Máu lan ra nhiều hơn bên dưới váy, một khối máu hình dạng mơ hồ cũng trôi ra ngoài.
Căn cứ vào tình trạng của khối máu này phán đoán, Ân Vãn Vãn lúc này mang thai còn không đến ba tháng. Nhiễm Nhan nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, nhẹ nhàng thở dài, động tác cấp cứu cũng không hề chậm lại.
Ân Vãn Vãn thấy khối máu trên mặt đất, hét lên một tiếng, gắt gao bắt lấy tay Nhiễm Nhan, "A Nhan, ta sợ quá, ta sợ quá."
Nhiễm Nhan ôm đầu nàng vào ngực, nhẹ nhàng trấn an, thanh âm vững vàng bình tĩnh không thể nói là ôn nhu, lại có một loại sức mạnh trấn an nhân tâm, "A Vãn, không phải sợ, ta sẽ bồi ngươi, chờ ngươi tu dưỡng một đoạn thời gian, sẽ lại giống như trước kia, tin tưởng ta."
Đối với nữ nhi Ân gia mà nói, mất đi trinh tiết, làm sao có thể trở lại như trước! Thời điểm Nhiễm Nhan nói những lời này, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, sợ rằng ánh mắt mình không đủ chân thành.
Lặng im một lát, khi Nhiễm Nhan cúi đầu nhìn, Ân Vãn Vãn đã ngất đi.
Nhiễm Nhan nhìn hình ảnh này như sương khói mà tan đi trước mắt nàng, bỗng nhiên chuyển tới gần bờ sông Bình Giang.
Ánh trăng vằng vặt, một thiếu nữ tú lệ mặc váy màu lam búi tóc nha hoàn bắt lấy tay Nhiễm Nhan, thần sắc nghiêm nghị nói: "Nương tử, ngươi trốn ở chỗ này đừng đi đâu, ngàn vạn lần đừng lên tiếng, đáp ứng nô tỳ."
Nhiễm Nhan suy đoán, nàng chính là Ca Lam trong miệng Hình Nương, liền gật gật đầu.
Ca Lam thấy thần sắc nàng do dự, lại lần nữa hạ giọng dặn dò: "Nương tử, nhất định không được lên tiếng."
Nhiễm Nhan lần này quyết đoán đáp ứng.
Ca Lam hít một hơi thật sâu, hai bàn tay non mịn nắm lại thành đấm, có chút run rẩy, Nhiễm Nhan có thể nhìn ra nội tâm nàng đã khẩn trương tới cực điểm, nhưng lại quay đầu nhìn Nhiễm Nhan cười nhẹ mà trấn an, "Nương tử yên tâm, sẽ không có việc gì."
Nơi xa bên bờ sông Bình Giang ẩn ẩn truyền đến âm thanh ồn ào náo động, Nhiễm Nhan nhìn những ngôi sao trên bầu trời, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ dựa sát vào nhau, đêm nay là Thất Tịch không thể nghi ngờ. Mà Ân Miểu Miểu chính là vào đêm nay bị coi như Ân Vãn Vãn mà nhấn chìm vào sông Bình Giang, Ca Lam cũng mất tích vào ngay đêm nay.
Nhiễm Nhan mới vừa thu hồi tinh thần, Ca Lam ở bên cạnh đã mò ra ngoài chạy đi.
Nàng không kịp lên tiếng ngăn cản, ngay lập tức có tiếng nam nhân thấp thấp mà quát: "Mau! Chạy hướng bên kia, bắt lấy nàng."
Một thanh âm khác hơi có chút chần chờ nói: "Chỉ là...lang quân, nương tử kia chỉ sợ là Nhiễm thị đích nữ."
Nam nhân lập tức ngắt lời hắn: "Nhiễm thị đích nữ càng phải diệt khẩu, nếu không nàng vạn nhất trở về báo quan, hoặc nói cho Nhiễm Văn, Ân thị chúng ta cũng xong đời, chuyện ta nhẫn tâm gϊếŧ Vãn Vãn liền không còn ý nghĩa gì nữa."
Nhiễm Nhan suy đoán thanh âm này là của Ân Văn Thư, nàng từng ở Ân phủ gặp qua người này một lần, ôn tồn lễ độ, mặt trắng, râu được tỉa xinh đẹp, thần thái có chút nghiêm túc, bộ dáng quân tử, nhưng mà giờ phút này, thanh âm của hắn tràn ngập hung ác nham hiểm, sát khí bắn ra bốn phía.
