Nha dịch ra sức mà giúp Ân Vãn Vãn ói nước ra, lại phát giác từ trong miệng nàng trào ra toàn bộ là máu tươi, vội vàng cạy miệng nàng ra nhìn, không khỏi cả kinh nói: "Thứ Sử, nàng cắn lưỡi tự sát!"
Từ đầu đến cuối, Nhiễm Nhan đều đứng ở cách đó không xa, nàng chưa từng di động, mới vừa rồi trong chớp mắt Ân Vãn Vãn rơi xuống nước kia, Nhiễm Nhan đã thấy khóe môi nàng tràn ra máu tươi, Ân Vãn Vãn yêu hận đều mãnh liệt như vậy, nếu thật sự hạ quyết tâm muốn chết, sao có thể lưu lại sinh cơ cho mình.
Nàng dùng máu tươi của Trương Phỉ rửa sạch cừu hận trong nội tâm, sợ cũng chỉ đi đến đây thôi! Trong lòng Bình Giang còn linh hồn của Ân Miểu Miểu, nàng như vậy mới cảm thấy công bằng, mới có thể nhắm mắt.
Nhiễm Nhan mím môi, rũ mắt nhìn thi thể nằm ở trên boong thuyền. "Nương tử, ngươi không sao chứ?" Vãn Lục lo lắng hỏi.
Nhiễm Nhan lắc đầu, nàng nhớ rõ Nhiễm Vân Sinh từng nói qua, Ân Vãn Vãn là một nữ hài hoạt bát hay cười, hơn nữa thường xuyên làm lơ gia quy, có chút phản nghịch, một nữ hài như vậy mà phải làm bộ điển phạm dịu dàng hiền thục, đối với nàng mà nói là một loại dày vò cực độ đi! Hơn nữa mạng của nàng, là được giữ lại nhờ mạng của thân tỷ tỷ nàng, thời thời khắc khắc cứ lo lắng sợ bị người chọc thủng.
Bị người chọc thủng? Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, trong lòng hiểu rõ, Ân Vãn Vãn ngụy trang cũng không hoàn mỹ, có lẽ là bị Hàn Sơn và Phồn Xuân nhìn ra cái gì, đơn giản gϊếŧ người diệt khẩu, giá họa Tần Tứ lang.
Nhiễm Nhan hít sâu một hơi, sau khi cáo từ Lưu Phẩm Nhượng, liền mang theo Vãn Lục xuống khỏi thuyền hoa.
Vụ án đã tới giai đoạn này, Nhiễm Nhan cũng không còn muốn để ý nữa, giờ cũng như trước kia, nàng chỉ phụ trách nghiệm thi, thăm dò hiện trường vụ án, cung cấp phương hướng chính xác và manh mối cho hình trinh, nếu vụ này không liên quan đến an nguy của Vãn Lục, nàng cũng tuyệt đối sẽ không xen vào việc người khác.
Dựa vào vách xe ngựa, Nhiễm Nhan lấy từ trong tay áo ra cuộn giấy mà Ngụy nương nhét cho nàng, cẩn thận mở ra, bên trong có ba tờ giấy được cẩn thận xếp lại với nhau.
Mặt trên có mấy hàng chữ nhỏ, Nhiễm Nhan nhích lại gần cửa sổ, thấy rõ nội dung trên giấy.
Là khế nhà.
Nhiễm Nhan nhanh chóng giở qua tờ giấy thứ hai, vẫn là một tờ khế nhà, nhờ ánh sáng xuyên qua kẽ màn trúc, Nhiễm Nhan nhìn thấy rõ ràng, ở đây có hai tờ là khế của cửa hàng trong chợ đông ở Tô Châu, còn một tờ là khế của một tòa nhà ở thành Dương Châu.
Ba tờ đều chỉ là khế nhà, ở Đường triều, nữ nhân không có quyền sở hữu đất, nhưng thật ra có thể có được một ít khế nhà, khế bán mình làm nô tỳ, đây chắc là đường lui Ngụy thị chuẩn bị cho mình hoặc Thúy Mi, đáng tiếc, hết thảy đều mất, phần tiện nghi này lại là nàng chiếm được.
