Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Đường Nữ Pháp Y

Chương 7: Chôn đất cứu người

« Chương TrướcChương Tiếp »
(revised 14/4/2020)

Nhiễm Nhan nhớ tới lúc đi ngang qua trong thôn, nhìn thấy rất nhiều nhà dùng bùn để trát tường viện, đã qua mấy ngày nắng, những tường viện đó hẳn đều đã khô.

"Đi đập tường viện lấy đất mang lại đây." Nhiễm Nhan vừa nói vừa nhanh chóng móc sạch nước bẩn, bùn, ô vật khác trong miệng và mũi đứa trẻ, lại lấy khăn tay của Vãn Lục bọc đầu ngón tay đem đầu lưỡi đứa trẻ kéo ra khỏi miệng.

Tường viện bất quá là dùng bùn ở bờ sông xây lên, chỉ phí chút sức thôi, không đáng tiền, các thôn dân vừa nghe chỉ là đập tường viện, lập tức chạy về đập tường nhà mình.

Không phải bọn họ mù quáng tín nhiệm Nhiễm Nhan, là Lưu thị cô nhi quả phụ quá đáng thương, huống chi, Nhiễm Nhan kia bộ dạng vững vàng nghiêm túc, không có vẻ gì là vui đùa, vô thức lại cho họ một loại hy vọng.

Vãn Lục không kịp dò hỏi, lại bị toàn bộ khí tràng không giống dĩ vãng của Nhiễm Nhan làm sợ hãi, trong lúc nhất thời đứng ngốc ở một bên, không biết phải làm sao.

Đứa trẻ này không phải là mới vừa rơi xuống nước, hắn đã bị ngâm nửa ngày, thân thể cứng đờ, ngưng hô hấp, dùng phương pháp cấp cứu bình thường chỉ sợ không được.

Nhiễm Nhan nhìn mấy đầu ngón tay bị khăn quấn lại, thấy chúng sưng to đỏ tím, chứng minh là còn có tuần hoàn máu, đến lúc này Nhiễm Nhan tin tưởng đứa trẻ còn sống, liền lập tức bắt đầu xoa bóp tim cho hắn.

Chờ đến khi mọi người gánh bùn khô tới, liền phân phó họ đem bùn khô trải một tầng thật dày trên mặt đất, đặt đứa trẻ nằm lên, lại lấy bùn đổ trùm lên người đứa trẻ, chỉ lộ mắt và miệng.

Vãn Lục cũng không biết nên hỗ trợ cái gì, liền đi giúp mọi người đắp bùn.

Các thôn dân vừa giúp, vừa nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc, một thanh niên mặc trường bào tay rộng, có dáng vẻ sĩ tử nhịn không được hỏi: "Không phải nói Tam Lang còn có thể cứu sống sao? Sao lại chôn ngay tại chỗ này?"

Nhiễm Nhan ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào, sĩ tử kia bị nhìn đến cả người nổi da gà.

Kỳ thật Nhiễm Nhan chỉ là cảm thấy sĩ tử này quá ngốc, cho dù chôn người, sao có thể chôn ở ngay cửa nhà mình, cho nên cũng lười giải thích với hắn.

Kế tiếp chính là đợi, Lưu thị đã không còn khóc thút thít, mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhi tử, mọi người đều cho rằng đây là nghi thức vu thuật nào đó, cũng đều tĩnh quan kì biến.

Vào năm Trinh Quán Đại Đường, y thuật đã được ứng dụng rộng rãi, nhưng trên thực tế vu y vẫn còn tồn tại, ngay cả y thánh Tôn Tư Mạc đại danh đỉnh đỉnh cũng đã từng trịnh trọng ghi lại trong cuốn "Thiên Kim Yếu Phương" những chuyện lạ có nội dung giống với một vài vu thuật mê tín, cho nên các thôn dân có loại suy nghĩ này cũng là bình thường.

Trong lúc này, hơn mười người nín thở ngưng thần, đến thở cũng không nghe thấy, mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời mùa hè chói mắt đến gắt gao.

Tộc trưởng cùng các trưởng lão cũng lục tục kéo đến, các thôn dân càng tụ càng đông, lại không có lấy một đứa trẻ. Mấy ngày gần đây, thời tiết luôn nắng tốt, tường viện cũng chỉ có mặt ngoài thấm qua sương đêm, lớp đất bên trong vẫn rất khô ráo, hơn nữa giờ được phơi nắng, nước trong cơ thể đứa trẻ dần dần bị bùn hút khô.

Ước chừng qua non nửa canh giờ, y giả được mời từ trong thành đã đuổi tới, một bộ trường bào tay dài, vội vàng rẽ đám người ra, "Người bệnh ở nơi nào?"

Có người vội vàng đưa y giả đến trước đống đất, "Còn chôn kìa!"

Lão đại phu tức khắc dậm chân, "Ai lại chôn người chết đuối, mau đổ nước, quả thực...quả thực..."

"Là ta." Nhiễm Nhan đang ngồi xổm trên mặt đất đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Chu Tam lang chìm một đêm ở trong nước, cái này là biện pháp tốt nhất."

