Chương 2: Bờ hồ Khúc giang mùa xuân rực rỡ (hạ)

“Lâm Trí, nàng ấy lại muốn đi tham gia tuyển phi, nàng ấy muốn gả cho Kiến

Ninh vương.” Trầm mặc hồi lâu, An Khánh Tự từ từ phun ra một câu. “Lâm

Trí” trong miệng hắn, tên đầy đủ là Mộ Dung Lâm Trí, là nữ nhi của đương triều Đại học sĩ Mộ Dung Xuân, cũng là sư muội của An Khánh Tự, hai

người từng cùng làm môn hạ Trưởng Tôn Ngạc, người được xưng là Hạnh Lâm

đệ nhất nhân, thần y đứng đầu cả nước, ở đó học y thuật một đoạn thời

gian.

Thẩm Trân Châu sửng sốt, thuận miệng đáp: “Vậy thì đi thôi, huynh làm sư ca, quản được nhiều như vậy sao?”

”Không, ta không muốn nàng ấy đi!” Cơ trên mặt An Khánh Tự run lên, phảng phất

tê liệt vì đau đớn, cương ngựa bị siết chặt quất lên một gốc đại thụ bên cạnh, lưu lại một vết, Thẩm Trân Châu lập tức hiểu tâm ý của hắn.

”An nhị ca, muội muốn khuyên huynh buông tay, nếu Mộ Dung tiểu thư đã quyết định tuyển phi, vậy bây giờ đã không thể có bất kỳ thay đổi gì; cứ coi

như không có quyết định tuyển phi, lấy chuyện Mộ Dung Đại học sĩ cùng

phụ thân huynh không hợp nhau, huynh cho là Mộ Dung đại học sĩ có thể gả nữ nhi cho huynh sao?”

”Chỉ cần Lâm Trí nguyện ý, ta có thể cái

gì cũng không quản, mang nàng rời khỏi nơi này, sống cuộc sống của chúng ta.” An Khánh Tự mím môi thật chặt, hung hăng nói.

”Nàng nguyện ý sao?” Thẩm Trân Châu hỏi, tiện tay nhặt lên mấy hòn đá nhỏ, hướng nơi xa ném đi từng viên một.

An Khánh Tự lắc đầu: “Nàng nói nàng thích lqd Kiến Ninh vương, năm ngoái

lúc so tài đua thuyền rồng, lần đầu thấy hắn liền thích.” Quay đầu hỏi

Thẩm Trân Châu: “Trân Châu, ta không hiểu, ta quen biết Lâm Trí nhiều

năm như vậy, nàng có thể không có cảm tình gì với ta, nhưng tại sao vừa

gặp Kiến Ninh vương, lại có thể dễ dàng yêu thích đến vậy.”

”Ta không hiểu.” Y lặp lại một lần, mờ mịt nhìn phương xa như cũ.

Thẩm Trân Châu chẳng biết tại sao, trong lòng thậm chí có một tia cay đắng,

hài hước hỏi lại: “Thật ra thì muội cũng không hiểu, tại sao huynh lại

thâm tình với Mộ Dung tiểu thư như thế.”

”Đó là bởi vì…” một tia

cười yếu ớt thoáng qua trên mặt An Khánh Tự, lảng sang chuyện khác: “Đây là một bí mật.” Lại hỏi Thẩm Trân Châu: “Nghe nói, ngày mai muội phải

trở về Ngô Hưng.”

Thẩm Trân Châu “Ừ”một tiếng, không tỏ rõ ý

kiến, lại nghe An Khánh Tự nói: “Vậy xin lỗi, ngày mai ta không tiễn

muội được. Ta quyết định tối nay trở về Phạm Dương.”

”Trở về Phạm Dương làm gì?”

”Cầu xin phụ thân cầu hôn với Mộ Dung đại nhân, ta muốn hỏi cưới Lâm Trí sớm hơn hoàng gia. Đây là chuyện duy nhất ta cầu xin phụ thân, vô luận như

thế nào người cũng phải làm được!”

Thẩm Trân Châu hít vào một

ngụm khí lạnh, quả là, muốn khuyên An Khánh Tự buông tay, là khó khăn cỡ nào, là nghịch tính tình của hắn cỡ nào. Chỉ cầu y không làm ra đại sự

long trời lở đất nào là tốt rồi.

Nàng mở lòng bàn tay, một tia

sáng từ ánh nắng ấm áp chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, ra là một viên trân châu, dùng tay phải nhặt lấy viên trân châu kia, đưa cho An Khánh Tự

nhìn: “Huynh không quên chứ, ban đầu huynh đưa muội viên trân châu này,

có nói muội có thể dùng viên trân châu này, yêu cầu huynh làm ba chuyện

bất kỳ!”

An Khánh Tự nhận lấy trân châu, những tia óng ánh hợp

lại bên trên, là trân châu tốt nhất trên đời này, một đêm lạnh vắng lặng nhiều năm trước, khi mẫu thân trút hơi cuối cùng, trong tay vẫn nắm

trân châu này, hôm nay hơi ấm còn như phảng phất nơi tay. Khuôn mặt y

nghiệm nghị, lo lắng ngẩng đầu nhìn Thẩm Trân Châu, sợ nàng ngăn cản

chuyến đi Phạm Dương của mình, nhưng ngoài miệng vẫn thẳng thắn dứt

khoát “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, muội nói đi!”

”Được!”

Thẩm Trân Châu dừng nắm giữ viên trân châu, nói: “Hiện tại muội sẽ nhờ

huynh làm cho muội chuyện thứ nhất: Thống thống khoái khoái chơi với

muội một ngày!”

