Trữ phi cao quý Thẩm Trân Châu, đoan trang sẵn có; Quảng Bình vương Lý Thục, phong thần tuấn lãng, bá khí đa tình. Hai người nhất kiến khuynh tâm, khắc cốt tương luyến. Lý Thục yêu Trân Châu đến đau tận xương tủy, yêu đến không cách nào để nàng rời xa dù chỉ nửa bước. Thế nhưng từ xưa đến nay, cái không đáng tin nhất chính là tình yêu của bậc quân vương.
Loạn An Sử binh, tranh đoạt quyền thế, cung đình tràn ngập trong khói lửa chiến tranh. Trân Châu nàng đã lấy tấm thân lá liễu, gánh chịu vận mệnh thăng trầm.
Nàng đồng ý cùng phu quân tiến thoái, mặc dù liên tục gặp loạn lạc chết chóc, cũng vui vẻ chịu đựng, không lời oán thán, cái nàng muốn chính là tình yêu đơn giản nhưng Lý Thục không thể bỏ qua, ngoại trừ nàng, còn có giang sơn cẩm tú.
Từ làn khói mênh mông bên Thái Hồ, đến Trường An phồn hoa lộng lẫy, lại tới đại mạc Hồi Hột vô biên, âm u lạnh lẽo; thiếu niên thanh mai An Khánh Tự, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt; phu quân Lý Thục, uy danh chấn thế; khả hãn Hồi Hột Mặc Diên Xuyết, ba người xuất hiện đan xen trong sinh mệnh nàng, đối với nàng thâm tình chân thành, không rời không bỏ. Đoạn đường như khói, vạn tầng ràng buộc, nhu tình, tình ý của Thẩm Trân Châu thuộc về nơi đâu?
*Tác giả: Thương Minh Thủy, sống trong thập kỷ 70. Hết lòng tin tưởng nhân sinh vạn vật đều thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tính cách ôn hòa, không thích tranh chấp. Yêu thích “Hồng Lâu Mộng”, mê muội lịch sử, yêu sách như mạng sống. Xuất thân chính quy Trung văn.
Viết “Trân Châu truyền kỳ” vốn nghĩ dạt dào đại ngôn, hạ bút hành văn càng lâu, càng cảm thấy đau khổ kiếp phù sinh, Đế Vương giun đế, mỗi người một nỗi bi thương khó nhẫn nhịn. Triều đình phồn thịnh cũng tốt, thời loạn lạc cũng được, con người chung quy luôn khó thoát khỏi ràng buộc của bản thân.
Con đường của Trân Châu, giống như con đường ban đầu của bạn và tôi. Nguyện cùng độc giả nâng ly rượu, cùng bình phẩm trên dưới 5000 năm, bình sinh vạn dặm đường…