Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, dùng vải bông dính rượu chà lau một vùng da trên cánh tay Tử Tự, dùng tay đè lại cổ tay nàng, nhìn cái kim tiêm hơi thô, tâm than, dùng cái này để thử phản ứng* thật là khó khăn a.
*nguyên gốc là "bì thí", là chích vào một tí tẹo dưới da để kiểm tra coi có bị dị ứng thuốc hay không, mũi kim hiện đại mảnh hơn rất nhiều, chắc là A Nhan đang cầm cái kim chích heo!Kim tiêm dùng để thử phản ứng rất nhỏ, như vậy mới dễ bề cắm vào dưới làn da, lại không đâm sâu đến cơ bắp cùng mạch máu, kim tiêm càng thô, tỷ lệ thất bại lại càng lớn.
Ánh mắt Hồng Hạnh cùng Tử Tự nhất thời bị dung mạo của Nhiễm Nhan hấp dẫn, dù sao đây cũng là nhân vật gần đây nhà nhà ở thành Tô Châu đều biết, mà cũng không phải thanh danh tốt gì.
Tử Tự đang nhìn đến nhập thần, chợt cảm thấy cánh tay đau xót, theo bản năng muốn rút về, mà Nhiễm Nhan tựa hồ đoán được động tác của nàng, gắt gao đè lại cổ tay nàng, chờ đến khi kim tiêm Penicillin chích ra một cái bọc nhỏ trên cánh tay nàng, lúc này mới rút kim ra.
"Đừng đυ.ng tới nó, để yên đó chờ một lát." Nhiễm Nhan đem kim tiêm thả qua một bên, lại lấy ra ống tiêm cùng kim tiêm khác, gắn lại thành một cái, ngẩng đầu nhìn liếc nhìn Hồng Hạnh, "Đưa cánh tay tới."
Vì Nhiễm Nhan dùng dược khống chế được bệnh khó trị trên người các nàng, nên hai người cũng đều rất tín nhiệm nàng.
Hồng Hạnh nhìn vẻ mặt rối rắm của Tử Tự, sợ hãi mà kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Đau không?"
Tử Tự chỉ lo nhíu mày, sau một lúc lâu cũng không nói được một chữ.
Thử phản ứng đau hơn nhiều so với chích, hơn nữa con đau này sẽ kéo dài khá lâu, đối với cổ nhân không quen bị chích mà nói, đích xác rất đau.
Lúc này Yên Nương cũng đã chạy vào, vào nhà liền cảm thấy không khí không thích hợp, Tử Tự nhíu mày, rũ mắt không nói, mà Hồng Hạnh lại mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Yên Nương không khỏi nhíu mày, làm một kỹ nữ, như thế nào có thể thất lễ đối với khách nhân? mặc kệ tiếp đãi là nam hay nữ, là già hay trẻ, đều phải linh hoạt nắm giữ cảm xúc mới được.
"Nhiễm y sinh lại đây, Yên Nương không tự mình tiếp đón, thật sự thất lễ." Yên Nương khi vào đến nội thất đã giấu đi hết thảy cảm xúc, cười khanh khách cáo lỗi với Nhiễm Nhan.
"Yên Nương khách khí, ta từ trước đến nay không thèm để ý mấy nghi thức xã giao này, mời ngồi." Nhiễm Nhan đang chà lau rượu lên cánh tay Hồng Hạnh, "Dược ta làm ra, có một bộ phận người không thể sử dụng, cho nên phải thí nghiệm trước một chút, thí nghiệm này không có nguy hiểm, chỉ là hơi đau chút."
Yên Nương gật đầu nói: "Nhiễm y sinh trị bệnh nghiêm cẩn, thật sự đáng để những người gọi là thần y đương thời học tập."