Trong lòng hắn buông lỏng, sảng khoái lên tiếng: “Tốt! Muội thích chơi thế nào, ta sẽ phụng bồi!”

Thẩm Trân Châu nghe rồi leo lên ngựa, dõi mắt trông về phía xa, cất cao

giọng nói: “Muội chỉ muốn giống như vừa rồi, tự do tự tại, giục ngựa

dong ruổi là được!”

Sắc trời dần đen, lướt qua đồng cỏ bao la,

gió, gào thét qua gò má; nhân sinh chẳng phải là như thế, bay nhanh, rồi lại bay nhanh?

Tiểu viện sâu thẳm vắng lặng, bậc thềm thiếu

người quét dọn, trên thềm rêu mọc xanh biếc. Mờ nhạt dưới ánh đèn, chiếc đèn cổ màu xanh, lời cự tuyệt của vị phu nhân kia vọng lại rõ ràng:“Ngươi thật đúng là cam tâm vào nhà bình dân? Bản thân hảo hảo tự suy nghĩ một phen đi, ngươi vốn nên được tuyển làm phi, được hoàng

thượng mệnh lệnh sắc phong.”

Nàng trả lời do dự: “Gian tà nắm quyền, triều cương cần chấn chỉnh, Trân Châu chỉ sợ vô lực...”

”Nguyên nhân chính là như thế, chẳng lẽ ngươi nghĩ đem vận mệnh đưa người khác

khống chế trong tay, theo gót chân của ta? Thân là nữ nhi thế gia, cho

dù là gả vào nhà quan lại phổ thông, chẳng lẽ có thể thiếu tranh quyền

đoạt vị? Mắt thấy trong vòng ba năm rưỡi, ta sẽ gặp phải đại họa, phúc

sào chi hạ(1)... Khặc Khặc…” Trong tiếng thở dài có tiếng ho khan.

Nàng nghẹn ngào: “Phu nhân, phu nhân... Người thật nhẫn tâm đặt Trân Châu vào nơi vạn kiếp bất phục này sao?”

Trả lời nàng là sự trầm mặc kéo dài: “Ta, không phải cầu xin ngươi, càng

không phải là ép buộc ngươi, lấy tính tình của ngươi mà nói đi, ngươi

thật muốn cả đời bình thản, nhẫn nhục chịu đựng; hay là đón gió mà bay

liệng, thi triển hết khả năng có thể? Tiền đồ cố nhiên từng bước gian

nguy, lấy tài trí của ngươi, làm sao không đủ đạt tới con đường sung

túc? Ngẫm lại đi..., hoàng thượng đối với thái tử..., “ thanh âm

càng thêm trầm thấp, đến mức khó có thể nghe: “Cố nhiên có lòng nghi kỵ, nhưng đối với Quảng Bình vương, xưa nay vô cùng yêu quý... Chỉ có

ngươi, có thể chân chính phò tá y, mang lại thành quả cho y...”

Quảng Bình vương... Hoàng trưởng tôn... Thái tử tương lai... Tương lai... Thiên Tử...

Nàng chần chờ rất lâu.

”Quảng Bình vương, mười năm trước, ngươi đã gặp. Năm đó cứu tính mạng ngươi, tính ra là y, không phải là ta.”

”Mùng ba tháng ba giờ Mùi, ta ở chỗ này, chờ đáp án của ngươi; nếu như...

Ngươi không tới, coi như ngươi đồng ý...” thanh âm của phu nhân bay

bổng ở giữa không trung, trong hỗn tạp tiếng vó ngựa.

Sắp tới giờ Tuất, Thẩm Trân Châu cùng An Khánh Tự mới thúc ngựa trở về Trường An,

An Khánh Tự đưa nàng tới cửa lớn phủ đệ, vẫn cứ thẩy vẻ mặt nàng hồng

hào, mặt có đỏ ửng, hai mắt lấp lánh, tựa hồ như có giọt nước mắt ẩn dấu trong đó, lại nhìn kỹ bên dưới, dường như không có, không khỏi sửng sốt trong lòng: “Trân Châu, hôm nay tựa hồ muội rất cao hứng!”

”Đúng!” Nàng ngắn gọn gật đầu. Tại sao không phải? Từ sau hôm nay, không còn

ngày nào bản thân chỉ thuộc về một người như hôm nay nữa, tự tại theo

tâm; ngày mai, hoặc là từ nay trở đi, nàng sẽ tới một phương trời đất

khác, liệu có thể ngắm Thái Hồ mênh mông, bát ngát không.

”Nhưng huynh cảm thấy muội cao hứng lại có chút bất thường.”

”Thật sao?” Nét cười của nàng tỏa ra trong ban đêm. An Khánh Tự thấy nụ cười

của nàng, trong nháy mắt bỗng cảm thấy đêm kinh thành tịch mịch đột

nhiên khói lửa rực rỡ, phồn hoa nảy sinh, chính mình đang lạc trong khói lửa, tươi đẹp không biết hội tụ nơi nào. Thẩm Trân Châu đã tiến vào bên trong phủ đệ, cửa lớn sơn son “Oanh” một cái khép lại.

(1) Phúc sào

chi hạ, phục hữu hoàn noãn – Một điển cố trong Tam Quốc Chí, nói về

Khổng Dung khi bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con còn nhỏ vô tội được

sống, hai đứa con tuy nhỏ nhưng lại nói câu nói trên, ý là tổ chim bị

phá, trứng còn nguyên vẹn được sao.