Lão đại phu trợn mắt, trên nét mặt tràn đầy tức giận, nói chìm một đêm, đó là ba đến năm cái canh giờ, người cũng đã chết thấu còn gấp gáp mà đem hắn lại đây làm gì, đây không phải là đùa giỡn người khác sao? Bất quá lão đại phu cũng có thể lý giải tâm tình thân nhân người chết, chỉ là nặng nề thở dài, xoay người liền đi.

"Tiền bối xin dừng bước, chờ Tam Lang tỉnh lại, còn cần ngài điều trị."

Nhiễm Nhan dừng bước, quay đầu phân phó: "Vãn Lục, đi lấy chẩn kim."

Vãn Lục vẻ mặt không thể hiểu được, nương tử nhà mình từ khi nào biết dùng loại biện pháp quái dị này cứu người, người này nếu là cứu sống thì không sao, nếu là chết thật, đem người ta lăn lộn một hồi, coi chừng bị người chọc cột sống. Vãn Lục lòng tràn đầy hối hận, chính mình mới vừa rồi thế nhưng không hiểu sao lại đi tin nương tử, trước mắt cũng chỉ có thể tiếp tục tin, sau khi tâm tư trong nháy mắt thiên hồi bách chuyển, Vãn Lục vội vàng theo tiếng trở về phòng lấy tiền.

"Ai..." lão bác sĩ than một tiếng, dù sao cũng đã nói đến như vậy, người ta muốn thế nào liền thế nào, chính mình cũng cứ theo ý mọi người muốn, chờ thêm chốc lát là được.

Thấy mặt lão đại phu như thế, mọi người liền biết chỉ sợ Chu Tam lang này là khó cứu, vốn dĩ khi vớt Chu Tam lang lên, cả người hắn đều đã cương, không còn hít thở, bọn họ tận tâm tận lực như vậy một phần là vì tò mò muốn nhìn xem Nhiễm Nhan trịnh trọng như vậy thì làm được gì, vạn sự nghe theo thiên mệnh thôi, một phần khác cũng là muốn thuyết phục Lưu thị chết tâm đi.

"Khụ"

Mọi người ở đây chờ đến bụng kêu đói, sắp tới lúc thất vọng, trong đống đất vang lên một tiếng ho nhẹ gần như không thể nghe thấy, làm mọi người trở nên phấn chấn.

"Tam Lang!" Lưu thị lập tức bổ nhào tới, nước mắt rơi ào ào, "Con của ta, dọa chết nương..."

Nhiễm Nhan ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy đất trên mặt Chu Tam lang ra, thấy hắn mở mắt, liền nói: "Ngươi nằm một chút, để nước trên người đều khô rồi hãy dậy."

Chu Tam lang mơ hồ, chỉ nghe nữ tử xinh đẹp trước mắt nói hắn nên nằm lại trong chốc lát, vừa lúc hắn cũng cảm thấy cả người đau đớn thoát lực, liền nghe theo nàng, lẳng lặng nằm yên.

Lưu thị trịnh trọng mà làm đại lễ, không nói một tiếng, chỉ là nằm ở trên mặt đất thật lâu không đứng dậy.

Đây là nghi thức hành lễ nặng nhất của Đường triều, thường là bái rồi quì ngồi, thời Tần Hán Tùy Đường, còn không có ghế, vẫn ngồi trên mặt đất, cũng chính là cái gọi là "quỳ tọa", ngồi quỳ, phải ngồi, sau đó mới có thể hành lễ bái.

Mấy lễ nghi phiền phức này, từ trước đến nay nhân tài có thân phận đều sẽ nghiêm khắc tuân thủ, thôn phụ làm sao biết đến lễ tiết như vậy, có biết cũng chỉ dập đầu lung tung thôi, có thể thấy được Lưu thị này cũng không phải là thôn phụ bình thường.

"Phu nhân xin đứng lên." Nhiễm Nhan nâng Lưu thị dậy.

Chu gia thôn trưởng lão cũng vội lại đây hướng Nhiễm Nhan trí tạ.

Các thôn dân nhất thời bị chuyện khởi tử hồi sinh này làm cho sững sờ, thấy trưởng lão trí tạ, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đám người tức khắc nổ tung, tiếng trí tạ tiếng tán thưởng dồn dập hết đợt này đến đợt khác.

Nhiễm Nhan trong lòng thở dài, nàng vốn tính toán trước bái Ngô Tu Hòa làm thầy lại nói, ai ngờ kế hoạch còn chưa bắt đầu, vừa nghĩ tới thì chuyện này đã đến trước mắt. Đây đối với nàng là phúc hay họa, cũng chưa biết được, Nhiễm Nhan chỉ ghi nhớ trong lòng, không hề nghĩ nhiều. Nàng cúi chào mọi người, rồi để Vãn Lục nâng vào phủ.

Mọi người thấy sự tình đã lạc định, vội vànggiúp đỡ Lưu thị đem nhi tử từ trong đất đào ra, dùng tấm ván gỗ nâng về.

Lão y sinh kia tiến tới xem mạch cho Chu Tam lang, tuy rằng còn có chút suy yếu,nhưng mệnh là cứu về rồi, không khỏi liên tục lấy làm kỳ lạ, lập tức khaiphương thuốc cho Chu Tam lang, lại đem chẩn kim giao cho Lưu thị, thỉnh nàngthay lão trả lại Nhiễm phủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »