"Sơ sơ." Nhiễm Nhan khinh khinh phiêu phiêu mà phun ra hai chữ này. Nàng không có thói quen nói dối, bịa ra một câu chuyện thì có thể giấu tai mắt người khác trong nhất thời, nhưng thường thì nói nhiều lỗ hổng cũng nhiều.
Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Nhan không muốn nói, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: "Ta cũng không có chuyện gì quan trọng, đến trong thành ta trước tiên tìm cái tửu lầu ngồi một chút, chờ ngươi về."
Hai người thương lượng xong, liền lên xe ngựa.
Hai người bệnh mà Nhiễm Nhan hôm nay phải đi chẩn, đều là người có uy tín, địa vị trong thành Tô Châu tuy so ra kém ba nhà Tề, Nhiễm, Nghiêm, nhưng lại có thực lực mà cả ba nhà kia cũng không dám dễ dàng trở mặt.
Nhiễm Nhan rất ít nói, nếu không có chuyện gì trọng yếu, đại đa số tình huống đều sẽ không chủ động trò chuyện, bởi vậy dọc theo đường đi chỉ có Nhiễm Vân Sinh nói, nàng ngẫu nhiên phụ họa vài câu.
Nhiễm Vân Sinh cũng phát giác muội muội này rất khác trước, tuy rằng trước kia cũng khá ít nói, nhưng luôn nhu nhu nhược nhược mà theo sau người khác, cố gắng tìm kiếm một chỗ dựa, dùng cái gọi là "chim nhỏ nép vào người" để hình dung nàng là hợp nhất, nhưng hiện tại, với vẻ lạnh nhạt xa cách không tản đi được giữa hai hàng lông mày kia, thì như thay đổi một người khác.
Thay đổi như vậy, làm Nhiễm Vân Sinh trong lòng ẩn ẩn đau, trong mắt hắn, muội muội mình chắc là đã chịu rất nhiều đau khổ, tính cách mới có thể chậm rãi biến thành như vậy, bèn một đường toàn kể chuyện cười, chọc nàng vui vẻ.
Tới trong thành, Nhiễm Vân Sinh xuống xe trước cửa một tửu lầu tên gọi là Thiên Hương Lâu, Nhiễm Nhan thì đi tiếp tới Lư gia nằm cách chợ đông khá xa.
Nghe nói Lư gia là một nhánh của Phạm Dương Lư thị. Phạm Dương Lư thị thời tiền Tùy có danh hiệu "Nhất môn Tam công chúa", trai gái trong hoàng tộc đều muốn thành thân với người Lư thị, hoàng tộc cũng muốn nạp nữ nhi của Phạm Dương Lư thị làm Quí phi. Đây là một đại tộc nhà cao cửa rộng không thua gì Huỳnh Dương Trịnh thị, tuy rằng Tô Châu Lư gia chỉ là một nhánh rất nhỏ, cũng đã rất khó lường.
Lần này bị bệnh, là thái phu nhân Lư gia, hôm qua khi Nhiễm Nhan nghe xong bệnh trạng quản gia mô tả, cơ bản có thể nhìn ra vấn đề ở đâu, cũng có thể khai đơn thuốc, nhưng vị lão phu nhân này có xuất thân là nữ nhi dòng chính của Thanh Hà Thôi Thị, địa vị ngang ngửa Phạm Dương Lư thị, nên Lư gia cùng Thanh Hà Thôi thị mới có liên hệ chặt chẽ, vị thái phu nhân này là sợi dây kết nối ràng buộc hai nhà, trước khi bọn họ còn chưa cưới được vị nương tử nào khác của Thôi thị, thái phu nhân trăm triệu lần không thể xảy ra chuyện, Nhiễm Nhan vì tỏ vẻ tôn trọng, đành phải tự mình tới cửa chẩn bệnh.
Những người đến cầu y hôm qua, tuy đều là quái bệnh, lại không có bệnh nào nguy hiểm tới tính mạng, nhưng người Lư gia đang rất rối loạn, hôm qua cũng là gia chủ Lư Hoằng Triều đích thân đi thỉnh, nếu không phải là người đầu tiên được chẩn trị, phỏng chừng toàn bộ Lư gia sẽ hận nàng.
Xe ngựa của Nhiễm Nhan vừa mới dừng trước cửa chính Lư gia, liền có người ra đón, "Là Nhiễm Thập Thất Nương?"
Nhiễm Nhan mang mịch li, xuyên qua tạo sa nhìn thấy là quản gia Lư phủ hôm qua có đến thôn trang.
