(revised 14 Apr 2020)
"Thập Bát nương, trăm triệu lần không thể, cầu ngài đi nói với phu nhân, nương tử nhà ta bệnh nặng, y giả nói, vận động nữa tất nhiên sẽ làm bệnh tình nặng thêm, cầu xin ngài, lão nô dập đầu với ngài..." tiếng một lão phụ nhân già nua run rẩy nghẹn ngào, nức nở cầu xin.
Tiếng một thiếu nữ khác lạnh lẽo thê lương nói: "Hình Nương, đừng vội quỳ, ngài còn nhìn không hiểu sao? Thập Bát nương đây là ước gì nương tử nhà ta xảy ra chuyện không hay, để nàng ta chính thức trở thành đích nữ, cầu nàng ta có ích lợi gì? Nếu nương tử xảy ra chuyện, cùng lắm thì chúng ta liền theo nương tử đi, miễn cho rơi vào trong tay những người lòng lang dạ sói này mà chịu nhục"
Hình Nương, Vãn Lục... Nhiễm Nhan trong đầu lại lần nữa nhảy ra tên của hai người này, sự tình kỳ dị như vậy, làm nàng ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời quên bò dậy.
"Người tới, đem cái tiện nô không biết tôn ti này trói lại cho ta" thanh âm bén nhọn chói tai, hiển nhiên đã bị chọc giận tới cực điểm.
Bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn cùng thanh âm càng lúc càng gần, Nhiễm Nhan nằm trên mặt đất, cố sức mà quay đầu nhìn ra hướng cửa phòng.
Còn chưa chờ Nhiễm Nhan bò dậy, cửa phòng liền phanh một tiếng bị phá mở.
Hơi nước mưa ướt lạnh từ bên ngoài tràn vào, khí lạnh thấm nhập tì phổi, đập vào mắt là một đôi chân nhỏ nhắn, vớ và đế giày cao cao bằng gỗ bị nước mưa thấm ướt, thoạt nhìn khá nặng nề.
Người tới tựa hồ bị cảnh tượng Nhiễm Nhan nằm trên mặt đất, hai mắt mở to làm cho hết hồn, kêu lên sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước, được tỳ nữ bên người nàng đỡ lấy.
Bị dọa không chỉ có nàng ta, còn có những người khác, Hình Nương cùng Vãn Lục bị giữ chặt liền giằng ra, hoảng sợ chạy tới: "Nương tử... nương tử..."
"Nương tử" là xưng hô với nữ tử thời Đường, Nhiễm Nhan trong đầu ẩn ẩn nhảy ra thông tin này, nàng nỗ lực ngẩng đầu, thấy hai gương mặt nôn nóng, một cái đầy nếp nhăn, tóc mai hoa râm, gầy đến da bọc xương, ràng rụa nước mắt, một cái khác là thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mắt phượng một mí, mũi nhỏ môi mọng, khóe miệng có một nốt ruồi đỏ nhỏ nhỏ, ngoại trừ quá gầy mà hai má hóp sâu, thì cũng được coi như là một mỹ nhân.
Họ là người hầu của mình, Hình Nương cùng Vãn Lục.
"Nương tử ngài tỉnh! Ngài sao lại nằm trên mặt đất, nếu lại trúng phong hàn thì làm sao bây giờ ?!" Hình Nương thấy Nhiễm Nhan vừa động, vừa mừng vừa sợ, vội nén khóc, đem nàng bế lên ôm vào trong ngực, nước mắt vẫn xoạch xoạch mà rơi xuống.
Y phục bằng vải bố thô ráp, có chút xót da, Nhiễm Nhan ngửi mùi bồ kết nhàn nhạt, trong lòng ấm áp, chợt cảm thấy vô cùng chán ghét Nhiễm Mỹ Ngọc bức người quá đáng đứng chỗ kia.
