Chương 2: Song hiệp ruồi muỗi
Năm nay là năm Duyên Tái thứ nhất, cũng là năm thứ 4 kể từ khi hoàng đế Võ Tắc Thiên xưng đế, chình là gần cuối mùa xuân, là mùa làm say lòng mọi người dân Đôn Hoàng nhất.
Trên dòng sông đầy ắp cá rô bơi quanh, hai bên bờ những hàng hồng liễu xanh, trên mặt đất thấp thoáng những chồi non mới mọc, không khí đầy ắp những mùi thơm, làm mê say lòng người. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng Lý Chân tinh thần vẫn rất phấn chấn, không hề mệt mỏi một tí nào, chắc là do tuổi trẻ khí thịnh.
Chốc lát, hắn cùng với Khang Tư Tư đã tới thao trường cách xa nhà khoảng cách gần 1 dặm, hóa ra nơi này 1 toàn quân doanh tên là Đậu Lô Quân, nó hoàn toàn nằm ở phía ngoài thành Đôn Hoàng, tòa thao trường này cũng là nơi nghỉ ngơi của mọi người ở phụ cận.
Ngày hôm nay quả thật Lý Chân đến nơi có chút chậm chạp, đã có không ít thiếu niên đang thao diễn ngoài phụ cận thao trường, ngày mai chính là ngày Vũ cử thi hương, bọn họ đã thi qua cử tạ cùng với thương pháp võ thuật, nhưng then chốt là thi bắn cung ngày mai.
Điểm thi của bắn cung chính là tùy vào bộ xà và tài cưỡi ngựa bắn cung, hai cái độ khó đều không giống nhau, ở Đôn Hoàng có đến mấy ngàn thiếu niên luyện võ, nhưng vừa có thể cưỡi ngựa vừa bắn cung thì có rất ít, chưa đến mấy chục người, Lý Chân là người tài giỏi nhất trong số ít đó.
Bởi vậy trong tiểu giáo trường, mọi người đều đang hết sức chăm chú luyện tập bộ xạ, không có ai luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Lúc Lý Chân đi vào thao trường, hai mươi mấy tên thiêu niên đều dồn dập chạy tới, họ đều là hương lân, ở lúc còn nhỏ, họ là thủ hạ của Lý Chân, hiện tại mọi người đã lớn, Lý Chân chính là ngôi sao hâm mộ ở trong lòng họ.
" Tam lang đến rồi !! "
Lý Chân vừa cười vừa ôm quyền hướng phía mọi người mà nói : " Các vị huynh đệ luyện tập gần thành công rồi, nhường bãi bắn cho ta được không ? "
" Không sao ! Tam lang bắn vài mũi tên cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi ! "
Mọi người đồng thanh cùng nói, cười ồn ào : " Tam lang sao có thể đem Tư Tư cùng đến, thì ra là như vậy, ta hiểu rồi, tam la có phải trách chúng ta làm vướng tay chân ? "
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng thét vừa chói tai vừa hoảng sợ của Tư Tư : " A a a … ! "
Mọi người cùng lúc quay lại, chỉ thấy Tư Tư hai tay che miệng, rất sợ hãi mà nhìn cái l*иg sắt phía trước, mảnh vãi đã bị rớt ra, bên trong dĩ nhiên là mấy chục con chuột vừa đen vừa hôi. Mọi người đều cười to lên : " Tư Tư người mang theo cả đoạn đường, dĩ nhiên bên trong là hắc diện tiểu lang quân sao ? "
Tư Tư buồn bực dậm chân, " Ta không biết a ! Nều mà biết, ta nào dám cầm chúng ! "
Mọi người nhìn nàng đều thấy không thú vị, không nhịn được lại một trận cười to, Lý Chân đi lên phía trước cười nói : " Những con chuột này là mục tiêu sống của ta để luyện tập, vốn muốn mọi người hỗ trợ một chút, nếu ngươi đã sợ, thì để ta nhờ những người khác, ngươi đi về trước đi ! "
" Ta .. ta .. kỳ thực chỉ là một thoáng sợ hãi mà thôi, bây giờ còn sợ gì nữa đâu ! "
"Tốt lắm, ngươi đem cái l*иg săt tới phía sau cái cây kia, thả ra từng con một. " Lý Chân chỉ vào cái cây hồng liễu phía bên ngoài cách xa 100 bước.
Tư Tư do dự nửa ngày, mới từ từ cầm cái l*иg sắt, từng bước từng bước hướng về cái cây phía xa, trông rất chi là gian nan, tất cả mọi người ồn ào hô to : "Tư Tư, chúng ta có thể bắt vài con chuột được không ? "
Mọi người nói giơn vài câu, sự chú ý đều tập trung ở tren người Lý Chân, Lý Chân đã xoay người lên ngựa, phóng ngựa chạy băng băng về phía trước, tiếng vọ ngựa vang như tiếng sấm, cả người cả ngựa đều hòa vào làm một thể, chạy gấp về phía trong giáo trường,phía sau mang theo một đám bụi mờ mù mịt .
"Tam lang ca ca, con thứ nhất chuẩn bị chạy ra! " xa xa từ sau cái cây truyến đến tiếng la của Tư Tư.
