Nha dịch đều là người địa phương sinh trưởng ở Tô Châu, trong đó không thiếu người bơi rất tốt, đáng tiếc sông Bình Giang quá lớn, Ân Vãn Vãn chìm vào đáy nước nhất thời không biết bị trôi đi nơi nào, muốn vớt nhất định khó khăn.
Lưu Phẩm Nhượng sai người tiếp tục vớt, nếu đúng như lời Nhiễm Nhan nói, người này là Ân Vãn Vãn, như vậy mặc kệ sống hay chết, đều là mấu chốt của vụ án.
"Ngươi như thế nào kết luận nàng chính là Ân Vãn Vãn?" Lưu Phẩm Nhượng nghi hoặc nói: "Dù lúc trước Ngụy nương có nói qua Ân Vãn Vãn năm đó bị người làm bẩn, mới vừa rồi ở trong khoang thuyền, nàng cũng thừa nhận bị Trương Phỉ làm bẩn, nhưng cũng có khả năng là Ngụy nương nói dối."
"Có một mặt là bởi vì lời khai của Ngụy nương, còn có một mặt khác." Nhiễm Nhan nhớ tới hai khối nữ thi được phân ra lúc ở phủ nha, "Hai cổ thi thể được lọc ra kia, đều chưa từng mang thai hoặc sinh nở qua."
"Chẳng lẽ ở trên thi cốt còn có thể nhìn ra là có từng mang thai hay không?" Lưu Phẩm Nhượng ngạc nhiên nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, "Nếu năm đó người bị làm bẩn rồi trầm thủy mà chết quả thật là Ân Vãn Vãn, như vậy chỗ xương mu của nàng hẳn sẽ có dấu vết. Căn cứ vào lời khai của Ngụy nương, hẳn là nàng cho đến lúc gần tử vong mới sinh non, thai kia ít nhất ba tháng, mà trên hai bộ hài cốt được phát hiện kia đều không thấy dấu vết sinh nở."
Lúc ấy khi Nhiễm Nhan nhìn hai bộ hài cốt kia, trong lòng liền có vài điểm hoài nghi: Một là trong đống thi cốt căn bản không có thi thể Ân Vãn Vãn, hai là Ngụy nương đã nói dối. Mà điểm hoài nghi thứ nhất lại có hai tình huống, hoặc là người chết không phải Ân Vãn Vãn, hoặc là năm đó thi cốt được phát hiện không phải nàng người bị trầm thủy.
Nhiễm Nhan xâu chuỗi hết những điểm đáng ngờ lại, đưa ra cái phán đoán lớn mật này.
"Nói như vậy, là Ân Tứ Nương bị người làm bẩn, cho nên gϊếŧ Ân tam nương rồi mạo danh thay thế?" Lưu Phẩm Nhượng cũng biết Ân phủ có quy củ nghiêm khắc, mỗi ngày của Ân Vãn Vãn trôi qua khẳng định không tốt lắm, nàng cùng tỷ tỷ song sinh sống với nhau nhiều năm, muốn bắt chước bộ dạng cũng không khó.
"Căn bản không phải như vậy!" Vị Hạ đang bị giữ chặt khàn giọng nói.
Ánh mắt Lưu Phẩm Nhượng sắc bén mà nhìn chằm chằm nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nói cho rõ tình hình thực tế."
"Là Ân Văn Thư! Tam nương là do Ân Văn Thư ném vào trong sông Bình Giang!" Vị Hạ một câu nói ra tin tức kinh người, "Ta nghe lén được hắn muốn đem nương tử đi trầm đường, vì thế ta xúi giục nương tử đi tìm Tần Tứ lang, sau đó dùng mê được làm Tam nương hôn mê, hóa trang cho nàng, Ân Văn Thư sợ chuyện nương tử có thai hư hỏng bị truyền ra ngoài, sẽ bại hoại thanh danh Ân thị, liền thừa dịp nguyệt hắc phong cao đem nàng quăng vào trong sông Bình Giang."
