Chương 410 Nữ lang chủ

Nhiễm Nhan ngẩn ra, "Tin gì? Ai truyền đến?"

"Là Lưu y thừa." Hộ vệ dùng hai tay dâng lên một phong thư được bịt kín bằng xi.

Nhiễm Nhan lập tức mở ra, bên trong vậy mà viết bằng tiếng Anh! Tất nhiên là chuyện quan trọng, nếu không hắn sẽ không cẩn thận như vậy, không chỉ có dùng xi dán miệng lại, còn dùng tiếng Anh.

Nhưng Nhiễm Nhan nhìn một hồi, muốn trực tiếp chửi ầm lên, trình độ tiếng Anh của Lưu Thanh Tùng thật sự quá cùi bắp, một đống lỗi ngữ pháp, còn có chút căn bản rắm chó không kêu, cả một câu ngoại trừ vài trợ từ đơn giản, một chữ cũng không viết đúng. Nếu tiếng Anh không tốt, sao không dùng bính âm?

*bính âm – pinyin, là phiên âm la tinh của tiếng Trung, kiểu zị nè: nimen xiao keai hen piaoliang! 😊

Nhiễm Nhan ôm tin nhìn một hồi lâu, đoán mò, cuối cùng cũng hiểu ra chút chuyện.

Nội dung trong tin đại khái là nói Tiêu Huyễn Chi đi cầu kiến Thái Tử, sau đó, Thái Tử lập tức diện thánh.

Tiêu Huyễn Chi? Nhiễm Nhan kinh ngạc, lúc này nhi tử của Đông Dương phu nhân đi cầu kiến Lý Thừa Càn? Căn cứ lời của Lưu Phẩm Nhượng, là Lý Thừa Càn quậy cho bên ngoài nổi mưa mưa gió gió như vậy, hắn lúc này tiến cung đi diện thánh làm cái gì?

Nhiễm Nhan lại nhìn tin một lần nữa, bên trong xác xác thật thật không có nhắc đến Tiêu Tụng.

"Lưu y thừa còn nói, nhi tử Tôn Thiếu Khanh không thấy, nhờ ngài giúp đỡ tìm xem." Hộ vệ kia lại nói.

Đây là một cái tin có thể làm Nhiễm Nhan an tâm hơn một chút, Tôn Chấn tất nhiên là vì nhi tử ở trong tay người khác, mới bị hϊếp bức làm ra loại chuyện này, chứng tỏ hắn còn chưa tới mức vô tình tàn nhẫn. Nghe nói là Tôn Chấn nhiều năm chưa từng tục huyền, chỉ có một nhi tử này, còn vô cùng yêu thương, đến tột cùng là nhi tử quan trọng, hay là đại nghĩa quan trọng, tính toán của mỗi người đều bất đồng, Nhiễm Nhan cũng không dám quá mức lạc quan.

"Vẫn dựa theo kế hoạch cũ tìm người." Nhiễm Nhan nói.

Thời gian càng trễ, Nhiễm Nhan càng lo lắng, nàng ngay sau đó lại hỏi: "Những người khác có phải vẫn đang tìm người hay không, còn không có tin tức sao?"

"Vẫn không có." Hộ vệ đáp.

Nhiễm Nhan không tin, nhiều người như vậy, lại đột nhiên biến mất tung mất tích!

"Trước hết lục soát cái viện này, sau đó dựa theo kế hoạch trước đó mà hành sự!" Nhiễm Nhan nói.

Trăng trôi giữa trời, ban đêm Khúc Giang so với ban ngày có thêm vài phần mông lung yểu điệu, rất nhiều kẻ sĩ trắng đêm không về, ở tại Khúc Giang, bởi vậy buổi tối tửu lầu làm ăn cũng rất tốt.

Nhiễm Nhan trước tiên gọi mấy hộ vệ đi với nàng lên gác mái xem xét, trước đó hộ vệ đã nói một người sống cũng không có, nói cách khác là có thi thể.

Bốn hộ vệ đi trước điều tra, sau khi xác định không có nguy hiểm, Nhiễm Nhan mới dẫn người mang đuốc đi lên.

Gác mái cũng không lớn, mỗi cạnh chỉ có hai trượng. Trên mặt đất có tổng cộng năm cổ thi thể, Nhiễm Nhan nhìn sơ qua, toàn bộ năm cổ thi thể này đều mặc đồng dạng trang phục, nói cách khác, những người còn lại là hộ vệ bên người Tiêu Tụng!