Nàng nói, ánh mắt dừng trên mặt Nhiễm Nhan, trong sóng mắt bình tĩnh hiện lên một tia kinh diễm, nhưng nháy mắt kinh diễm này theo Nhiễm Nhan mặt không đổi sắc đem kim tiêm đâm vào trong da trên cánh tay Hồng Hạnh mà tan biến.
Nhiễm Nhan không nói một lời mà đem hết ba người tiêm xong thuốc thử phản ứng, Yên Nương vẫn luôn nói chuyện với Nhiễm Nhan, nàng xưa nay gặp qua nhiều người muôn hình muôn vẻ, cũng rất biết quan sát thần thái người khác, thấy Nhiễm Nhan cũng không mất kiên nhẫn, liền tiếp tục bắt chuyện, "Nghe trong thành đồn đãi, ngài còn biết nghiệm thi?"
Thời điểm nói ra những lời này, Yên Nương cẩn thận mà đánh giá nàng.
Nhiễm Nhan thần sắc nhàn nhạt nói: "Nghiệm thi một lần một trăm lượng, chắc giá, nếu có người yêu cầu, cứ việc tới tìm ta."
Yên Nương trong lòng thầm khen, Nhiễm Nhan nói lời này thoạt nghe rất có vẻ con buôn, hơn nữa có chút không lễ phép, nhưng thái độ đối mặt với đồn đãi kiểu này, rộng rãi đến làm người khác phải hâm mộ.
"Nhiễm y sinh có trí tuệ khí độ khiến người khác khâm phục, chỉ là ta không thể không nhắc nhở một hai câu." Yên Nương nhìn Nhiễm Nhan thấy nàng hơi nhướng mày, mang bộ dáng chăm chú lắng nghe, liền nói: "Có những lời đồn đãi, ngươi không để ý tới nó, nó sẽ có vẻ buồn cười, theo thời gian dài mà dần dần biến mất, nhưng cũng có những lời đồn đãi tựa như một lưỡi dao vô hình sắc bén, trúng phải một đao, có thể vĩnh không thể xoay người."
Nhiễm Nhan gật đầu nói: "Đa tạ lời khuyên của ngài."
Nhìn thần sắc Nhiễm Nhan không có chút gợn sóng, Yên Nương biết chính mình đã làm điều thừa, nương tử trước mặt này, thoạt nhìn cao ngạo, trên thực tế lại là một nữ tử thông minh.
Hai khắc sau, thử phản ứng có kết quả, thực may mắn, ba người đối với Penicillin đều không dị ứng. Nhiễm Nhan lại quan sát thêm khoảng hai khắc nữa, xác định sẽ không xuất hiện phản ứng dị ứng, mới tiêm Penicillin vào cho các nàng.
Không có dây thun, Nhiễm Nhan đành phải dùng ruột động vật thay thế, sau khi xử lý sạch sẽ đem hong gió, đã nhìn không rõ hình dạng, còn có chút co dãn. May mà mọi người tuy rằng rất tò mò, nhưng xét thấy y thuật là bí mật không truyền ra ngoài, cũng không mở miệng dò hỏi.
Tiêm xong Penicillin, Nhiễm Nhan lại dặn dò mấy người này những việc cần chú ý, liền mang theo Vãn Lục vội vàng đi về.
Khi chạy đến gần chỗ xe ngựa dừng ở gần chợ đông, phát hiện phía bên phải có chút kẹt, thường hay có người dựa ở cửa nghỉ chân.
Xưa nay nếu có loại này náo nhiệt, Vãn Lục nhất định sẽ nhào lên, nhưng nàng mệt nhọc cả một ngày, lúc này có chút khí lực vô dụng, cũng không muốn xem náo nhiệt.
Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục ở chung quanh dạo qua một vòng lại một vòng, cũng không tìm thấy xe ngựa, Vãn Lục chỉ vào chỗ bị người xúm lại kia, "Có thể là bị che ở sau hay không?"
"Qua nhìn xem đi." Nhiễm Nhan nói.