"Thập Bát nương, nương tử nhà ta đã tỉnh, chỉ cần tu dưỡng chút thời gian liền khỏe lên, không cần chuyển qua nơi khác." Vãn Lục lớn tiếng nói, ồn ào đến mức trong phòng ngoài phòng đều có thể nghe thấy.
"Hừ, khỏe lên? Sợ là hồi quang phản chiếu đi" Nhiễm Mỹ Ngọc thanh âm sắc nhọn, cùng lời nói khắc nghiệt của nàng không có sai biệt bao nhiêu.
Nhiễm Nhan không biết nàng ta muốn đem mình dời đi đâu, nhưng nhìn vừa rồi hai người hầu bên cạnh vì sốt ruột hộ chủ mà khóc đến ruột gan đứt từng khúc, cũng biết không phải cái chỗ tốt đẹp gì. Mặc kệ là mộng hay là thực, Nhiễm Nhan đều không phải là một chủ nhân thích chịu thiệt.
Nàng suy yếu mà ho nhẹ hai tiếng, "Đỡ ta lên."
Thanh âm ám ách, nghe như đang thều thào, Hình Nương ngẩn ra một chút, vội vàng đem Nhiễm Nhan đỡ lên. Vãn Lục che phía trước người nàng, biểu tình tàn nhẫn, rất có tư thế nếu ai dám lại đây, liền cùng người đó đồng quy vu tận, làm mấy thị tỳ bên kia cũng sợ tới mức dừng lại.
Từ xưa đến nay, dù người tàn nhẫn cũng sợ những người liều mạng, Vãn Lục hiện giờ là đang liều mạng như vậy.
Sau khi đứng lên, Nhiễm Nhan mới nhìn rõ thiếu nữ trước mặt, tuổi chừng mười lăm mười sáu, một thân áo váy ngang ngực màu chu sa, bên ngoài choàng một kiện lụa mỏng nửa trong suốt phủ đến nửa cánh tay, đường may tinh mịn chỉnh tề, thêu đầy hoa kim sắc hải đường, búi tóc trễ trễ, bên trên cắm hai cây kim thoa thủ công tinh tế, nhìn thì cũng là mắt ngọc mày ngài, tiếu lệ đoan trang, chỉ là bộ dáng tức tối kia, cùng miệng lưỡi ác độc vừa rồi, làm Nhiễm Nhan nửa điểm hảo cảm dù có cũng bay sạch.
Nhiễm Nhan bước tới phía trước vài bước, đứng cách Nhiễm Mỹ Ngọc chỉ có nửa bước chân, Nhiễm Mỹ Ngọc vẻ mặt chán ghét mà dùng tay áo che lại miệng mũi, như sợ bị lây bệnh, kêu lên với thị tì bên người: "Tiện tì các ngươi còn thất thần làm chi? Mau đem nàng kéo ra"
Nhiễm Nhan tử khí trầm trầm mà liếc nhìn những thị tì kia, làm các nàng sợ hãi đến lông tơ đều dựng lên, các nàng ước chừng cũng sợ bị Nhiễm Nhan lây bệnh, hơn nữa bị Vãn Lục ngăn cản, bốn người thế nhưng không thể xông tới đem Nhiễm Nhan kéo ra.
Có thể thấy được, Nhiễm Mỹ Ngọc này cũng không được yêu thích, nếu không làm sao mà thị tỳ bên người cũng không muốn vì nàng ta mà bán mạng
Nhiễm Nhan thình lình giơ tay lên rút xuống một cây kim thoa trên búi tóc của Nhiễm Mỹ Ngọc, động tác của nàng cũng không nhanh, nhưng Nhiễm Mỹ Ngọc vì không muốn đứng gần đối mặt với nàng, nhất thời không phản ứng kịp, bọn tỳ nữ thì đứng xa hơn một chút, nên nàng dễ dàng đắc thủ.
Nhiễm Nhan cầm cái kim thoa dài sáu bảy tấc kia, vô thức mà than một tiếng, "Thật là tinh xảo."