"Thôi được." Người kia phảng phất không tình nguyện lắm mà xoay người chạy đi.
Nhiễm Nhan từ trong đám cây cối lặng lẽ ló đầu ra, thấy Ân Văn Thư một bộ hoa phục tay áo rộng, khoanh tay đứng bên bờ sông, mắt nhìn hai gã tráng hán đem nữ tử trên mặt bị vải trắng bao lại kéo về hướng bờ sông Bình Giang.
Lúc đầu nữ hài không có giãy giụa, chỉ là sau khi dính nước, tỉnh lại một chút, đáng tiếc là trên mặt bị bao lại, miệng lưỡi cũng bị bịt kín, chỉ phát ra tiếng ô ô.
Chỉ chốc lát sau, một cái ghe có mui chui ra từ đám cỏ lau, hai gã tráng hán đem nàng kéo lên thuyền, rồi sau đó chèo ra giữa sông.
Nhiễm Nhan gắt gao mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn Ân Văn Thư, trong lòng trầm nộ, hổ độc còn không ăn thịt con, hắn một người đọc sách đầy bụng thi thư, mà còn không bằng súc sinh, trơ mắt nhìn thân sinh nữ nhi bị gϊếŧ ngay trước mắt mình như vậy, hắn một chút cảm giác cũng không có sao?
Giữa sông truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế, Ân Miểu Miểu lúc đầu không rõ lắm, mình rõ ràng đang ngủ ở trên giường, như thế nào lại bị bao mặt lại rồi kéo vào trong nước, nhưng mà hiện tại đã biết rõ đây không phải là nằm mơ, có điều giãy dụa khóc kêu gì cũng đã chậm.
Tiếng khóc của Ân Miểu Miểu không nhỏ, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không có ai nghe thấy nàng đang tuyệt vọng, chỉ có Nhiễm Nhan
Phịch một tiếng, giữa sông bọt nước văng lên, tiếng khóc tiếng la cũng đột nhiên im bặt.
Nhiễm Nhan muốn đứng lên, nhưng mà thân thể lại như bị ghim xuống đất, làm sao cũng không thể động đậy đươc, giãy giụa một lúc lâu, nàng mới ý thức được, đây là mộng, là ký ức của nguyên chủ Nhiễm Nhan, trong ký ức này, hết thảy đều là kết cục đã định.
"Vãn Vãn, đừng hận A gia, A gia vì Ân thị không thể không hy sinh ngươi!" Ân Văn Thư nghẹn ngào một chút, rồi xoay người rời đi.
Theo bước chân xa dần của Ân Văn Thư, phía nam bãi cỏ lau bỗng truyền đến một tiếng kêu cứu sắc nhọn, nhưng chỉ là nháy mắt liền im bặt, nghe như nhân sinh đã bị cắt đứt.
Nhiễm Nhan nhận ra, đó chính là Ca Lam.
"Ca Lam!!!" Nhiễm Nhan nghe thấy miệng mình phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Hình ảnh phảng phất bị tiếng kêu sợ hãi cắt qua, trong khoảnh khắc bị phá tan thành mảnh nhỏ.
"Nương tử! Nương tử!"
Nhiễm Nhan chậm rãi mở mắt, thấy Vãn Lục đầy mặt nôn nóng, không ngừng đẩy nàng.
"Nương tử tỉnh rồi." Vãn Lục nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt xuống sàn xe, sắc mặt có chút khó coi, rũ mắt, duỗi tay rót một chén nước từ bình nước trên bàn nhỏ bên cạnh đưa cho Nhiễm Nhan, nhìn nàng uống xong, muốn nói lại thôi.
Nhiễm Nhan nhíu mày, nói giọng khàn khàn: "Sao cũng học Tang Thần rồi, có chuyện liền nói, không sợ nghẹn chết à?"
Nhiễm Nhan biết tính Vãn Lục, nàng là người nghĩ sao nói vậy, dám làm dám chịu, đây là lần đầu lộ ra vẻ mặt như thế.
"Nương tử mơ thấy Ca Lam?" Vãn Lục cẩn thận hỏi.
Nhiễm Nhan ừ một tiếng.