Hai người đi vòng qua đám đông, Vãn Lục trong lúc lơ đãng nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người, thoáng nhìn thấy thanh niên mặc bào phục xám trắng bị vây ở bên trong, đang cuộn tròn ngồi xổm ở giữa, vội vàng giữ chặt Nhiễm Nhan nói: "Nương tử, ngươi xem kia không phải Tang tiên sinh sao? Không biết có chuyện gì..."
Nhiễm Nhan không tự giác mà nhíu mày, mỗi lần gặp được tên nhị hóa kia, khẳng định sẽ không có chuyện gì may mắn phát sinh, cho nên theo bản năng mà không muốn quản hắn, nhưng nghĩ đến hắn đã giúp mình không ít lần, hơn nữa còn thiếu hắn một lần nghiệm thi chưa thực hiện, chỉ sợ cũng không thể thực hiện, cho nên đành phải dừng chân.
"Lớn tiếng gọi hắn." Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục mặc dù trung khí không đủ, lấy hơi rống một rống, vẫn là chấn trụ không ít người, "Tang tiên sinh! Tang tiên sinh!"
Tang Thần đang ngồi xổm trên mặt đất nghe thấy thanh âm này, vội đứng lên, mặt mày vui mừng mà nhìn xung quanh. Mọi người nhìn đến phản ứng này của hắn, tự giác theo hướng thanh âm mà tránh ra một con đường.
Vãn Lục đỡ Nhiễm Nhan đi qua, thấy dưới chân Tang Thần bày một bàn cờ, một lão giả đang nhíu mày minh tư khổ tưởng.
Nhiễm Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn tình hình, hình như là tên nhị hóa này ra ngoài bày tàn cục kiếm tiền.
"Nương tử sao lại đến đây?" Tang Thần đầy mặt vui mừng hỏi.
Nhiễm Nhan thuận miệng nói: "Có một số việc cần làm."
Tang Thần hoàn toàn không nghe được khẩu khí có lệ của Nhiễm Nhan, gương mặt ửng đỏ hỏi: "Nương tử khi nào trở về? Có tiện cho tại hạ đi nhờ?"
Gương mặt tuấn lãng của hắn nhiễm một tầng mây đỏ, nháy mắt liền nghe thấy chung quanh có không ít phụ nhân phát ra tiếng cảm thán.
"Ta đang chuẩn bị trở về." Nhiễm Nhan nghĩ thầm, ngươi đang cùng người khác hạ cờ, cũng không thể lập tức chạy lấy người đi.
Ai ngờ, Tang Thần nhảy nhót nói: "Tại hạ cũng đang chuẩn bị trở về, nương tử chờ tại hạ một lát?" Dứt lời, khẩn trương mà nhấp nhấp miệng, một đôi mắt ngậm nước tràn đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan.
Theo ánh mắt chờ đợi của hắn, bên cạnh không biết có bao nhiêu ánh mắt như dao nhỏ phóng lên người Nhiễm Nhan.
"Khụ!" cách tạo sa, Nhiễm Nhan ho khan một tiếng, nói: "Ngươi nhanh lên."
Nụ cười trong sáng của Tang Thần mang theo một tia mừng thầm, một tia ngượng ngùng, vội vàng ngồi xổm xuống bắt đầu thu thập bàn cờ, thuận tiện đối với lão giả kia nói: "Tiền bối, tại hạ muốn thu quán về nhà, ngài có thể về nhà nghĩ tiếp, ngày mai lại đến tìm tại hạ tiếp tục."
Lão giả kia trừng mắt, "Ván cờ phức tạp như vậy, lão hủ như thế nào nhớ trụ?"
Tang Thần nghe vậy, lập tức lấy ra giấy bút từ trong sọt, đặt ở trên sọt giấy, xẹt xẹt mà vẽ xuống cục diện hiện tại của bàn cờ.
Lời editor: hê hê, ông già đánh cờ cùng tên với mình ;p