Nhớ tới nữ tử như thủy mặc trong mưa bụi kia, Nhiễm Nhan khẽ thở dài, đem khế nhà xếp kỹ thả lại vào trong tay áo.
Nhiễm Nhan đoán chính mình sẽ nhanh chóng bị đưa đi Ảnh Mai am lễ Phật, nên chuẩn bị hôm nay phải đi một chuyến đến Thải Tú quán, tuy là, nàng hiện tại cũng không thiếu chút tiền kia, nhưng làm người phải giữ lời hứa, nếu đã thu tiền đặt cọc, trị một nửa, thì không thể vô cớ mà ngưng.
Vãn Lục bị thương nặng mới khỏi, sáng sớm nay mệt nhọc, sắc mặt bắt đầu có chút trắng bệch, nhưng không yên tâm để Nhiễm Nhan một mình đi kỹ quán, khăng khăng muốn đi theo.
Khi đã qua ngọ, Nhiễm Nhan liền ở phủ nha đổi xe ngựa xong, ở cổng chợ phía đông tìm cái quán rượu, tùy ý dùng cơm trưa, rồi mướn hai cỗ kiệu ở bên đường đi đến Thải Tú quán.
Cuối ngõ nhỏ sâu thẳm, cửa sau Thải Tú quán vẫn đóng chặt. Vãn Lục hạ kiệu, tiến lên nắm môn hoàn gõ cửa.
Cửa từ bên trong kẽo kẹt một tiếng mở ra, một thiếu nữ áo váy màu lam hoa hồng phấn thò đầu ra, vẻ mặt lười nhác mà nhìn Vãn Lục, ngáp một cái, nói: "Kỹ quán chúng ta tháng này không mở cửa" dừng một chút, chợt cảm thấy đối phương là nương tử, không phải là tới tìm hoan mua vui, lại nói: "Nơi này là Thải Tú quán, các ngươi tìm người nào?"
"Làm phiền tiểu thư thông báo, nương tử chúng ta là y sinh tới xem bệnh cho Tử Tự tiểu thư." Vãn Lục khách khí nói.
Đôi mắt thiếu nữ kia tức khắc mở tròn vo, tò mò mà nhìn Nhiễm Nhan mang theo mịch li, không nói một lời, ngữ khí lại cung kính không ít, "Không cần thông báo, nguyên lai là y nữ, a mỗ đã dặn dò qua, các ngươi vào đi."
Thiếu nữ váy lam dẫn Nhiễm Nhan vào cửa, khom người nói: "Mời theo ta."
Tiến vào bên trong Thải Tú quán, so với lần trước có tiếng đàn sáo ầm ĩ loáng thoáng truyền đến, trong viện lúc này có vẻ càng thêm yên tĩnh, ánh mặt trời ngày hè đem thực vật trong viện phơi đến héo, nhiệt khí bốc hơi mang theo hơi thở mùi hoa cỏ nồng đậm, lại buồn bã vô cùng.
Khi đi ngang qua hành lang, thấy bên hồ sen có mấy kỹ nữ chỉ mặc lụa mỏng dựa vào lan can trong đình, rảnh rỗi mà uy cá, nói chuyện phiếm.
Hai nữ tử đang nói chuyện bát quái nhìn thấy Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục trên hành lang, ánh mắt tức khắc sáng lên, vẻ tịch mịch nhàm chán bị quét đi, phấn chấn bừng bừng mà vỗ vỗ một nữ tử mặc váy lụa mỏng màu xanh lá cây đang cho cá ăn ở bên cạnh, "Ai... đừng uy nữa, hai ngày nay cá đều bị ngươi cho ăn mà no chết mấy con."
Nàng kia cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta không uy cá thì có thể làm gì? Ai biểu mấy tiểu súc sinh này quá dại dột, uy nhiều ăn nhiều, oán ta được sao!"
Hai người bên cạnh dùng sức túm nàng, nữ tử kia lúc này mới cảm thấy có khác thường, lười nhác mà nhìn theo ánh mắt hai người còn lại, thấy Nhiễm Nhan một thân được bao phủ bên trong mịch li, cũng lên tinh thần, nhỏ giọng hỏi: "Đó là người nào?"