Ân thị vốn không phải là đại tộc thế lực lợi hại gì, bất quá là dựa vào nữ nhi được dạy dỗ đến hiền lương thục đức, đem một đám nữ nhi gả đi mấy đại tộc nhà cao cửa rộng, mới có thể giữ được địa vị cả tộc, mà những nữ nhi Ân thị được gả đi các đại tộc nhà cao cửa rộng kia, tất cả cũng đều dựa vào thanh danh như vậy của Ân thị mới có thể thẳng lưng, không đến mức bị người xem nhẹ. Có thể nói, nếu chuyện này bị lan truyền ra, đối Ân thị là đả kích trí mạng cỡ nào.
Chỉ là Nhiễm Nhan vẫn cảm thấy trái tim băng giá, mặc kệ là Ân Tam nương hay là Ân Tứ nương, đều là nữ nhi thân sinh của hắn a! Sao có thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy?
Mà những gì Vị Hạ nói, cũng đã chứng thực phỏng đoán của Nhiễm Nhan, Ân Vãn Vãn trước khi đi tìm Tần Tứ lang, cũng đã sinh non, nếu không Ân Văn Thư không có khả năng nhận sai người.
Vụ án đã tiến triển đến bước đột phá, chỉ cần trông giữ tốt nhân chứng, lại chờ Ân Vãn Vãn được vớt lên, nghiệm thi tìm thêm chứng cứ, án này liền có thể kết thúc.
Bán thê cầu vinh, vứt thê bỏ nữ, vì tài sát phụ, những việc này đã nhìn đến quen mắt, Lưu Phẩm Nhượng tuy rằng thổn thức, nhưng cũng vì vụ án đã có manh mối mà cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Nhiễm Nhan cũng nhìn quen mưu sát, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng buồn bã.
Qua khoảng một khắc, trong nước mới có chút động tĩnh, nha dịch trên thuyền thấy Ân Vãn Vãn được vớt lên, lập tức đi qua hỗ trợ, mấy người dễ như trở bàn tay mà đem người kéo lên.
Vẻ duyên dáng trên gương mặt Ân Vãn Vãn đã bị trôi đi, lộ ra một gương mặt tái nhợt, lúc này Ân Vãn Vãn nhắm chặt hai mắt, vừa mới nhìn thì dung mạo cũng không có gì khác nhau. Nhưng sau khi nhìn kĩ, mới phát hiện dung mạo nàng đúng là có một chút khác biệt với vẻ dịu dàng của Ân Miểu Miểu, đuôi lông mày và khóe mắt hơi nhếch lên, ngũ quan cũng tươi trẻ hơn nhiều so với Ân Miểu Miểu.
Vãn Lục trợn mắt há mồm, Tần Mộ Sinh cũng là kinh ngạc nói không nên lời, trong phút chốc, hắn chợt nhớ lại nữ tử nghịch ngợm mà lớn mật vào đêm hoa đăng tiết Thượng Nguyên hai năm trước.
Ngày ấy hắn cùng một đám bạn nhậu phóng xuống từ trên thuyền hoa, cười nói đi vào trong chợ, vừa đi vừa cùng bọn họ đàm luận về mấy vị mỹ nhân yêu thích trong thành, bỗng nhiên từ trong đám người chui ra một thiếu nữ trên mặt mang mặt nạ, mặc áo váy màu hồng anh đào, há miệng liền hỏi hắn: "Ngươi là lang quân nhà ai?"
Trương Phỉ ngả ngớn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Tiểu nương tử, như thế nào mà cả đại danh đỉnh đỉnh Tần gia Tứ Lang cũng không biết?"
Ân Vãn Vãn đối với hắn làm như không thấy, một đôi mắt đen bóng thẳng tắp nhìn vào Tần Mộ Sinh, nghe thấy thân phận của hắn, đôi mắt cong lên, nét cười lộng lẫy phát ra lóa mắt, làm người duyệt qua vô số mỹ nữ như Tần Mộ Sinh cũng thoáng ngẩn ngơ một lát.