Nhiễm Nhan áp xuống rối loạn trong lòng, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, trong phòng có thể thấy rất ít dấu vết đánh nhau, giống như là những người này bị người dẫn đến tận đây rồi lọt vào phục kích, căn bản chỉ kịp giãy giụa một chút.

"Hòm thuốc của ta còn đó không?" Nhiễm Nhan nói.

Đội chính hỏi cấp dưới một tiếng, lệnh người đem hòm thuốc nâng lên. Nhiễm Nhan từ trong rương lấy ra một bộ bao tay mang lên, ngồi xổm xuống lật thi thể qua, kiểm tra từng khối một, phát hiện tất cả mọi người đều là bị vặn gãy cổ, không có tổn thương do vũ khí sắc bén.

"Phu nhân, đây là người của chúng ta." Đội chính đã sớm nhận ra mấy người này.

Nhiễm Nhan gật đầu, ít nhất, nàng hiện tại có thể xác định Tiêu Tụng đích xác đã đi qua chỗ này.

Nhiễm Nhan đứng dậy, nương theo ánh đuốc cẩn thận quan sát dấu chân trong phòng, những người này đều là từ trong rừng đằng sau đến đây, trên chân hoặc nhiều hoặc ít đều dính bùn đất. Nàng nhớ lại thang lầu vừa rồi, hình như không có nhiều dấu chân.

"Đi thôi." Nhiễm Nhan vừa dứt lời, đột nhiên dừng bước, lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, "Không đúng! Người nọ vừa rồi làm sao rời đi?"

Bởi vì căn gác mái này chỉ có hai mặt có cửa sổ, đều là hướng vào viện, thang lầu thông với hành lang gấp khúc cũng là ở trong viện, Nhiễm Nhan bọn họ đứng ở trong viện, người nọ vô luận là đi ra từ chỗ nào, đều trốn không khỏi tầm mắt bọn họ.

Đội chính lập tức có phản ứng, phân phó: "Tìm thử xem có cửa ngầm hay không."

"Dạ!" mọi người ứng tiếng, bắt đầu sờ soạn trên vách tường, trên sàn nhà.

Mặc kệ có cửa ngầm gì thì đều sẽ có khe hở, mà vách trường trong phòng không có bất luận vật che lấp gì, Nhiễm Nhan cúi đầu nhìn trên mặt đất.

Trên mặt đất lại có từng khe hở dọc, đây là thứ mà sàn nhà gỗ nhất định sẽ có, có vẻ cũng không có gì khác thường.

Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng trên một tấm thảm Ba Tư, "Cho ta một cây đuốc."

Nhiễm Nhan tiếp cây đuốc hộ vệ đưa qua, chậm rãi đi dọc theo mép thảm, dạo qua một vòng, nàng quả nhiên phát hiện ra có chút bất đồng, trên tấm thảm chỗ gần chân kỷ có một nếp gấp mờ nhạt.

Nhiễm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay kéo kéo, thảm không chút sứt mẻ, nàng nhẹ nhàng gõ hai cái, thanh âm phát ra trống rỗng, lập tức nói: "Ở chỗ này."

Mọi người xông tới.

Bởi vì trong gác mái chỉ có một người, nếu mật đạo được giấu dưới thảm, bình thường thảm sẽ không có khả năng bằng phẳng như vậy, trong phòng có mấy cái kỷ, quầy, nên mọi người vẫn chưa lập tức đối với tấm thảm này sinh ra nghi ngờ.

Đội chính nói: "Phu nhân trước tiên lui lại, mỗ tới mở nó ra."

Nhiễm Nhan ừ một tiếng, đứng dậy, lui vài bước về sau.

Đội chính nhìn nhìn, dùng kiếm cắm vào bên mép thảm, dùng sức cạy một cái, một tiếng răng rắc rất nhỏ phát ra, nhưng lại không mở được.

Đội chính lại gõ gõ, nói: "Phu nhân, nơi này có cửa vào, nhưng hình như bị khóa lại từ bên trong."

"Cạy, cạy không ra liền đập." Nhiễm Nhan không chút do dự nói.

Đội chính dùng kiếm cạy vài cái, cạy không ra, liền đơn giản nâng kỷ lên đập xuống. Nhưng sàn nhà vô cùng cứng rắn, đập chừng 10 lần, cái kỷ đã có chút lung lay muốn nát ra, sàn nhà vẫn không suy suyển.

Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, từ hòm thuốc lấy ra chùy và cưa, đây là tìm thợ rèn làm, nguyên bản là dùng cho giải phẫu não bộ.

"Tránh ra." Thanh âm Nhiễm Nhan bình bình.