Một nữ tử khác nói: "Nghe nói a mỗ mấy ngày nay không mở cửa, đều là vì chờ một người tới, đó là người này sao?"
"Người nào? Hoa khôi? Hồ cơ?" nữ tử mặc váy lụa xanh lá cây dựa sát vào hỏi.
"Mới không phải hoa khôi hay Hồ cơ gì, là một y nữ, á, gần đây nghe nói qua mấy chuyện Nhiễm Thập Thất Nương, thành Tô Châu cũng chỉ có mình nàng là y nữ, ta đoán chính là nàng."
"Nhiễm Thập Thất Nương!? Chính là Nhiễm Thập Thất Nương mổ người chết rồi bị Nghiêm gia từ hôn kia?"
"Thành Tô Châu còn có Nhiễm Thập Thất Nương khác sao? Nghe nói bộ dáng cực mỹ, không thua kém Tề Lục nương, vốn dĩ hôn sự cùng Nghiêm gia vừa đúng môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, chậc chậc, đáng tiếc nha, nàng làm cái gì không được, lại đi làm chuyện nghiệm thi kia để hạ thấp chính mình"
Thanh âm các nàng nghị luận được ép tới rất thấp, nhưng ở trên hành lang vẫn có thể mơ hồ nghe thấy, Vãn Lục mắt tóe lửa, nộ khí đằng đằng nói: "Nương tử! Chúng ta không cần đến đây chẩn bệnh cho các nàng! Ngay trước mặt mà còn nói khó nghe như vậy, sau lưng còn không biết đến mức nào! Chúng ta không chịu đựng chuyện bực mình này được."
Giọng Vãn Lục lớn, vừa mới rống xong không đến hai giây, một bộ áo váy đỏ nhạt liền từ phòng trong vọt ra, chỉ vào đám kỹ nữ nói xấu người khác kia, lạnh lùng quát: "Đám tiểu tiện nhân các ngươi, ba ngày không tiếp khách liền muốn đàn ông, hiện tại trước mặt người ta bép xép, chọc y sinh bỏ đi, cẩn thận A mỗ đem hết đám các ngươi quăng tới quân doanh"
Đám nữ tử kia rùng mình, vội vàng đứng dậy chỉnh đốn trang phục uốn gối hành lễ bồi tội với Nhiễm Nhan.
Nữ tử váy đỏ nhạt hòa hoãn xuống, chuyển qua Nhiễm Nhan cười làm lành nói: "Các nàng đều là đồ hạ tiện, lời nói ra cũng đều khó nghe, ngài ngàn vạn lần chớ có để trong lòng."
Nhiễm Nhan nhận ra nữ tử này, là Hồng Hạnh nàng lần trước gặp qua một lần, vì thế nhàn nhạt lên tiếng, "Dẫn đường đi."
Hồng Hạnh đã nói đến mức này, lại so đo thì có vẻ nhỏ mọn, Vãn Lục cũng chỉ có thể chịu đựng tức giận, hừ lạnh một tiếng, theo Nhiễm Nhan vào trong.
"Nhiều ngày không thấy, nương tử có bình an không?" Hồng Hạnh cười ngâm ngâm dò hỏi.
"Bình an." Ánh mắt Nhiễm Nhan đảo qua mặt nàng, thấy không có mụn nước, liền biết trung dược lúc trước khai có tác dụng.
Lại đi qua hai cái cổng vòm, quẹo qua một hành lang mới thấy phòng ốc thấp thoáng trong bụi hoa, vừa bước vào trong phòng, mùi trung dược nồng nặc xông vào mũi, nơi này vẫn là gian phòng lúc trước an bài cho Tử Tự ở, chưa từng thay đổi.
Phía trước cửa sổ một nữ tử mặc y phục trắng đoan chính mà quỳ ngồi, mặc dù là ở trong phòng, trên mặt nàng vẫn che lụa mỏng.
Nghe thấy tiếng bước chân, nữ tử quay đầu lại, một đôi mắt đẹp nghi hoặc mà nhìn Nhiễm Nhan.