"Trả lại cho ta" Nhiễm Mỹ Ngọc rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ choai choai, thấy đồ của mình bị người cầm đi, quên sạch đề phòng, lập tức duỗi tay muốn giật lại.
Nhiễm Nhan đoán được nàng ta sẽ làm vậy, đã sớm lùi về sau mấy bước, bởi vì thân thể yếu nhược, lại lui quá nhanh, bước chân thất tha thất thểu, may mà có Hình Nương đỡ mới không té xuống.
Thị tỳ của Nhiễm Mỹ Ngọc lại không vội đoạt lại cây thoa, dù sao các nàng có nhiều người như vậy, còn sợ đoạt không nổi một cây kim thoa sao? Đồng thời các nàng cũng có chút nghi hoặc, Thập Thất Nương đây là bệnh đến choáng váng, hay là nghèo đến điên rồi? lại ở trước mặt mọi người đoạt tài vật của người khác, có thể chạy được sao?
Nhiễm Nhan ổn định thân mình, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói xem, cây kim thoa này của ngươi nếu là cắm vào yết hầu của ta, người khác sẽ nghĩ ra sao?"
Vừa nói, đầu nhọn kim thoa đã ấn mạnh lên cổ họng nàng, đâm rách da thịt non mịn như sứ, máu chảy ra, trên làn da trắng mịn nhìn như huyết ngọc san hô.
Đau đớn do rách da làm Nhiễm Nhan nhíu mày, thì ra hết thảy trước mắt đều là thật, không phải mộng
Nhiễm Mỹ Ngọc kinh hãi mà nhìn Nhiễm Nhan, nàng ta không nghĩ tới Nhiễm Thập Thất xưa nay mềm yếu lại có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy, lại nhìn tới dung nhan không tì vết nhưng tái nhợt không có chút sinh khí kia, mày đẹp hơi chau, đôi mắt hắc bạch phân minh tựa như giếng cạn, rõ ràng là nhìn mình, lại phảng phất như không thấy mình, làm Nhiễm Mỹ Ngọc không khỏi hoài nghi, nữ tử trước mặt có phải là cái cái xác không hồn hay không? nàng run giọng nói: "Nhiễm Thập Thất, ngươi...ngươi điên rồi"
"Nương tử, không được, không được a" Hình Nương hoảng loạn mà duỗi tay ra, muốn đem cây thoa kia đoạt lại.
"Hình Nương!" Nhiễm Nhan quát: "Tay ngươi nếu là lại đi tới phía trước một tấc, ta không biết sẽ đâm sâu thêm bao nhiêu đâu." Thanh âm lạnh nhạt đến làm người khác không chút nào có thể hoài nghi nàng đây là đang nói thật.
Vãn Lục so Hình Nương bình tĩnh hơn, nàng cũng phát hiện hôm nay chủ tử hành vi khác thường, tựa hồ cũng không phải thật sự muốn tự sát, nhưng quyết tuyệt như vậy, lại cùng ngày thường khác một trời một vực, thậm chí khí thế cũng bất đồng, bởi vậy khi Nhiễm Nhan chỉa kim thoa vào yết hầu, nàng cũng không phản ứng, trước mắt phải "đối đầu kẻ địch mạnh", không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể căng thần kinh ra, cẩn thận đừng cho chủ tử thật sự tự sát.
Hình Nương nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút tức giận của Nhiễm Nhan, cảm thấy nản lòng cùng bi thương. Từ sau khi phu nhân mất đi, đường đường đích nữ lại bị vứt bỏ ở thôn trang cho tự sinh tự diệt, một năm đầu còn cho chút tiền thuốc, hiện tại cả tiền thuốc cũng không cho, kế phu nhân một tay che trời, các nàng đi cầu xin mấy lần, không chỉ có không lấy được nửa phần thuế ruộng, còn bị đánh cho một thân đầy thương tích, kế phu nhân, đây là muốn bức tử đích nữ a! Sống mà nhận hết tra tấn như vậy, thật không bằng chết cho xong hết mọi chuyện.