- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Đường Nữ Pháp Y
- Chương 16: Bánh nhân thịt rơi chết người (2)
Đại Đường Nữ Pháp Y
Chương 16: Bánh nhân thịt rơi chết người (2)
Nhiễm Nhan viết xuống phương thuốc, giao cho Thanh Đại, dặn dò: "Bạch lương phấn tam tiền, cây thạch xương bồ tam tiền, làm hiệu thuốc nghiền thành bột phấn, dùng bôi vào chỗ vết thương thối rữa. Một phương thuốc khác, là sắc uống, ta sẽ nói kỹ lại với ngươi sau."
Làm xong hết thảy, Nhiễm Nhan cởi xuống vải thô trên tay, mang Vãn Lục vòng ra bình phong đến gian ngoài. Bệnh giang mai là bệnh khó chơi, phải vô cùng cẩn thận, nếu không cần đυ.ng chạm người bị bệnh thì nên tận lực không đυ.ng tới.
Ngay lúc này thị tỳ dẫn vào ba nữ tử.
Nhiễm Nhan còn nghĩ tới phương pháp chiết xuất Penicillin, vẫn chưa phát hiện có người đã tiến vào, ngồi lên tịch.
"Không phải nói có y sinh đến chẩn trị cho chúng ta sao? Sao không thấy người?" một nữ tử xinh đẹp nói.
Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan không có bất luận phản ứng gì, vội vàng nhắc nhở nói: "Nương tử!"
"Vị này là y sinh." Thị tỳ duỗi tay chỉ.
Ba nữ tử kia kinh ngạc, ở Đại Đường, y nữ không thường thấy, chỉ có ở trong cung mới có, các nàng đều chỉ phục vụ cho phi tần, rất ít ra ngoài, mặc dù ra cung, trở về làm lương dân, cũng được nhà quyền quý thu vào trong phủ, trong dân gian hầu như không có khả năng gặp y nữ.
"Không phải là lừa đảo đi!" ánh mắt nữ tử xinh đẹp kia sáng ngời mà đánh giá Nhiễm Nhan, phảng phất có thể nhìn thấu mịch li.
Nhiễm Nhan thu hồi tinh thần, cách tạo sa nhàn nhạt mà đánh giá người tới, ba nữ tử ước chừng đều ở khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hoặc rực rỡ hoặc dịu dàng, mỗi người mỗi vẻ, đều là mỹ nhân trăm dặm mới gặp được một, chẳng qua, nữ tử xinh đẹp có đôi mắt đào hoa kia miệng mồm có chút đanh đá.
Đối với chuyện bên ngoài công việc, Nhiễm Nhan từ trước đến nay không có dư thừa nhiệt tình, "Ai tới trước?"
"Ta tới." nữ tử xinh đẹp thấy Nhiễm Nhan làm lơ nàng, không khỏi có chút tức giận, nhấc váy bước tới, quỳ ngồi ở đối diện Nhiễm Nhan, vươn tay ra.
"Có phải hạ âm ngứa, sưng đau, vô cớ sinh ra dị vật?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nữ tử nao nao, có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi không cần bắt mạch sao?"
Nhiễm Nhan đem thái độ chuyển biến vi diệu của nàng ta thu vào đáy mắt, nếu không phải đang suy nghĩ, dựa vào tính tình không thuận theo không buông tha của nàng ta, kiểu gì cũng không chịu thua, "Trong vòng nửa tháng, ngưng tiếp khách, không được cùng nam tử giao hoan, hôn môi..."
"Ý của ngươi là, ta cũng nhiễm?" nữ tử đánh gãy lời Nhiễm Nhan, sắc mặt hơi trắng, gắt gao nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, "Ngươi chẳng lẽ là đang trả thù ta vừa mới vô lễ?"
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ, cũng chưa khẳng định là nhiễm a, nhưng đã có dấu hiệu ngứa và sưng đỏ, tốt nhất là không nên làm chuyện phòng the, nếu không kết quả chỉ sợ cũng không thể tốt hơn so với đã bị nhiễm bệnh này bao nhiêu.
"Mặc kệ ngươi nhiễm hay không, chiếu theo bệnh trạng của ngươi, cũng không thể tiếp tục tiếp khách, chờ ta hỏi xong những người khác, lại kiểm tra kỹ hơn." Nhiễm Nhan nghĩ thầm, chỉ sợ người trong kỹ quán hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có bệnh phụ khoa, không cho tiếp khách chẳng khác nào chặt đứt đường sống của các nàng, kết quả này không phải những người bán mình mà sống có thể tiếp thu, nên nàng nói: "Nếu chưa nhiễm bệnh này, ta sẽ không bức ngươi trị liệu."
Nhiễm Nhan tuy không phải bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, nhưng 5 năm đại học trước đây không ít lần đi học thay cho bạn cùng phòng, lại nói có không ít bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp còn chưa chắc đã tinh thông hơn Nhiễm Nhan.
"Hàn lang quân gần đây có tân hoan, Hồng Hạnh tỷ tỷ không phải vừa lúc được nghỉ xả hơi một chút? " thiếu nữ váy bó ngực màu xanh ngọc thêu hoa ngồi cạnh nói, giọng Ngô nhỏ nhẹ.
Nữ tử váy xanh ngọc da trắng nõn, tướng mạo không rực rỡ như Hồng Hạnh, nhưng thanh tú dịu dàng, mắt mũi hiền hòa, trên cổ tay trắng nõn mang theo một vòng ngọc trắng tinh, cả người mang khí chất nhàn nhã, mặc dù lời nói ra có chút chua ngoa, cũng làm người ta cảm thấy nàng tựa hồ không có ác ý.
"Ngươi...cái loại lang quân đứng núi này trông núi nọ đó mà đi chỗ khác, ta lại được thanh tĩnh, hừ, may mà hắn đứng núi này trông núi nọ, nếu không hôm nay có thể là chết ở trong phòng ta, đúng là đen đủi." Hồng Hạnh có một đôi mắt đẹp phiếm đào hoa, mặc dù là trừng người khác, cũng có một phen phong tình.
Nữ tử váy xanh ngọc rũ mắt vén lại tóc, vẫn mang bộ dáng dịu dàng nhẹ giọng nói: "Hồng Hạnh tỷ tỷ nói cẩn thận, mới vừa rồi khi ta đi ngang qua, nghe ngỗ tác nói, Hàn lang quân trúng độc, tỷ tỷ đừng dính vào."
Hồng Hạnh đột nhiên đập bàn mấy cái, quắc mắt đứng dậy, "Thúy Mi, ngươi lời này là ý gì?"
Nhiễm Nhan nhìn hai người giương cung bạt kiếm, cũng không nhắc nhở các nàng lo chẩn trị, thậm chí còn ở một bên xem đến thư thái. Từ hai câu nói ý vị thâm trường của Thúy Mi ít nhất có thể biết được, vị Hàn lang quân vừa mới chết kia không phải bị đánh chết mà có vẻ như bị độc chết.
Chuyện này tuy rằng không liên quan đến nàng, nhưng ở cổ đại gặp một cọc án mạng, vẫn là khó tránh sinh ra vài phần hứng thú.
"Ta là nhạc kỹ, bán nghệ không bán thân, ba tháng trước đã từ Tử Tự phòng dọn ra ngoài, hẳn là không có việc gì đi?" Thúy Mi cũng không để ý tới Hồng Hạnh, ngược lại chuyển hướng Nhiễm Nhan dò hỏi về bệnh tình.
Nếu thật là như thế, hẳn là không có trở ngại, Nhiễm Nhan định trả lời, bỗng nhiên thấy khóe miệng nàng ta sinh một cái nhọt, như ẩn như hiện dưới lớp phấn son, Nhiễm Nhan khựng lại, nói tiếp: "Nhọt bên miệng ngươi..."
"À, ngày hôm qua y sinh trong quán có xem qua, nói là nóng trong người, cho thuốc uống, hiện tại lại không đau nữa." Thúy Mi thanh âm nhu hòa, dịu dàng như như tháng ba Giang Nam, làm người khác không khỏi hoài nghi nàng phải chăng là quí nữ nhà ai.
