Nhiễm Nhan biết, Tang Thần dám đi cầu thân, thật đúng là không phải bởi vì coi trọng xuất thân môn phiệt đại tộc, hắn căn bản không coi mình là người của Bác Lăng Thôi thị. Đã là như vậy, Nhiễm Nhan cũng thật sự rất muốn túm cổ áo hắn quát hỏi một chút, cái đầu thoát tuyến kia của hắn là nghĩ cái gì?
"Tên nhị hóa kia!" Nhiễm Nhan nghẹn một cục lớn trong cổ họng, nhịn không được bạo ra một câu chửi thề, oán hận nói: "Hắn trừ bỏ nghiên mực thì không đưa cái gì khác! Dựa vào mười khối nghiên mực chạy tới cầu thân, hắn coi ta là cái gì?"
Ở đây không ai nghe hiểu "Nhị hóa" là cái gì, nhưng đều nhìn ra Nhiễm Nhan rất không thoải mái.
Nhiễm Vân Sinh cho rằng Nhiễm Nhan là ngại Tang Thần không tôn trọng nàng, vội vàng giải thích nói: "Nghiên mực bùn lắng do Tang tiên sinh thân thủ làm ở trên thị trường dù ra giá cũng không có ai bán, ở thành Trường An có giá lên tới mấy ngàn quán, mười khối nghiêng mực bùn lắng chỉ để làm lễ gặp mặt, đúng là vô cùng quý trọng."
Mấy người Hình Nương bị những lời này của Nhiễm Vân Sinh chấn đến ngẩn ra, chờ phục hồi tinh thần lại, không khỏi vui mừng ra mặt.
Hình Nương vui vẻ nói: "Lang quân nên đồng ý, lão nô thấy Tang tiên sinh nhân phẩm tướng mạo đều tốt, vốn nghĩ là xuất thân kém không được tốt, không nghĩ tới lại là con vợ cả của Bác Lăng Thôi thị Lục phòng, người ta như vậy thì nên giữ cho chặt a."
Vãn Lục cùng Hình Nương vây quanh Nhiễm Vân Sinh mồm năm miệng mười mà hỏi, cả Ca Lam cũng vui tươi hớn hở mà chồm qua, còn Nhiễm Nhan sắc mặt xanh mét thì bị vắng vẻ ở một bên.
Nhiễm Nhan nghĩ đến nửa đời sau mà sống cùng một người như vậy, thì chắc tức nghẹn đến muốn hộc máu, nếu ngày nào cũng như ngày nào, mỗi ngày đều bị chọc tức vài cú, thì bị đoản thọ cũng vài thập niên.
"Đại bá chưa có vội vã đáp ứng." Nhiễm Vân Sinh nói.
Trên mặt Hình Nương, Vãn Lục, Ca Lam đều là kinh ngạc, Bác Lăng Thôi thị a! Cả Nhiễm Nhan cũng có chút kinh ngạc, Nhiễm Văn trừ phi điên rồi mới không đáp ứng.
Hình Nương nhíu mày nói: "Chẳng lẽ lang quân bất công đến cỡ này? Là muốn đem Nhiễm Thập Bát nương gả qua đi?"
Đầu óc Nhiễm Nhan tức khắc tỉnh táo, nàng không ngờ tới Tang Thần kia bộ dạng héo héo túng túng, mà xuống tay rất nhanh nhẹn, bất quá là đỏ hai lần đít khỉ, liền dám đơn độc một mình mà đi cầu thân. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không có biện pháp giao lưu với người bốn lần đậu trạng nguyên như hắn. Trong óc nàng không ngừng xẹt qua đủ loại hình ảnh, bộ dáng hắn nghiêng đầu 45 độ ngửi hoa, bộ dáng hắn trợn trắng mắt té xỉu, bộ dáng hắn ngạnh cổ cùng người khác cãi nhau, bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn nói lại thôi rồi lại cố nhịn không nói, bộ dáng hắn vẻ mặt vô tội, bộ dáng nghe nói chuyện hoàn toàn không nghe tới trọng điểm...
Nhiễm Nhan như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhíu mày hỏi: "Hắn hiện tại ở nơi nào?"
Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình chưa từng cho hắn bất luận cái hiểu lầm ái muội gì, cũng không biết con thỏ này có cọng dây thần kinh nào bị gắn sai rồi, vậy mà lại chạy tới cầu thân. Nàng thật muốn lập tức đi hỏi một chút, có cái sai lầm gì, nàng về sau nhất định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!!
Nhiễm Nhan thật sự chưa từng mất bình tĩnh đến như vậy, ngay cả lúc trước bị chỉ hôn cho Tần Tứ lang, cũng là nghĩ cùng lắm thì vung chút dược phế hắn đi, nhưng lần này thì đúng là gồng không nổi. Nhiễm Nhan thật sợ ngày nào đó bị Tang Thần chọc tức điên rồi, thật sự sẽ gϊếŧ người phanh thây.
Màn đêm vừa buông xuống, bên trong thành Tô Châu.
Lúc này toàn bộ Nhiễm phủ đèn đuốc sáng trưng, Nhiễm Văn từ chỗ Nhiễm Bình Dụ biết được thân phận của Tang Thần, vui đến không khép miệng được, đang giữ hắn lại tham gia tiệc tối.
Đàn sáo du dương, trong bữa tiệc ly trù đan xen, người của Nhiễm thị cơ hồ đều đến đông đủ, một phòng tràn đầy người. Nhiễm Văn vì việc Nhiễm Nhan làm ngỗ tác mà mất hết mặt mũi, trước mặt các tộc lão nói chuyện đều yếu đi ba phần. Bác Lăng Thôi thị bỗng nhiên tới cầu hôn, làm hắn vừa mừng vừa sợ, đương nhiên muốn tuyên truyền khắp nơi một phen. Nhiễm Văn nỗ lực đè nén nội tâm mừng như điên, quay đầu gật nhẹ với Tang Thần.
Tang Thần lập tức gật đầu đáp lễ. Hữu lễ như vậy, làm cho Nhiễm Văn càng thêm có mặt mũi, trong lòng thật sự hận không thể lập tức lôi Tang Thần đến nha môn lập hôn thư, nhưng vì thể diện của Nhiễm thị, chuyện này vẫn cần phải nghiêm túc, nghiêm túc mà "thương thảo" một chút, biểu hiện là nhà bọn họ cũng rất rụt rè, đối với chuyện trèo cao lên Bác Lăng Thôi thị này kỳ thật không quá coi trọng.
Ngược lại với Nhiễm Văn, Cao thị tươi cười càng thêm hòa ái dễ gần, đối với Tang Thần hỏi han ân cần, không có chút nào vì đối phương là môn phiệt đại tộc mà luống cuống. Bất quá trong lòng nghĩ như thế nào thì chỉ sợ có mình bà ta biết, tuyệt đối sẽ không cao hứng. Mấy năm nay bà ta bạc đãi Nhiễm Nhan như thế, nếu Nhiễm Nhan thật sự gả đi Bác Lăng Thôi thị, có thể có chỗ tốt cho bà ta sao? Việc này, thật là phải hảo hảo cân nhắc cân nhắc.
"Tùy Viễn tiên sinh nhân tài như thế có thể coi trọng A Nhan nhà ta, thật sự là tạo hóa của nàng, sáng sớm ngày mai ta liền sai người đi Ảnh Mai am hỏi một câu tâm ý của nàng. Nghĩ Tùy Viễn tiên sinh lương đống chi tài trăm năm mới ra một người như vậy, A Nhan cũng sẽ vui mừng, bất quá, sự tình quan hệ đến chung thân của A Nhan, ta đây làm cha, cũng không thể toàn quyền thay nàng làm chủ! Thỉnh Tang tiên sinh thứ lỗi..." Nhiễm Văn chỉ khen Tang Thần có tài, lại một chữ cũng không đề cập tới Bác Lăng Thôi thị, ý trong lời muốn nói rõ cho hắn: Ta rất vừa ý ngươi, tuyệt đối không phải bởi vì nhà ngươi là môn phiệt đại tộc.
Tang Thần trịnh trọng chắp tay thi lễ nói: "Ngài nói đúng rồi, chuyện đại sự này nên hỏi qua ý tứ của Nhiễm Thập Thất Nương. Tiểu bối xuất thân hàn vi, gia cảnh bần hàn, lại không có nhất quan nửa chức, có thể được ngài xem trọng, thật sự thẹn không dám nhận."