"Tử Tự, đây là y nữ đã chữa khỏi bệnh cho ngươi" Hồng Hạnh bệnh cũng không có chuyển biến xấu, tâm tình nàng cực hảo, đối đãi với Nhiễm Nhan cũng khác trước, phân phó thị tỳ đứng một bên: "Mau đi nói cho A mỗ, y nữ tới."
Thị tỳ theo tiếng lui ra ngoài.
Tử Tự lúc này mới có phản ứng, đứng dậy hướng về Nhiễm Nhan khom người hành lễ.
Nhiễm Nhan cởi giày quỳ ngồi xuống tịch ở đối diện nàng, thanh âm nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống đi."
Tử Tự không nghĩ tới thái độ Nhiễm Nhan lãnh đạm như vậy, hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó cũng ngồi trở lại trên tịch.
"Mấy ngày gần đây mụn mủ trên người khép lại thế nào?" Nhiễm Nhan hỏi.
Tinh thần Tử Tự đã nhiều ngày vẫn luôn ở vào trạng thái hoảng hốt, tiết tấu của Nhiễm Nhan quá nhanh, tỉnh lược hết mấy việc hàn huyên xã giao, đi thẳng vào chủ đề, nàng lại nhất thời phản ứng không kịp.
Hồng Hạnh lập tức tiếp lời nói: "Khá hơn nhiều, có mấy chỗ đều đã kết vảy bóc ra, A mỗ nói nếu có thể khống chế được bệnh tình, liền kiên nhẫn chờ ngài quay lại."
Yên Nương thật là trầm ổn, cứ như vậy mà tin tưởng nàng? Hay là bản thân nàng ta quá mức tự tin?
Nhiễm Nhan nhìn kỹ làn da lộ ra bên ngoài y phục của Tử Tự, rất nhiều mụn mủ trên tay, trên mặt đã bắt đầu kết vảy, có một ít vừa mới bóc ra, lộ ra làn da non.
"Khôi phục không tồi, hiện tại phải tiến hành bước cuối cùng trị liệu cho ngươi, có thể sẽ đau một chút." Nhiễm Nhan ra hiệu Vãn Lục đem thùng dụng cụ đặt ở trên bàn.
"Không sao, chỉ cần có thể trị hết bệnh, ta cái gì cũng đều nguyện ý chịu đựng." Tử Tự buồn bã nói.
Bởi vì nàng nhiễm phải bệnh này, thân tỷ tỷ duy nhất vì nàng phải dùng những năm tháng cuối của tuổi thanh xuân để hầu hạ một lão nhân đã qua tuổi nửa trăm, mà bản thân nàng từ một nữ tử mỹ mạo lại biến thành một người xấu xí.
Nhiễm Nhan minh bạch tâm tình của Tử Tự, vừa lấy ống tiêm từ trong rương ra, vừa nói: "Lát nữa ta cho ngươi mấy phương thuốc điều dưỡng, sau khi lành bệnh, dung mạo sẽ khôi phục lại bảy thành."
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua cái mũi hơi sụp của Tử Tự, nàng chỉ là một pháp y, không phải bác sĩ chỉnh dung, đối với loại khuyết tật trên mặt này vô năng vô lực.
Tử Tự trong lòng vui vẻ, vội vàng nói lời cảm tạ.
Nhiễm Nhan rũ mắt nhàn nhạt nói: "Không cần khách khí, là lấy tiền."
Tử Tự ngơ ngác mà nhìn Nhiễm Nhan dùng cái nhíp kẹp kim tiêm ngâm trong rượu lên, đặt bên trong một loại nước trong rửa qua xong thì gắn lên ống tiêm, thủ pháp thành thạo, giống như thủ pháp pha trà. Nàng cũng không phải thiếu chút tiền ấy, chỉ là cảm thấy tính cách của Nhiễm Nhan thật sự rất kỳ lạ, thoạt nhìn thập phần lạnh nhạt, nhưng lại biết ý nghĩ trong lòng nàng, còn khuyên nhủ nàng, xong lại đem giới hạn vẽ ra rành mạch.
"Đưa cánh tay đây." Nhiễm Nhan rút từ lọ đựng Penicillin ra một chút, ngẩng đầu nói với Tử Tự.