"Đúng vậy." Nhiễm Nhan hơi cúi đầu nói.
Biểu tình có chút nôn nóng của Lư quản gia hơi dịu lại, vui vẻ nói: "Nương tử một đường mệt nhọc, hẳn nên nghỉ ngơi một lát..."
"Không cần." Nhiễm Nhan quyết đoán ngăn hắn khách sáo, nhưng sực nhớ đến Hình Nương ngàn dặn dò vạn dặn dò muốn nàng phải ôn hòa, nên bổ sung tiếp một câu, "Bệnh của Thái phu nhân quan trọng hơn."
Do Nhiễm Nhan uyển chuyển cự tuyệt chuyện để người qua đón nàng, quản gia từ lúc trời chưa sáng liền đứng thủ ở cổng lớn, chờ tới bây giờ, trong lòng vừa nôn nóng, vừa không vui, nhưng thái độ sảng khoái của Nhiễm Nhan khiến trong lòng hắn sinh ra vài phần hảo cảm, vội vàng nói lời cảm tạ, dẫn Nhiễm Nhan vào đại môn.
Bên trong cửa sớm đã có kiệu chờ, quản gia mời Nhiễm Nhan ngồi lên kiệu.
Bởi vì thời đường Đường ghế hoặc băng ghế có chân không được phổ biến lắm, cho nên kiệu cũng không giống như mấy loại kiệu sau này, lùn lùn, bên trong chỉ có thể đủ cho một người khoanh chân ngồi hoặc quỳ ngồi, Nhiễm Nhan là lần đầu tiên ngồi loại kiệu này, có chút không quen, tâm nói Lư gia này rất biết phô trương, đi lại trong nhà mà còn phải ngồi kiệu.
Nhưng đi một hồi, Nhiễm Nhan liền biết vì sao phải ngồi kiệu. Lư gia rất lớn, người cả tộc đều tụ lại ở một chỗ, phân ra vài cái viện tử lớn, các viện được nối với nhau, mà thái phu nhân Lư thị còn ở cái viện nằm sâu bên trong cùng, nếu đi bộ qua thì cũng mất ít nhất một khắc thời gian.
Kiệu phu nâng kiệu bước đi như bay, Nhiễm Nhan ngồi ở bên trong lại rất vững chắc.
Khi Nhiễm Nhan tới viện của thái phu nhân, người Lư gia đã tề tựu trong sảnh đường, tràn đầy một sảnh to, ước chừng có ba bốn mươi người, mà đây hình như chỉ mới là con cháu dòng chính.
Mọi người nhìn thấy Nhiễm Nhan mang mịch li tiến vào, sôi nổi đứng dậy đón.
Nhìn cả gia đình này, Nhiễm Nhan thật sự không có hứng thú chào hỏi hết từng người, chỉ sau khi bái kiến qua gia chủ, nói thẳng: "Vẫn là xem bệnh trước đi, thái phu nhân thân thể quan trọng."
Lư gia đại phu nhân mặt mũi không nóng không lạnh, nghe thấy lời này của Nhiễm Nhan, biểu tình nhàn nhạt nói: "Nương tử đi theo ta."
Đại phu nhân là Tề thị đích nữ, thân cô cô của Tề Lục nương, xuất thân cao quý, hơn nữa Nhiễm Nhan gần đây quá nổi danh, sớm đã qua mặt Tề Lục nương, nàng đương nhiên không thích, thậm chí trong lòng còn xem thường Nhiễm Nhan, còn không phải là bắt chước khí chất lạnh băng của Lục nương sao? Tên tuổi lãnh mỹ nhân của Lục nương không phải một ngày hai ngày, đó là khí chất độc đáo toát ra từ trong xương cốt, đâu phải ai cũng bắt chước được.
Còn về y thuật, Tề phu nhân càng khinh thường, tuổi còn nhỏ, mèo mù vớ phải chuột chết, cứu sống hai người thì có thể xưng là y thuật cao siêu? Nếu y thuật thật sự lợi hại như thế, sao trước đây không nghe nói tới?
Quá tào lao, Tề phu nhân trong lòng kết luận Nhiễm Nhan là bởi vì không cam lòng với chuyện bị Nhiễm gia xem nhẹ, nên mua danh chuộc tiếng muốn cho Nhiễm thị chú ý thôi.
Lư Hoằng Triều trong lòng bất mãn với thái độ của thê tử, bực nhưng không làm gì được, ai biểu phía sau nàng là cái gia tộc khổng lồ chi?