Tang Thần thẹn thùng đến mặt đỏ tai hồng, hôm nay hắn đến đây, thật sự là đã dùng hết toàn bộ dũng khí nửa đời trước.
Nhiễm Văn sửng sốt một chút, lại cảm thấy Tang Thần khẳng định là đang khiêm tốn, hoàn toàn không có đem lời hắn nói để ở trong lòng, "Tùy Viễn tiên sinh mấy lần liên tiếp khảo trúng Trạng Nguyên, thật là trước nay không có, sau này cũng chưa chắc đã có, đánh giá chính mình như vậy thật sự là tự coi nhẹ mình."
Mọi người bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."
Tang Thần nhất nhất khách sáo đáp lễ với mọi người, "Không dám, không dám."
Nhiễm Văn cười tủm tỉm mà xoa chòm râu, nhìn Tang Thần, vẻ mặt phảng phất như đang nói: Tiểu tử, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.
Nhiễm Bình Dụ ngồi đầu tiên bên phải, chậm rãi phẩm rượu. Trong mấy hoạt động vui mừng ở Đường triều, ngồi bên trái là dành cho quý tộc, trong chuyện phúng viếng tang sự, thì lại tôn trọng bên phải, đương nhiên cũng tùy tình hình, vị trí đầu bên phải cũng là chỗ không tồi. Hắn là một thương nhân, tuy rằng chiếm vị trí này trong bữa tiệc, lại biết rõ mấy người cùng tộc này bất quá là nhìn chằm chằm tiền tài trong tay hắn, đáy lòng bọn họ căn bản vẫn khinh thường hắn, cho nên cũng không cần thiết phải lên tiếng, bởi vì hắn là sỉ nhục của Nhiễm thị nhất tộc, nhưng cũng là một cây trụ cột của bọn họ.
Với ánh mắt nhìn người của Nhiễm Bình Dụ, cảm thấy Tang Thần cũng không phải là khiêm tốn mà nói như vậy. Bất quá người xuất thân từ thế gia đại tộc, công phu mặt ngoài đều làm được rất tốt, Nhiễm Bình Dụ nhất thời cũng không dám kết luận, huống hồ nhìn tướng mạo người này, có vẻ hiền lành trung hậu. A Nhan có thể gả cho hắn, không coi là chuyện xấu.
Nghĩ như vậy, Nhiễm Bình Dụ cũng không có ra mặt thăm dò, sau hôm nay có rất nhiều cơ hội để thử, cần gì phải chọc cho huynh trưởng mất vui.
Bên này hoà thuận vui vẻ, trò chuyện với nhau thật vui, ngoài thành trên lưng chừng núi Nhiễm Nhan đã mấy lần muốn bạo tẩu.
"Thập ca, ta..." Nhiễm Nhan vừa mới há mồm, liền bị Nhiễm Vân Sinh ngắt lời, "A Nhan, Thập ca nhìn ra được ngươi đối với Tùy Viễn tiên sinh cũng không có tình ý, chỉ là ta là huynh trưởng của ngươi, không thể không nói lời thật lòng, Tùy Viễn tiên sinh gia thế như thế, tuấn tú lịch sự như thế, hơn nữa giữ mình trong sạch, không giống như những con cháu quyền quý khác, không chơi gái thì cũng chơi bời lêu lổng, không một ai đáng tin cậy, ngươi cứ thử nhìn xem Tần Tứ lang kia. Tùy Viễn tiên sinh thật là phu quân khó tìm, việc này ngươi trăm triệu lần không thể tùy hứng, cần phải quý trọng người trước mắt."
Nhiễm Nhan trong lòng nóng nảy cũng xìu bớt một chút, nàng ngồi trở lại dưới hành lang, nhìn Hình Nương vui đến mức khóc rồi lau nước mắt, Ca Lam cùng Vãn Lục cũng hai mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm nàng, thậm chí cả Tiểu Mãn cũng vô cùng vui mừng...vì thế không khỏi nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước mình gả không ra, chính là bởi vì yêu cầu quá hà khắc?!