Hộ vệ nghe vậy thối lui. Nhiễm Nhan tìm con dao phẫu thuật lớn nhất, cắm vào nơi thảm tiếp giáp sàn nhà, nhanh chóng lột thảm ra, lộ ra sàn nhà đã bị đập lõm xuống một cái hốc.

Nhiễm Nhan dùng dao phẫu thuật cắm vào hốc, dùng búa đập sâu xuống phía dưới một chút, sau đó đập nghiên qua. Dao phẫu thuật của Nhiễm Nhan đều là mời thợ rèn đặc biệt luyện chế, sắc bén mà cứng rắn vô cùng, sau vài lần lặp đi lặp lại như thế, đã thành công cạy ra một lỗ thủng trên sàn nhà, nàng thò cưa vào, bắt đầu cưa.

Mọi người ngơ ngác nhìn hàng loạt động tác này của nàng, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Không biết vì sao, đều có cảm giác da đầu tê dại.

"Phu nhân, để thuộc hạ đến làm đi." Đội chính phản ứng trước tiên.

Nhiễm Nhan cũng không kiên trì, lập tức giao cưa cho hắn, dù sao nam nhân sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn. Đội chính vừa mới bắt đầu không biết dùng cưa, nhưng kéo hai cái thì hình như phát hiện ra cách dùng, cưa tiếp đã thuận tay hơn rất nhiều.

Ước chừng một chén trà nhỏ trôi qua, cả khối ván gỗ mới bị cưa mở, lộ ra cửa vào tối om.

Hộ vệ lập tức lấy cây đuốc tới gần chiếu vào.

"Đi xuống nhìn xem đi." Nhiễm Nhan nói.

Nhưng mọi người đều rất an tĩnh, lại không có ai ứng lệnh, cả đội chính cũng có chút chần chờ.

Cái gì không biết, luôn đáng sợ nhất.

Nguyên bản những hộ vệ này cho rằng, đây chỉ là tìm người ở quanh Trường An mà thôi, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mới vừa rồi thấy tử trạng của mấy đồng bạn và Lưu Phẩm Nhượng, bọn họ đều trở nên cẩn thận, đối mặt với một lối vào tối om, nhìn không thấy bất cứ thứ gì như vậy, trong lúc nhất thời không ai dám đi xuống trước.

Nhiễm Nhan cũng tôn trọng tánh mạng người khác, cho nên không hề bức bách, lấy từ hòm thuốc ra mấy bình dược nhét vào túi áo, cầm một cây đuốc lên rồi nhấc chân định bước xuống trước.

"Phu nhân!" đội chính hoảng hồn, vội vàng ngăn nàng lại.

Nhiễm Nhan giương mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Phu quân ta sinh tử chưa biết, các ngươi có thể chờ, ta chờ không được, các ngươi đi theo sau ta là được."

Hành động và ngôn ngữ của Nhiễm Nhan tức khắc kích phát lòng tự trọng của không ít người, bọn họ đường đường là đại trượng phu, gặp được nguy hiểm lại tránh ở đằng sau nữ nhân? Đùa sao, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bọn họ dù có chết cũng không có mặt đi gặp tổ tông. Huống hồ, mới vừa rồi thấy Nhiễm Nhan đối với nhà người chết bồi thường vô cùng phong phú, 500 quán a! Một cái Bách Phu Trưởng chết trận sa trường cũng bất quá chừng trăm quán, ở đâu có thể tìm được chuyện tốt như vậy.

"Ta tới xung phong!"

"Ta tới mở đường!"

Tức khắc liền có vài người nóng lòng muốn thử.

Nhiễm Nhan gật đầu, "Được, chư vị đều là hảo hán, chờ khi ta xác nhận phu quân thoát hiểm, tất nhiên sẽ thâm tạ các vị."

"Tạ phu nhân."

Mọi người cùng nói lời cảm tạ, đội chính sai hai mươi người giơ đuốc dẫn đường đằng trước. Nhiễm Nhan theo sau đi xuống, đằng sau lại theo hai mươi người, những người còn lại đều ở bên ngoài canh giữ, chờ quan phủ đến.

Ám đạo này, không khác gì một căn hầm bình thường, chỉ vì ở lầu hai, cho nên xuống phía dưới thấy sâu hơn rất nhiều. Một đám người thuận lợi đi qua, ước chừng đi khoảng hơn mười trượng, bắt đầu có thể nghe rõ tiếng đàn sáo và tiếng cười đùa từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Đi đến cuối, mọi người nhìn thấy cấu tạo giống y như đầu bên kia. Nhiễm Nhan dùng thủ thế ra hiệu, làm người đi lên đằng trước nghe một chút xem có động tĩnh gì không. Một hộ vệ lĩnh mệnh đi lên, áp sát vào lối ra nghe một lúc lâu, lắc lắc đầu.