Thiếu nữ nhón mũi chân, áp sát đến bên cạnh Tần Mộ Sinh, nói nhỏ: "Ta tên là Ân Vãn Vãn"
Hơi thở như hoa lan phun ở vành tai hắn, thân mình Tần Mộ Sinh hơi cứng đờ, đến khi muốn nhìn nàng, Ân Vãn Vãn đã mang theo một chuỗi tiếng cười thanh thúy, chui vào trong đám người như một con mèo con, cong eo chạy xuyên qua những dãy hàng rong.
Tần Mộ Sinh tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, ném xuống một đám bạn, nói: "Các ngươi đi chơi trước đi, ta đi một chút sẽ về."
Mọi người cười vang, ồn ào lớn tiếng chúc mừng hắn đêm nay diễm phúc không cạn.
Tần Mộ Sinh lúc này không có tâm tư gây rối gì, hắn dù có ăn chơi trác táng, cũng bất quá là một đại nam hài mười sáu mười bảy tuổi, bị vẻ hoạt bát nghịch ngợm của Ân Vãn Vãn ảnh hưởng, liền đuổi theo sau nàng một hồi, khi đến bên bờ sông, lại không nhìn thấy bộ váy hồng anh đào kia đâu.
"Uy!!"
Đang lúc hắn cực kỳ thất vọng, lại nghe trên thuyền có người gọi hắn, vội vàng giương mắt nhìn qua.
Ân Vãn Vãn bám vào trên lan can thuyền, hai chân vươn ra từ dưới rào chắn, tà váy màu hồng anh đào xòe ra như một đóa hoa.
Nàng nhô đầu ra từ rào chắn, trên khuôn mặt phúng phính hơi có chút trẻ con có cái lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, nằm trên má bên phải, "Ngươi chính là Tần Tứ lang? Ngươi không giống như tỷ tỷ các nàng nói."
Tần Mộ Sinh ngửa đầu cười hỏi: "Các nàng nói ta như thế nào?"
"Các nàng nói ngươi là đứng núi này trông núi nọ, thấy một cái yêu một cái." Ân Vãn Vãn đúng sự thật đáp.
Những lời này Tần Mộ Sinh nghe qua không ít, bình thường không cảm thấy nhục mà còn thấy tự hào, nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy Ân Vãn Vãn trả lời ngây thơ như vậy, trong lòng lại có chút tức giận cùng hổ thẹn, hừ hừ nói: "Vậy ngươi sao lại thấy ta không giống như các nàng nói?"
Ân Vãn Vãn suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngươi cười lên tựa như thái dương, ta cảm thấy ngươi không phải như các nàng nói."
....
Gió sông hơi lạnh, Tần Mộ Sinh run lập cập, từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, rũ mắt nhìn nữ tử nằm ở trên boong thuyền, mặt mày mơ hồ còn có thể nhìn ra nhan sắc tiếu lệ năm đó. Chỉ là giờ này khắc này, khuôn mặt đã tái nhợt, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Đáy lòng Tần Mộ Sinh bỗng nhiên tràn ngập khủng hoảng cùng hối hận, khi đó, Trương Phỉ nói hắn nhìn trúng Ân Miểu Miểu, nhờ hắn viết một bài thơ hẹn nàng, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ mà vung bút viết luôn, ngòi bút nhanh nhẹn, văn thải nổi bật.
Nhưng mà phong thư này lại lấy danh nghĩa Tần Mộ Sinh mà đưa đi Ân phủ, không biết như thế nào lại bị Ân Vãn Vãn nhìn thấy, bởi vậy trốn nhà chạy ra chỗ hẹn hò, Trương Phỉ trước đó chỉ nhìn thấy Ân Miểu Miểu từ xa, sau khi phát hiện ra Ân Vãn Vãn, liền ngộ nhận, rồi đoạt đi trong sạch của nàng.