Nhiễm Nhan tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng vài cái, bệnh trạng trên da lúc đầu của bệnh giang mai là mụn màu đỏ nâu, rồi sau đó sẽ nhanh chóng loét ra thành đỏ tươi, khi bệnh nặng hơn, diện tích vùng bị lở loét trên da sẽ tăng lên, hơn nữa, nơi bệnh xuất hiện nhiều nhất, ngoại trừ hạ thể, còn có khóe miệng, ngón tay, ngực, v.v.
"Một khi đã như vậy, ta không hỏi nữa." Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà ứng một câu, sau đó bắt đầu xoay người hỏi đến kỹ nữ cuối cùng.
Tiểu cô nương này tên Tử Ngải, bộ dạng nhút nhát, lúc trả lời xong có chút khủng hoảng mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, chờ đợi đáp án.
Bước đầu dò hỏi, chỉ có Tử Ngải chưa từng có dị trạng, Thúy Mi nhìn thì hòa nhã, nhưng rõ ràng cự tuyệt để Nhiễm Nhan chẩn trị, Hồng Hạnh ngược lại khá là phối hợp. Chỉ là thực bất hạnh, sau kiểm tra chẩn đoán chính xác là nhiễm bệnh giang mai.
"Ngươi cùng Tử Tự đã từng hầu hạ chung một nam nhân?" Nhiễm Nhan kỳ thật muốn hỏi nam nhân kia là ai, cho nên cố tình hỏi một câu dẫn đường.
Quả nhiên, Hồng Hạnh cũng không làm nàng thất vọng, run giọng nói: "Là Hàn lang quân."
Nhiễm Nhan nhíu mày, trong lòng lại cảm thán, quả nhiên bầu trời sẽ không tùy tùy tiện tiện mà rớt bánh có nhân cho nàng. Mới vừa vào thành liền gặp một cái cơ hội kiếm tiền tốt, nhưng cơ hội này, thật là có chút phỏng tay.
"Ngài cứu ta đi" Hồng Hạnh bỗng nhiên nhào xuống chân Nhiễm Nhan, khóc lóc nói: "Mới vừa rồi đối ngài bất kính, là ta có mắt không tròng, thỉnh ngài chớ có để ở trong lòng, con người của ta, từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy"
Yên Nương vừa mới vén mành lên, liền thấy cảnh này, trong lòng không khỏi lạnh xuống, thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm a
"Đoạn thời gian này, đóng cửa tu dưỡng đi." Yên Nương sửa sang lại dung sắc, chậm rãi đi đến, quì ngồi trước mặt Nhiễm Nhan, "Thần y có biện pháp trị bệnh này không?"
"Biện pháp thì có, nhưng không phải ai cũng dùng được. Ta đã khai hai cái phương thuốc, các ngươi uống trước, nếu là mẩn mụn đỏ bị thối rữa, liền dùng thuốc bột đắp lên." Khi Nhiễm Nhan nói chuyện, thấy trên ngón tay Yên Nương mụn đỏ đã bị vỡ ra. Khi ở trong ngõ nhỏ, mụn dộp mọc trên tay nàng còn chưa vỡ, tốc độ tàn phá nhanh như vậy, chắc không cần kiểm tra thêm nữa, "Tay ngươi cũng đừng có dùng phấn mà che lên, dùng thuốc bột đi."
Hồng Hạnh nhìn nhìn Yên Nương tay, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, từ khi Tử Tự bị bệnh, y sinh trong quán bó tay không biện pháp, Yên Nương lại lệnh người giấu kín việc này, Tử Tự còn có cái tỷ tỷ, nhưng nàng Hồng Hạnh một cái thân nhân cũng không có.
"Hàn lang quân là người phương nào? Có thê thϊếpkhông?" Nhiễm Nhan hỏi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Đường Nữ Pháp Y
- Chương 16: Bánh nhân thịt rơi chết người (2)