Dư Bác Hạo mang Nhiễm Nhan đi đến trà thất bên cạnh thiên thính, Nhiễm Nhan cảm thấy không khí bên ngoài rất tốt, cho nên vẫn đứng ngoài chứ chưa vào trong.
Đứng yên ở dưới hành lang trong chốc lát, Dư Bác Hạo đột nhiên hỏi: "Ngươi từng nói Dương phán tư sau khi trúng châm còn sống thêm một lúc, trong khoảng thời gian này hắn có khả năng lưu lại một ít chứng cứ hay không?"
Nhiễm Nhan nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Não bộ bị thương tổn trí mạng, cơ bản đã mất đi năng lực hành động, nói là hắn còn sống, chỉ là thân thể còn sống mà thôi, trong khoảng thời gian này sinh mệnh đã dần dần trôi đi không thể vãn hồi."
Nhiễm Nhan ngửa đầu nhìn bầu trời đêm Đại Đường, nghĩ đến lúc mình xuyên qua, không khỏi bổ sung một câu, "Nhưng phàm là cái gì cũng đều có ngoại lệ, Dư phán tư có thể đi hiện trường vụ án tra một chút."
Dư Bác Hạo gật gật đầu, "Ta còn có chút công sự, Thập Thất Nương nếu có việc, sai nha dịch gọi ta là được."
"Xin ngài cứ tự nhiên." Nhiễm Nhan hơi cúi đầu, rồi sau đó tiếp tục thưởng thức bầu trời đêm.
Đầy sao lập loè, có thể nhìn thấy rõ dải ngân hà lấp lánh vắt ngang qua bầu trời, Nhiễm Nhan đã lâu chưa từng ngẩng đầu ngắm sao trời, thế giới của nàng có một đoạn thời gian rất dài chỉ có thân thể huyết nhục, ánh sáng trắng của đèn mổ, công tác không ngủ không nghỉ, ngoài nghiệm thi cũng chỉ có nghiệm thi, nàng muốn mượn những chuyện này để mài mòn nỗi sợ hãi và lòng thù hận của bản thân, nhưng mỗi đêm trong cơn ác mộng, vẫn phải nhìn thấy người bạn thân của mình giãy giụa trước khi chết.
Nàng là pháp y, mỗi một cái tổn thương trên thi thể đều đang kể với nàng tình hình lúc đó thảm thiết ra sao, nàng có thể suy đoán từng động tác mà bạn mình dùng để phản kháng lúc đó, cùng với những động tác mà bọn cầm thú kia dùng để xâm phạm và bạo hành bạn mình, từng chút từng chút mà diễn lại trong mộng, cũng như ngoài đời thật, nàng hoàn toàn bất lực.
Lẳng lặng đứng hồi lâu sau, người trong phòng bắt đầu lục tục đi ra, Thập Bát nương mang khuôn mặt tái nhợt mà đi theo sau Nhiễm Văn, hiển nhiên là đã được phóng thích.
Nhiễm Văn thấy thân ảnh Nhiễm Nhan, liền rẽ qua hướng này. Đi cùng hắn còn có Nhiễm Mỹ Ngọc và hai nam tử mặc hoa phục khác.
"A Nhan." Thanh âm Nhiễm Văn có chút mỏi mệt.
Nhiễm Nhan đi xuống hành lang, hơi khom người với hắn, "A gia."
"Ngươi đúng là Thập Thất Nương?" một nam tử trung niên bên cạnh nói, sắc mặt kinh ngạc, "Hai năm trước còn gầy yếu bất kham, là tiểu nha đầu nhìn không ra dung mạo, vậy mà giờ lớn lên xinh đẹp như vậy! Đều nói con gái lớn thì lột xác, quả nhiên không phải giả a!"
Nhiễm Nhan liếc nhìn người nọ, một bộ hoa phục hoa văn chìm màu nâu vô cùng hoa lệ , đầu đội khăn vấn, eo mang ngọc bội, dáng người mập mạp lại ôn tồn lễ độ, ánh mắt có ba bốn phần giống Nhiễm Văn, hẳn là vị thúc phụ nào đó, nhưng trong trí nhớ của nàng, lại không có người nào như vậy.
"Ha ha, A Nhan không nhớ tam thúc cũng phải, hai năm trước tam thúc vẫn còn ngọc thụ lâm phong như cha của con, bất quá mấy năm gần đây có chút mập ra." Mập mạp cười.
Tam thúc? Nhiễm Nhan lập tức nhớ ra đúng người, thứ đệ của Nhiễm Văn, Nhiễm Bình Dụ.
Nhiễm Bình Dụ là người cực kỳ có đầu óc làm ăn, là nhà giàu nhất Tô Châu, nhưng định cư ở Trường An, bởi vì phải ôm đồm toàn bộ sinh hoạt phí của Nhiễm thị, cho nên mới có địa vị nhất định ở trong tộc. Trong trí nhớ của Nhiễm Nhan, hắn xem như là người duy nhất ở Nhiễm thị thật tình quan tâm nàng.
"Tam thúc!" thanh âm Nhiễm Nhan nhiệt tình hơn một chút.
Nhiễm Bình Dụ bước tới cẩn thận đánh giá Nhiễm Nhan mấy lần, cười ha hả nói: "Ta hàng năm đều ở bên ngoài, mới vừa về tới liền nghe nói ngươi bị đưa đi thôn trang dưỡng bệnh, còn tưởng là có nội tình gì, trước mắt thấy ngươi sống tốt, ta cũng an tâm rồi."
Nhiễm Bình Dụ là nhân tinh, nếu hắn thật sự cảm thấy không có nội tình gì, nhất định sẽ không nói những lời này chọc huynh trưởng không vui. Hắn trong lời nói có ám chỉ, làm sắc mặt Nhiễm Văn trầm xuống.
Trong mắt Nhiễm Nhan lóe lên, để đến mức này, thật không hiểu là thủ đoạn của Cao thị quá cao minh, hay là nguyên chủ Nhiễm Nhan quá yếu kém! Nhìn Nhiễm Bình Dụ tươi cười từ ái, nàng trong lòng thở dài, Nhiễm Nhan kia sớm đã hương tiêu ngọc vẫn a!
Nhiễm Văn đối với thứ đệ này không có một chút hảo cảm nào, còn không phải chỉ là chi ra mớ tiền sao? Trưởng lão trong tộc lại nhìn hắn với con mắt khác! Thương nhân Trường An thì cũng là thương nhân thôi! Đê tiện như nhau, con buôn như nhau! Nếu không phải năm đó A gia đào hết vốn chỉ để đi cưới một cái thứ nữ của Huỳnh Dương Trịnh thị, nơi nào tới lượt hắn tới xum xoe!
Áp xuống một bụng tức, Nhiễm Văn nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Năm đó Nhiễm thị đã xuống dốc, chỉ còn ít tiền tài, lão gia chủ thật vất vả mới nương theo việc hôn nhân này để leo lên quan hệ cùng Huỳnh Dương Trịnh thị, tiền không có còn có thể kiếm, nhưng một khi thanh danh thị tộc xuống dốc, muốn vãn hồi thì khó khăn hơn gấp trăm lần! Nhưng mà đạo lý này, ánh mắt thiển cận của Nhiễm Văn vĩnh viễn không thể nhìn ra.
Mấy người im lặng đi ra phủ nha, một thiếu niên hoa phục đi cùng Nhiễm Bình Dụ dựa gần đến bên Nhiễm Nhan nhỏ giọng hỏi: "A Nhan, còn nhớ Thập ca không?"
Nhiễm Thập Lang, là con vợ cả của Nhiễm Bình Dụ, tên Vân Sinh. Tuổi ước chừng mười bảy mười tám, môi hồng răng trắng, mặt phù dung như xuân hoa hiểu nguyệt, biểu tình sáng láng, trong trẻo tràn trề sức sống như liễu mùa xuân, như chim oanh buổi sớm, dung hoa khϊếp người.
Nhiễm Nhan nao nao, mới vừa rồi hắn không lên tiếng, lại hơi cúi đầu, nên nàng chưa phát hiện ra còn có một nam tử tuyệt sắc như thế ở bên cạnh.
"Tất nhiên là nhớ rõ, khi còn nhỏ Thập ca thường cho ta nhiều đồ chơi mà." Nhiễm Nhan cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Nhiễm Vân Sinh đột nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp không gì sánh được, thu hút vô sô ánh mắt của đám con cháu Ân gia chung quanh.
Nhiễm Vân Sinh đi nhanh ra trước, nói với Nhiễm Văn: "Đại bá, ta hai năm không gặp A Nhan, rất nhớ, không bằng để ta đưa nàng về thôn trang đi."
Mọi người đối với những thứ xinh đẹp đều có một loại khoan dung nhất định, dù Nhiễm Văn không thích thứ đệ, đối với diện mạo giống con gái lại quá mức diễm lệ của Nhiễm Vân Sinh cũng thấy không thoải mái, nhưng vẫn không thắng nổi nụ cười của hắn.
Nhiễm Văn bị nụ cười của Nhiễm Vân Sinh làm cho trước mắt nở hoa, hơi rũ mắt nói: "Đi đi, trên đường cẩn thận!"
Nhiễm Mỹ Ngọc hung tợn mà trừng Nhiễm Nhan, hận không thể đem nàng đi lột da rút xương, con gái thích trai đẹp, mặc dù Nhiễm Vân Sinh là huynh trưởng của các nàng, cũng không thoát khỏi việc có mong muốn độc chiếm, chỉ là hiện giờ tâm tình Nhiễm Văn không tốt, nàng cũng không dám làm càn.
Nhiễm Vân Sinh lại cùng Nhiễm Bình Dụ nói mấy câu, rồi đưa Nhiễm Nhan lên một chiếc xe ngựa khác. Chờ nha dịch gọi Thiệu Minh ra, xe ngựa liền chậm rãi chạy đi.
"A Nhan mệt phải không?" Nhiễm Vân Sinh nhìn vẻ mệt mỏi nhàn nhạt giữa hai lông mày Nhiễm Nhan, có chút đau lòng, hắn vẫn luôn sống ở Trường An, hai ba năm mới trở về một chuyến, khi ở Trường An hoàn toàn không có nghe nói Nhiễm Nhan có bệnh gì, trở về mới biết được, nàng thế nhưng bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh, trong chuyện này có cái gì khuất tất, A gia biết, hắn cũng có thể đoán ra một chút.
Ấn tượng của Nhiễm Nhan đối với vị huynh trưởng ôn hòa lại mỹ mạo này không tồi, hơn nữa trong trí nhớ hắn đối với nàng cũng rất tốt, liền nở nụ cười, "Còn tốt."
Nhiễm Vân Sinh thấy nàng cười, mới thoáng yên lòng, "Trong thư hồi âm ngươi luôn chỉ nói có vài câu ít ỏi, cũng không nói tình trạng của mình, ta còn cho rằng ngươi giận ta vì từ cuối năm kia tới giờ ta chưa từng trở về thăm ngươi."
"Thư?" Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, "Ta mấy năm nay không có thu được một phong thư nào."
"Cái gì?" gương mặt tuyệt mỹ của Nhiễm Vân Sinh tràn đầy kinh ngạc, rồi chuyển thành phẫn nộ, "Cao thị thật là khinh người quá đáng!"
Nhìn gương mặt vì tức giận mà đỏ lên của hắn, rực rỡ như mây tía, mỹ lệ không gì sánh được, Nhiễm Nhan rốt cuộc biết tới cái gọi là "mỹ nhân", nhất tần nhất tiếu, vui vẻ giận dữ đều là cảnh đẹp khác nhau, đều làm người không rời được mắt, đây mới là mỹ nhân.
"Thập ca, có ai nói qua với ngươi là ngươi đẹp đến mức làm người khác muốn phạm tội chưa?" Nhiễm Nhan nói. Nếu không thêm "Thập ca" vô câu này, thì đây chẳng khác gì trêu ghẹo trắng trợn.
Nhiễm Vân Sinh còn đang nổi nóng, chợt nghe nàng nói như vậy, không khỏi cười to, một câu nói đùa bình thường, Nhiễm Nhan lại hỏi đến vô cùng nghiêm túc, hiệu quả hài hước còn tốt hơn. Nhưng trời đất chứng giám, trong ý tứ của Nhiễm Nhan thật sự không có nửa điểm đùa giỡn, nàng thật tình cảm thấy, bất luận là nam hay nữ, trưởng thành đẹp như vậy đều là một chuyện nguy hiểm.
Cười xong, Nhiễm Vân Sinh cũng có chút bất đắc dĩ, "Ta biết cái diện mạo này của ta không tốt, nhiều người sau lưng ta nói rất khó nghe, nhưng ta đều không thèm để ý, A Nhan, ngươi sẽ không ghét bỏ dáng vẻ này của ta đi?"
Ai có thể ghét bỏ? Nhiễm Nhan tuy rằng không quá chuộng vẻ đẹp dạng này, nhưng không thể không thừa nhận, mấy mỹ nam ỏng ẹo mà đưa đến trước mặt hắn đều thành cặn bã, có điều Nhiễm Vân Sinh rõ ràng không ý thức được vẻ đẹp của bản thân, bởi vậy mà có chút tự ti.
"Ta nghe người ta nói, nam sinh nữ tướng, là cực kỳ có phúc khí, Quan Thế Âm Bồ Tát còn không phải là nam sinh nữ tướng sao?" Nhiễm Nhan trước giờ cũng không ngờ mình sẽ có lúc dùng thần phật đi an ủi người khác.
Nhiễm Vân Sinh lộ ra lúm đồng tiền, giống như ánh trăng xé tan đêm đen, sáng rực huy hoàng, rất có sức cuốn hút, đến mức khuôn "mặt người chết" của Nhiễm Nhan cũng không khỏi phá băng, nhìn cũng sinh động hơn vài phần.
Dọc theo đường đi, Nhiễm Vân Sinh kể cho Nhiễm Nhan nghe rất nhiều chuyện thú vị ở Trường An, toàn bộ khí thế của Đại Đường giờ đây mới xốc lên một góc núi băng trước mắt Nhiễm Nhan, nàng cũng là lần đầu tiên ý thức được một cách trọn vẹn, đây là bắt đầu một thời kỳ huy hoàng trong lịch sử Trung Quốc, Đại Đường thịnh thế, nơi sản sinh ra không biết bao nhiêu thế hệ tài hoa.
Hồ cơ như hoa, tiên y nộ mã, Nhiễm Nhan thật muốn đi nhìn tận mắt.
Nhiễm Vân Sinh đưa Nhiễm Nhan đến thôn trang, nói ngày mai sẽ lại đây tìm nàng rồi cùng nhau đi ra ngoài chơi, nên để lại xe ngựa, mang theo mấy phủ binh giục ngựa trở về thành.
Đi đến viện môn, Nhiễm Nhan liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong viện đầy người, Ngô Tu Hòa đang nửa nằm nửa ngồi ở dưới hành lang, híp mắt, Tang Thần lại đang vòng tới vòng lui ở gần cửa viện, Hình Nương ngồi khêu đèn may áo trước phòng Vãn Lục, một thị tỳ đang sắc thuốc, còn lại tất cả đều ở trong sân.
Nhiễm Nhan giờ mới nhớ ra, Cao thị hôm nay đem tống bảy cái phó tì lại đây.
"Nương tử!" Tang Thần là người thứ nhất nhìn thấy Nhiễm Nhan, lập tức vọt lại, "Nương tử không có việc gì đi?"
Tuy rằng hỏi câu này có chút dư thừa, nhưng quan tâm không phải làm bộ, nàng thôi không so đo với hắn, "Không có việc gì, thương thế của ngươi như thế nào rồi?"
"Ít nhiều nhờ Ngô thần y, hiện tại đã khá hơn nhiều." Gương mặt tuấn dật của Tang Thần mang vẻ ngượng ngùng, dư quang thoáng nhìn thấy Hình Nương vẻ mặt không tốt đang đi về hướng này, lập tức nói sang chuyện khác: "Tại hạ mang mấy món đồ sứ qua cho nương tử, nghe nói nương tử đi nha môn, có chút lo lắng, cho nên chờ nương tử trở về."
"Đa tạ quan tâm, gốm sứ tổng cộng tiêu phí nhiều ít, một lát nói Hình Nương kết toán cho ngươi." Nhiễm Nhan cân nhắc, mấy món đồ sứ tinh xảo như vậy, tất nhiên giá trị xa xỉ, nàng chiếm dụng sức lao động của Tang Thần xem như giao dịch, nhưng chi phí trong đó cũng không thể để hắn chịu.
Tang Thần chớp chớp mắt, đầy mặt mê mang nói: "Ta ở trong thành có quen biết một chủ lò nung tư nhân, hắn không thu tiền." Dừng một chút, khiêm tốn thỉnh giáo: "Nương tử có biết, mượn một gian lò nung thượng đẳng, phải trả bao nhiêu tiền không?"
Hình Nương liếc hắn, tiếp lời: "Một cái lò nung thượng đẳng chu vi một trượng, ước chừng một ngày phải chi ra hai mươi lượng bạc."
Tang Thần sắc mặt cứng lại, lúng ta lúng túng nói: "Tại hạ viết thêm vài phần tụng trạng..."
Một phần tụng trạng mười tiền, một lượng bạc tương đương một ngàn tiền, phải viết bao nhiêu mới có thể bù đủ hai mươi lượng này? Chưa nói đến mấy phần viết tặng không lấy tiền chỉ lấy ân tình, tỷ như phân tụng trạng của Vương thị kia cũng chỉ thu nửa sọt củ cải.
"Nếu nương tử không có việc gì, tại hạ về trước." Tang Thần trong lòng yên lặng tính, chậm rãi nói một câu với Nhiễm Nhan, rồi giống như u hồn mà đi về phía cửa viện.
Ngô Tu Hòa cũng quăng xuống một câu rồi chắp tay sau lưng bước về viện.
Ở Đại Đường nàng không thân không thích, thấy có nhiều người quan tâm nàng như vậy, đáy lòng Nhiễm Nhan có chút ấm áp, lại nhìn một sân thị tỳ, cũng thoải mái một chút, "Hình Nương, ngươi an bài việc cho các nàng làm đi, quan sát một đoạn thời gian, lại chọn ra mấy cái vững vàng một chút đến hầu hạ bên cạnh ta."
Thanh âm Nhiễm Nhan không nhỏ, không cố tình tránh những thị tỳ mới tới kia. Ứng phó nhiều chuyện như vậy, Nhiễm Nhan có chút mỏi mệt, sau khi rửa mặt qua loa thì lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là hôm nay gặp nhiều người quen cũ, trong lúc ngủ mơ, lại gợi lên rất nhiều chuyện trong sâu thẳm ký ức của nguyên chủ.
Tướng mạo của mỗi người đều vô cùng rõ ràng, nhưng mà từ đầu đến cuối, chỉ có một nữ tử gọi là "A Vãn" mang khuôn mặt mơ hồ, ước chừng vẫn là một hài tử khoảng mười tuổi, thanh âm trong trẻo, run rẩy nói với nàng: "A Nhan, ta đau quá...A Nhan, thật sự rất đau..."
Nhiễm Nhan bắt lấy tay nàng, an ủi: "A Vãn đừng sợ, đừng sợ!"
Đang nói, trong tay Nhiễm Nhan lại trống không, xung quanh đều là nước, phía trước là một nữ tử dáng người yểu điệu trên mặt bị khăn trắng che lại, tóc đen phiêu tán trong nước, giống như rong rêu, váy lụa màu hồng nhạt nở rộ trong nước như một đóa hoa nửa trong suốt, bốn phía truyền đến tiếng nàng khóc tê tâm liệt phế, oán giận, tuyệt vọng, thê lương...