Tề phu nhân bất quá là có thái độ không nóng không lạnh thôi, vẫn chưa làm ra hành động gì quá phận, bởi vậy Nhiễm Nhan cũng không để ở trong lòng, theo bọn họ đi đến phòng ngủ của thái phu nhân.
Phòng ngủ có không gian khá nhỏ, ngoài người có phận sự mới được ra vào, còn có chính phu nhân của bọn họ.
Trong phòng tràn ngập mùi chua thối nhè nhẹ, hỗn hợp của trung dược và đàn hương, làm người khó chịu nổi, mấy vị phu nhân đều nín thở, dư quang liếc hướng Nhiễm Nhan.
Mùi xác thối còn chịu được, mùi hôi nhẹ nhàng như vậy đối với Nhiễm Nhan đương nhiên không là cái gì, thậm chí ánh mắt cũng không một chút biến động.
"Thỉnh vị nào có thể kể lại tình huống kỹ càng tỉ mỉ một chút." Nhiễm Nhan mở miệng nói.
Lư Hoằng Triều lập tức đáp: "Mẫu thân đã liên tục nôn mửa hơn một tháng, bụng thường bị đau đớn, đi tả, khi bắt đầu sốt cao, dùng dược xong thì giảm, nhưng một khi ngưng dùng vài ngày thì sốt lại, châm cứu dùng dược cũng không ngừng được thổ tả, ngày hôm kia mắt bỗng nhiên xuất huyết, có màu đỏ hồng."
Nhiễm Nhan gật đầu, nói: "Ta đi xem thái phu nhân một chút."
Lư Hoằng Triều đương nhiên ngàn chịu vạn chịu, nhưng Nhiễm Nhan là một tiểu nương tử chưa lấy chồng, hắn cũng không tiện vào cùng, vì thế ra hiệu Tề phu nhân đi nhìn một cái.
Tề phu nhân cũng không biết là không thích Nhiễm Nhan, hay là ghét bỏ mùi khó ngửi trong phòng, lông mày nhíu lại, nhưng vẫn đẩy mành ra, tích tự như kim mà phun ra một chữ, "Thỉnh."
Nhiễm Nhan bước vào nội thất, Tề phu nhân cùng mấy nữ quyến cũng đi theo vào.
Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, giao cho thị tỳ bên cạnh, không coi ai ra gì mà quỳ ngồi xuống bên giường.
Thôi lão phu nhân sắc mặt héo úa, hình dạng tiều tụy, tóc bạc đầy đầu, tuy rằng người còn tỉnh, nhưng thần sắc uể oải, thấy có người tiến vào cũng chỉ hơi giật giật mí mắt, híp lại nửa đôi mắt đỏ quạch.
Tề phu nhân từ lúc Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Cho tới giờ này Tề phu nhân đều là nghe Tề thập nương nói Nhiễm Nhan như thế này như thế kia, nói nàng bắt chước Lục nương ra vẻ lãnh ngạo, hôm nay vừa thấy, lại không phải như vậy, đều cho người khác cảm giác lạnh như băng, nhưng Tề Lục nương giống như nữ thần cao cao tại thượng không thể khinh nhờn, mà Nhiễm Nhan lại như được bao bọc bởi bóng đêm, không thể nói ai cao ai thấp.
"Đi chuẩn bị nước ấm cùng khăn tới." Nhiễm Nhan vừa nói, vừa đưa tay đè lên mạch của thái phu nhân.
Tề phu nhân thoáng giơ tay, ra hiệu thị tỳ phía sau đi ra ngoài chuẩn bị.
"Thái phu nhân, ta sắp trị liệu cho ngài, có thể giúp ngài giảm bớt nôn mửa cùng đau bụng, nhưng cần phải cởϊ qυầи áo, thỉnh ngài thứ lỗi." Nhiễm Nhan trước tiên hỏi ý Thôi lão phu nhân một chút.
Thôi lão phu nhân vô lực mà nâng lên mí mắt, trong ánh mắt ảm đạm hiện lên một tia hy vọng, nếu không phải bà còn nhớ giao phó trước lúc lâm chung của phu quân, Thôi lão phu nhân đã sớm muốn uống một chén độc mà kết thúc, thổ tả kéo dài hơn một tháng như vậy, thanh niên thể trạng cường tráng cũng không chịu nổi, huống chi là một bà lão!
Nhiễm Nhan thấy ánh mắt Thôi lão phu nhân, duỗi tay dùng lực đạo vừa phải mà xoa ấn mấy cái huyệt vị.
