như trước, bất quá hiện giờ là hiểu chuyện hơn.
"Nương tử, lão nô chải đầu cho ngài đi." Hình Nương cầm lấy lược trên bàn thấp, quỳ gối bên người Nhiễm Nhan, nhẹ nhàng mà chải qua đầu tóc thật dài.
Đường triều không có ghế, tất cả mọi người là "quy tọa", tức là quỳ ngồi. Nhiễm Nhan tâm lý có chút không lớn thích ứng, nhưng thân thể tựa hồ rất quen ngồi như vậy.
Ánh nắng chiều từ khe hở nhỏ của màn trúc chiếu xuyên lại đây, trải từng tia nắng lên sàn nhà bằng gỗ, xuyên thấu qua màn trúc, có thể nhìn thấy loáng thoáng bên ngoài hoa mẫu đơn vừa nở rộ.
"Di" Nhiễm Nhan nhìn hoa bên ngoài một lúc lâu, "Mẫu đơn là khi nào nở?"
Vãn Lục đang ôm quần áo lại đây, nghe thấy Nhiễm Nhan hỏi, cười đáp: "Là hôm nay nở, buổi sáng vẫn còn là nụ hoa, chưa qua một ngày liền nở đến lớn như vậy."
Vãn Lục ở quì xuống trước mặt Nhiễm Nhan, "Trong thôn nửa mẫu đất đều là trồng hoa mẫu đơn quí báu này chứ đâu, mẫu đơn của Nhiễm phủ ta có thanh danh lớn nhất thành Tô Châu, nương tử thích? Có muốn đi ngắm hoa?"
Trong thôn trang thư tịch rất ít, chỉ có mấy tập thơ ai oán, Nhiễm Nhan cũng không muốn đọc, ngắm hoa ngắm cảnh Nhiễm Nhan nghe ra thấy có chút động tâm.
Hình Nương cũng không muốn Nhiễm Nhan lại giống như trước, bi thương đau buồn, cổ vũ nói: "Ngắm hoa ngắm cảnh là chuyện tốt, thích liền đi ngắm đi."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, Vãn Lục mang quần áo ra, nói: "Nương tử, ngài cũng nửa năm rồi chưa từng may đồ mới, không bằng hôm nào đi vào thành mua chút vải, nô tỳ làm cho ngài một bộ mới"
Vãn Lục vừa nói vừa giúp Nhiễm Nhan thay quần áo, đây là một kiện váy áo cúp ngực màu xanh nhạt có thêu hoa nhỏ, lúc này áo váy không phồng lên, nhìn người có vẻ thon mảnh, nếu gót sen bước nhẹ nhàng, thật sự là tha thướt yêu kiều.
Mặc xong quần áo, Vãn Lục lại đem một dải lụa sa la mỏng đến gần như trong suốt, trên vẽ hoa, choàng lên cánh tay Nhiễm Nhan, khi đứng im thì rũ xuống yên tĩnh ưu nhã, khi bước đi lại như dương liễu trong gió, phiêu dật phi dương.
"Nương tử mỹ lệ, mặc cái gì cũng đẹp" Vãn Lục tán thưởng nói.
Hình Nương đội mịch li lên cho nàng, dặn dò nói: "Đi sớm về sớm, hôm nay lại nhờ Ngô thần y bắt mạch cho nương tử, bệnh nặng mới khỏi, vẫn là đừng quá mức mệt nhọc"
Vãn Lục sớm đã chạy đến cửa đi chuẩn bị giày, nói: "Ta sẽ canh chừng nương tử"
"Nương tử xưa nay nhã nhặn lịch sự, ta xem ngươi mới là người cần bị canh chừng" Hình Nương cười mắng.
Nhiễm Nhan nhìn hai người các nàng trêu chọc lẫn nhau, tâm tình cũng nhẹ nhàng vui vẻ, liền an ủi chính mình, đem đoạn thời gian nhàn rỗi này thành kỳ nghỉ phép đi.