Nhiễm Nhan cảm thấy dưới này hơi thiếu Oxy, vừa mới chuẩn bị sai người mở cửa ra, đột nhiên nghe thấy bên trên truyền xuống rõ ràng tiếng bước chân.

"Tiêu Việt Chi đã chết chưa?" một thanh âm âm trầm hỏi.

Đáp lại chính là trầm mặc.

Thanh âm âm trầm kia cười lạnh: "Ngươi không cần nhìn mỗ như vậy, đừng quên, nhi tử bảo bối của ngươi còn ở trong tay mỗ, nếu không gϊếŧ Tiêu Việt Chi và Nhiễm phu nhân, mỗ không ngại trong tay có thêm một cái mạng của nhi tử ngươi."

"Bớt uy hϊếp ta đi! Ta không phải không giúp các ngươi! Nhưng các ngươi lại hưng sư động chúng, nào là phục kích nào là giả mạo tôi tớ, đắc thủ sao?" người trả lời lại là Tôn Chấn.

Người nọ oán hận nói: "Bà nương kia quá cảnh giác, kế hoạch kín kẽ như thế lại bị nàng ta vạch trần."

Tôn Chấn lạnh lùng nói: "Cả một nữ nhân các ngươi cũng không gϊếŧ được, Tiêu Việt Chi khôn khéo hơn nữ nhân kia gấp mười lần, ta bất quá cũng chỉ thất thủ một lần. Đừng cho là ta không biết các ngươi làm trò gì, Thái Tử thì đã làm sao, nếu việc này bị vạch trần, hắn sẽ không chết, bị bầm thây vạn đoạn chỉ có đám chó các ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, đừng bức cho ta cá chết lưới rách."

Phanh!

Hình như là Tôn Chấn sập cửa bỏ đi.

Mọi người ngừng thở.

Nhiễm Nhan nghe nói Tiêu Tụng không có chuyện gì, cả người phảng phất như lập tức tan mất đi ngàn cân trọng lượng, tuy vẫn còn ở trong hiểm cảnh, nhưng cảm giác so với lúc nãy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Cẩu tạp chủng! Túm cái gì! Người tới!" Người nọ quát tháo.

"Đầu lĩnh!" có người theo tiếng đi vào.

"Bên trong thành có tin gì không?" đầu lĩnh hỏi.

"Có, nói là một vị lang quân của Tiêu gia đi cầu kiến Thái Tử, sau đó Thái Tử liền đi diện thánh, nghe mật tin, là vị Tiêu lang quân kia đưa cho Thái Tử một phần văn kiện cơ mật, còn lại thì không biết."

"Lang quân Tiêu gia?" đầu lĩnh kia trầm ngâm một tiếng, hỏi dồn: "Có phải là nhi tử của nữ lang chủ chúng ta không? Có phải là Thập Lang Huyễn Chi?"

Nhiễm Nhan cả kinh, đột nhiên thấy rất nhiều chuyện đều rõ ràng, té ra đám người này là thủ hạ của Đông Dương phu nhân!

An tĩnh một giây, người tới đáp: "Người truyền tin tới không nói."

"Lũ ngu!" đầu lĩnh cả giận, hung hăng thở dài hai cái, mới nói tiếp: "Đi kêu Nhị Lang tới."

Đứng trong chốc lát, Nhiễm Nhan càng lúc càng cảm thấy dưỡng khí không đủ dùng, nhưng nhất thời lại không dám lui, sợ gây ra tiếng động.

Căn hầm này là bí mật với người ngoài, không hở ra một tia sáng, nên không khí cũng không thể lưu thông tốt, nhưng nếu bọn họ ở dưới có thể nghe rõ thanh âm, người bên trên hẳn là cũng có thể nghe thấy phía dưới. Đặc biệt là hộ vệ đứng ở cầu thang đi lên, cầu thang bằng gỗ, dù chưa mục nát, nhưng hắn đứng như pho tượng, một cử động nhỏ cũng không dám tạo ra.

Sau một lúc lâu, bên trên lại vang lên tiếng trò chuyện.

"A huynh." Người tới gọi.

Đầu lĩnh hỏi: "Nhị đệ, những cây kim tú cầu nữ lang chủ trồng đó, có đưa đi Lan Lăng không?"

"Chuyện nữ lang chủ phân phó, bọn ta đã khi nào chậm trễ, sớm đã đưa đi." Nhị Lang nói.

Dừng một chút nói: "A huynh, vì sao một hai phải gϊếŧ Tương Võ Hầu phu nhân, người hại chết nữ lang chủ không phải Lý Thái sao?"