Thị tỳ chuẩn bị nước ấm đã nhanh chóng đưa tới, Nhiễm Nhan cuốn tay áo lên, đem khăn nhúng vào nước ấm, rồi sau đó vắt khô đắp lên trên mắt Thôi lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Như vậy có thể giảm bớt khó chịu trên mắt cho ngài, để mắt nghỉ ngơi một chút."
Nhiễm Nhan phân phó thị tỳ thỉnh thoảng đổi khăn cho thái phu nhân, tranh thủ thời gian này, yêu cầu giấy bút, viết xuống hai phương thuốc, thuận tay giao cho Tề phu nhân, "Thái phu nhân thể chất vốn không tốt, thân thể hư nhược, tì vị suy yếu, ăn uống vô ý dễ dẫn đến thổ tả, hai ngày tới tạm ngừng ăn cơm, chỉ dùng đồ ăn lỏng, tỷ như nước cơm, bột củ sen, hạnh nhân sương, mỗi ngày chia ra dùng sáu bảy lần. Không được ăn nhiều đồ mặn, đồ dầu mỡ, không ăn gia vị, đồ quá chua hay quá ngọt, cho đến khi ngưng hẳn tiêu chảy."
Tề phu nhân trong lòng hơi ngạc nhiên, y sinh bình thường xem bệnh, động một chút liền nói một đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp, nghe một hồi cũng không biết đến tột cùng là bệnh gì, mà Nhiễm Nhan nói lại cực kỳ đơn giản dễ hiểu.
Mọi người đứng ngoài mành đều nghe rõ những gì Nhiễm Nhan nói, Lư Hoằng Triều vì nhìn không thấy tình hình bên trong, không khỏi lên tiếng hỏi: "Có phương thuốc gì không?"
Bên trong không ai trả lời, sau một lát liền có một thị tỳ đem phương thuốc Nhiễm Nhan viết đưa ra.
Lư Hoằng Triều hiểu sơ qua y lý, nhìn sơ qua, cảm thấy hai cái phương thuốc này tuy rằng chưa bao giờ gặp qua, nhưng dược liệu quá bình thường, tính chất ôn hòa, không có gì ghê gớm, trong lòng không khỏi chần chờ, như vậy là được rồi?
Nhiễm Nhan phảng phất biết hắn lo lắng cái gì, lên tiếng nói: "Thái phu nhân thân thể quá hư, ta sẽ dùng liệu pháp cạo gió để giảm bớt chứng thổ tả, sau đó dùng phương thuốc thứ nhất để hạ sốt, rồi sử dụng phương thứ hai mà điều trị."
"Cạo gió?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, danh từ này chưa từng nghe nói qua. Bất quá mỗi y sinh đều có phương thuốc cùng biện pháp trị liệu bí truyền, bởi vậy bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Lư Hoằng Triều lại hỏi: "Còn bệnh của mắt thì sao?"
"Nôn mửa quá mức dẫn đến xuất huyết bên dưới kết mô mắt, bình thường sẽ tự khỏi, chườm nóng giúp cho tình trạng dễ chịu hơn, nếu như sau khi hết nôn mửa còn chưa khỏi hẳn, ta lại khai thêm cho phương thuốc." Nhiễm Nhan biết trung y chẩn bệnh thường nói như tung hỏa mù, nàng nói cụm từ "xuất huyết bên dưới kết mô mắt" người khác mặc dù nghe không hiểu, nhưng chỉ cần biết không có trở ngại, liền cũng sẽ không hỏi nhiều.
Quả nhiên, không có ai dị nghị.
Nhiễm Nhan bắt đầu chuẩn bị cạo gió cho thái phu nhân, bởi vì cần thái phu nhân cởϊ qυầи áo, cho nên chỉ có Tề phu nhân lưu lại, những người còn lại đều ra ngoài.
Hai thị tỳ hầu hạ thái phu nhân cởi đồ, còn Nhiễm Nhan lấy dầu từ trong hòm thuốc ra, đang chuẩn bị đứng dậy, lại nghe thấy bên ngoài mành không biết vị phu nhân nào đó nói nhỏ: "Đây là Nhiễm Thập Thất Nương? Ta như thế nào nhìn thấy không giống? Khi ta còn ở nhà mẹ đẻ, thường thấy nàng chơi cùng một chỗ với Ân Tứ Nương, lúc ấy hoàn toàn không phải cái tính tình này."
Thanh âm kia rất nhỏ, chỉ là đang yên tĩnh, Nhiễm Nhan thính giác lại tốt, những lời này một chữ không sót mà rơi vào tai nàng.
Ân Tứ Nương, Ân Vãn Vãn?