Vãn Lục thấy thần sắc nàng đạm nhiên, thoáng yên tâm, tiếp tục hỏi: "Nương tử nhớ tới mấy chuyện trước đây?"
"Ta quả nhiên là đã từng mất trí nhớ?" Nhiễm Nhan nhìn về phía Vãn Lục.
Vãn Lục nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan trong chốc lát, xác thật không thấy có gì khác thường, lúc này mới lớn mật mà nói: "Cũng coi như không mất trí nhớ hoàn toàn, nương tử còn nhớ rõ rất nhiều chuyện trước kia, chỉ là không nhớ rõ Ân Tứ Nương và Ca Lam, có một lần lang quân hỏi thử, ngài kêu đau đầu, chỉ hai giây liền hôn mê bất tỉnh, từ đó về sau, trong phủ bất luận kẻ nào cũng không dám nhắc tới Ân Tứ Nương và Ca Lam."
Nhiễm Nhan chỉ nhớ lại một phần, ở trong mộng, nàng có thể tinh tường mà cảm nhận được, người mà nguyên chủ Nhiễm Nhan tín nhiệm nhất không phải là Vãn Lục tùy tiện này, mà là Ca Lam kia.
Có thể vì chủ nhân mà dấn thân vào hiểm địa, thật sự không uổng công tín nhiệm.
"Cũng nhớ không được đầy đủ, ngươi nói cho ta, Ca Lam là người như thế nào?" Nhiễm Nhan đối với thị tỳ trung thành và tận tâm kia, tâm sinh khâm phục, cũng không muốn quên nàng.
Nhắc tới Ca Lam, Vãn Lục tỏ ra đau đớn, tiếc hận nói, "Nàng rất có tâm kế, xử sự lão luyện, có đôi khi so với Hình Nương còn chu toàn hơn, trước kia mọi chuyện trong viện đều là nàng cùng Hình Nương thương lượng rồi làm. Khi nàng còn sống, còn có thể cùng Cao thị đấu, những ngày đó của chúng ta tuy rằng gian nan, nhưng được cái không bị người khi dễ, ăn mặc cũng chưa từng thiếu, người bên chủ viện còn kính trọng nương tử."
Nhiễm Nhan ngẩn người, trách không được Cao thị vào cửa rất nhiều năm, thẳng đến hai năm trước mới thành công mà đem đích nữ chướng mắt này ném đến thôn trang, hóa ra là do vị quân sư bên cạnh nguyên chủ đã mất.
Cẩn thận nhớ lại một chút, Ca Lam nhìn thấy trong mộng, có bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tú lệ đoan trang, "Nàng mấy tuổi thì theo ta? Mấy tuổi thì bắt đầu vì ta mà đấu với Cao thị?"
"Nguyên bản bên người phu nhân có hai A mỗ giáo dưỡng, một người là Hình Nương, một người là Ngọc Nương mẫu thân của Ca Lam. Ngọc Nương được phu nhân thả ra đi gả chồng, sau lại bệnh nặng mất đi, nhà bọn họ từ sau khi Ngọc Nương mất liền ngày càng lụn bại, vốn là cái điền hộ, nhưng cuộc sống sau này khó khăn đến mức không đủ ăn mặc, phu quân nàng nhớ tới Nhiễm phủ, tự nguyện đem Ca Lam đưa tới làm nô tỳ cho ngài, năm ấy, ngài bốn tuổi, Ca Lam sáu tuổi." Vãn Lục như lâm vào trong hồi ức, lẩm bẩm nói: "Năm ấy nô tỳ cũng mới bốn tuổi rưỡi, sự tình nhớ không rõ lắm, vẫn là sau này cùng Ca Lam nói chuyện phiếm mới biết."
Nhiễm Nhan lẳng lặng nghe, không mở miệng ngắt lời.
Thấy Nhiễm Nhan không hề bài xích đoạn ký ức kia, Vãn Lục thật cao hứng, nói cũng nhiều, mắt phượng hơi cong lên, cười nói: "Trước kia Ca Lam thường hay cười nhạo ta, nói ta khi còn nhỏ luôn chảy nước mũi, còn thích đem búi tóc cào loạn, lúc ở tộc học thường xuyên đánh nhau với mấy sai vặt bên người các lang quân, nhưng ta một chút cũng không nhớ rõ, chắc là nàng bịa ra để gài ta thôi."
Nhiễm Nhan nhấp miếng nước, cũng nở nụ cười, "Nàng nói chỉ sợ là thật đi! Bây giờ còn có thể nhìn ra dáng vẻ của ngươi năm đó!"
"Nương tử lại cười nhạo ta." Vãn Lục bĩu môi bất mãn.
Nghe Vãn Lục nói như vậy, trong đầu Nhiễm Nhan đã có thể hình dung đại khái.
Ca Lam cùng Vãn Lục, đều là thị tỳ bên người Nhiễm Nhan. Vãn Lục chỉ sợ là Trịnh phu nhân vì nàng mà chọn người làm bạn, nô bộc quan hệ được bồi dưỡng ra từ nhỏ, so với mua ngang giữa đường thì bền chắc hơn nhiều, mà Ca Lam thì xem như thu hoạch ngoài ý muốn.
Năm đó Trịnh phu nhân vừa mới mất không đến hai năm, trong Nhiễm phủ vẫn còn rất nhiều phó tỳ đều là nàng từ Huỳnh Dương Trịnh thị mang lại đây, những người này ở trong đại gia tộc như vậy mà luyện ra, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thủ đoạn, Cao thị tốn 5 năm công phu mới loại bỏ được hết bọn họ.
Trong 5 năm này, Cao thị vẫn chưa dám làm càn, mặc kệ là vì dụ dỗ Nhiễm Văn, hay là đối phó với bên ngoài, hay là mê hoặc những phó tỳ xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị, bà ta đều cần phải trưng ra một bộ hiền thê lương mẫu, lấy ra hết nhiệt tình mà đối đãi Nhiễm Nhan.
Cho nên nếu Nhiễm Nhan lúc ấy muốn nhận cái tiểu nha đầu không đến mười tuổi làm thị tỳ, Cao thị tất nhiên sẽ chủ động đem Ca Lam an bài thỏa đáng, chuyện này cũng không kỳ quái, chỉ là bà ta không nghĩ tới tiểu nha đầu sáu tuổi này lại làm kế hoạch của bà ta bị chậm lại rất nhiều năm.
"Ca Lam khi còn nhỏ đã có nội tâm, nàng rõ ràng không thích Cao thị, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cao thị, miệng lại ngọt hơn bất cứ thứ gì, bưng trà rót nước hầu hạ, lúc ấy nô tỳ không hiểu, còn tưởng rằng nàng muốn nịnh bợ Cao thị, đem búi tóc nàng cào nát vài lần." trong thanh âm Vãn Lục mang theo nhàn nhạt thương cảm.
Nhiễm Nhan rũ mắt nhìn cái ly trong tay, ánh nước lay động theo xe ngựa, tronglòng cảm thấy khinh thường nguyên chủ, mà cũng tội nghiệp nàng.
Trải qua biến cố dữ dội, nàng bởi vì bản thân quá yếu đuối nhát gan, không cầntốn nhiều sức liền quên mất hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh bình đạmnhư nước của nàng.
Một người đánh đổi hết tất cả, vì nàng ở Nhiễm phủ mà giành giật một nơi dừngchân, cuối cùng cả tánh mạng cũng giao ra; một người khác là khuê mật duy nhất tronghơn mười năm của nàng, người duy nhất mang đến cho nàng vui vẻ, cũng tin tưởngnàng, cũng vào thời khắc mấu chốt gặp tai nạn mà cần sự ủng hộ của nàng.
"Người, quả nhiên không được yếu đuối." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.
Người có thể hèn mọn, có thể không thông minh, có thể thật cẩn thận, nhưng nhấtđịnh phải kiên cường.
Nếu nguyên chủ có thể dũng cảm hơn một chút, kiên cường hơn một chút, có lẽ CaLam sẽ không vì dụ địch nhân rời đi mà chết, Ân Vãn Vãn mặc dù cuối cùng cũng trốnkhông thoát cái chết, nhưng sẽ không đến mức để cho linh hồn lâm vào tang thươngđến vỡ nát, mới tự sát để chuộc tội.
Yếu đuối không phải sai, Nhiễm Nhan cũng không trách cứ gì nàng nữa, chỉ là bópchặt cái ly trong tay, trong lòng nói, Ca Lam, để ta giúp nàng nhớ kỹ ngươi đi!
Đây coi như là nàng dùng nguyên chủ thân thể mà hoàn trả lớn nhất hồi báo.