Tên cầm đầu hung tợn nói: "Đều đáng chết. Ta vốn dĩ cũng không muốn gϊếŧ nàng ta báo thù, nhưng sau đó ta nghe nói, Nhiễm Thập Thất Nương kia chính là Hoa Đà môn nhân, Tang tiên sinh trúng tên nàng ta liền có thể thi triển Hoa Đà thần thuật để cứu sống, lại trơ mắt mà nhìn nữ lang chủ của chúng ta chết, ngươi nói bà nương kia có nên gϊếŧ hay không?"

"Nên gϊếŧ." thanh âm của Nhị Lang cũng trở nên âm ngoan.

Trầm mặc một lúc, Nhị Lang lại nói: "Nhưng mà a huynh, khi nữ lang chủ còn sống, chúng ta cũng không tiếp loại nhiệm vụ này. Ám sát mệnh quan triều đình, là tử tội a!"

"Cái gì tử tội với mang vạ. Chúng ta đều là tội phạm truy nã không hộ tịch, dĩ vãng đều là nữ lang chủ nuôi sống chúng ta, nữ lang chủ đi, chúng ta đã sớm chặt đứt đường sống, trên đao có máu để liếʍ là được rồi, ngươi còn ngại máu không ngọt sao?" tên cầm đầu thấp giọng mắng.

Tiếp theo lại thở dài: "Hại chết nữ lang chủ chính là hoàng tử, Lý Khác tay cầm binh quyền, bên người tất cả đều là cao thủ, bản thân hắn cũng không yếu; Lý Thái nơi đó cũng cao thủ trùng trùng, lần trước chúng ta thật vất vả mới có được cơ hội ám sát, bên cạnh hắn chỉ có một người, lại làm chúng ta tổn thất hơn mười huynh đệ! Muốn gϊếŧ bọn họ, chúng ta này đây là trứng chọi đá. Cho nên ta cùng với Thái Tử làm cái giao dịch, Thái Tử bảo đảm, chỉ cần chúng ta giúp hắn bài trừ dị kỷ, sau khi đền tội, tương lai khi hắn đăng cơ, lập tức diệt Lý Khác và Lý Thái, chúng ta cũng coi như trả nợ cho nữ lang chủ."

Nhị Lang cũng không giật mình, phảng phất như mạng của chính mình cũng không đáng giá, ngược lại hỏi: "Nhưng a huynh, kia chính là thân huynh đệ của hắn a, vạn nhất hắn đổi ý thì sao, chúng ta không phải chết vô nghĩa sao?"

Đầu lĩnh cười nhạo nói: "Theo nữ lang chủ lâu như vậy, một chút đầu óc cũng không có. Đương kim thánh thượng tay sạch hả? Lý Khác và Lý Thái mạnh hơn Thái Tử nhiều như vậy, triều dã mỗi người đều có thế lực riêng, chỉ cần bảo đảm Thái Tử đăng cơ, hắn có thể không suy nghĩ biện pháp diệt trừ những người đó sao?"

Nhị Lang chần chờ nói: "Vì sao không thể nhận tiểu lang chủ...ta cảm thấy nhi tử của nữ lang chủ tất nhiên cũng không kém..."

Đầu lĩnh nổi giận mắng, "Bậy bạ! Ngươi đã quên nữ lang chủ nói không thể đánh chủ ý lên tiểu lang chủ sao? Hiện giờ chắc đã bị đuổi đến nơi rồi, chờ quan phủ tới bắt người đi, không thể lôi Thái Tử vào, nếu không chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ...ngươi sợ chết rồi à?"

"Không sợ. Nữ lang chủ vẫn luôn không sợ chết, ta sợ cái gì, các huynh đệ cũng đều cam nguyện vì nữ lang chủ tận trung." Nhị Lang hào khí can vân.

Trong lòng Nhiễm Nhan hơi chấn động, Đông Dương phu nhân lại có thủ đoạn cỡ này, thu phục cả đám người chịu vì mình bán mạng, hơn nữa bà ta mưu hoa như vậy, khó trách đã có thể liên tiếp gϊếŧ chết mấy phu nhân của Tiêu Tụng, đối với bà ta mà nói, chuyện kia không có gì đáng kể đi.

"Đi sang viện bên cạnh nhặt xác đi, đừng để người nào không có mắt mà xông lầm vào, lão tử phải gϊếŧ xong Nhiễm thị thì mới chết!" tên cầm đầu tỏa sát khí.

Nhiễm Nhan thầm nghĩ không tốt, lập tức ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lui về.