Lý Chân trên tay cầm trường cung, thân hơi thằng, hai chân kẹp lấy tuấn mã, ánh mắt như tia điện xẹt nhìn về phía bụi cỏ ngoài trăm bước. Hắn nhanh lẹ rút ra 1 mũi tên, cánh tay dài kéo căng dây cung, tạo thành 1 đường cong như trăng tròn, một mũi tên như tia chớp bay ra, ngoài 80 bước vang lên một tiếng “Chít!”, con chuột to đen bị trúng mũi tên như đóng đinh trên mặt đất.
"Tài bắn cung hay lắm ! " Mọi người đều than thở, tiếng vỗ tay vang lên.
"Tam lang ca ca, đã thả con thứ 2 được chưa ? "
" Thả đi ! "
Lý Chân phóng ngựa chạy gấp, lần thứ 2 từ phía sau rút ra 1 mũi tên. …………
Lúc hắn mới 7 tuổi, Lý Chân cũng giống như mọi thiếu niên ở xung quanh mình, chỉ là phía bắc thành Đôn Hoàng ngoài phụ cận có 1 lão ngoan đồng, khi đó hắn còn chưa có nhớ lại ký ức kiếp trước, nhưng thiên phú hơn người của hắn đã từ từ lộ ra.
Không chỉ trời sinh ra bản thân có khí chất bãn lãnh, trở thành thũ lĩnh của bọn trẻ, hơn nữa khả năng ghi nhớ của hắn chính xác hơn người, đọc sách đã xong là không bao giờ quên, trên mặt luyện võ càng là có thiên phú.
Hắn với đám trẻ con chạy tỡi võ quán nhìn lén người lớn luyện võ, hài tử khác nhìn tới trăm lần đều không nhớ nổi, mà hắn chỉ xem 1 lần là nắm rõ trong lòng bàn tay, ngay cả tinh túy ở trong đó cũng hiểu được.
Tổ phụ Lý Chân là bác sĩ châu học Sa Châu, đốc tin của Phật Giáo, cũng là một người cư sỹ ở Đôn Hoàng. Lúc Lý Chân vừa đúng sinh nhật năm 8 tuổi, tổ phụ dẫn hắn đến Đại Vân Tự tham gia lễ hội Phật Giáo, đúng dịp gặp may, một tên lão tăng của Đại Vân Tự phát hiện được thiên phú của hắn khác xa với mọi người.
Lão tăng này chính là sự phụ của hắn tên là đại sư Vong Trần, khi đó hắn mới từ Trung Nguyên đến Đôn Hoàng xuất gia, nhưng hắn đã ngoài 60 tuổi. Lai lịch của đại sư Vong Trần vô cung huyền bí, không ai biết hắn đã từng là ai, làm gì, nhưng tổ phụ của Lý Chân vô cùng khâm phục đối với tài học của lão tăng, không chút do dự nào mà đưa tôn tử giao cho hắn.
Có điều đại sư Vong Trần cũng không dạy nhiều về giáo lý văn học cho Lý Chân, thay vào đó là thiên về dạy võ, dạy hắn Quý Cốc Tung Hoành thuật.
Lý Chân không chỉ nắm giữ thiên phú hơn người, đồng thời hắn cũng trả giá gấp nhiều lần so với mọi người, biết bao mồ hôi và nỗ lực, bảo kiếm phải từ mài giũa mà thành, chính hắn phải khắc khổ bao nhiêu mới có một thân võ nghệ như ngày hôm nay.
" Tam lang ca ca, chuẩn bị tốt hay chưa ? "
Âm thanh lanh lảnh của Tư Tư từ phía xa làm cho Lý Chân thoáng tỉnh lại, hắn lại chú ý vào mũi tên phía trên tay.
"Tư Tư, thả con cuối cùng ra ! "
Lý Chân la to một tiếng, quay đầu mà chạy,đổi thành tay phải nắm cung, tay trái cầm tên, kéo căng dây sẵn, chờ đợi thời khắc con chuột cuối cùng xuất hiện. Đúng lúc này từ phía xa truyền đén một trận vó ngựa, mọi người dồn dập quay lại, thấy hơn mười người trẻ tuổi cưỡi ngựa hăng hái lao tới bên trong thao trường.
Mười mấy người đều cưỡi tuấn mã, trên eo mang bảo kiếm nhìn hết sưc hoa lệ, chiếc cung tên được giấu phía trong cái túi gấm màu hoàng kim, bọn họ đều là con cháu nhà giàu của Đôn Hoàng, gia cảnh giàu có, có điều kiện cưỡi ngựa bắn cung, tại phía trung tâm có 2 người trẻ tuổi nổi bật hết thảy so với tất cả.
2 người thanh niên khoảng chừng 17 18 tuổi, trên người mặc một bộ trường bào làm bằng tơ lụa màu xanh nhạt, eo mang thắt lưng ngọc, chân mang đôi giày màu đồng, đầu đội mũ xông quan, bên eo mang 1 thanh kiếm khám ngọc viền vàng.
" Là huynh đệ Tác thị ! "
Có người hô trầm thấp 1 tiếng, Lý Chân cũng nhận ra 2 người trẻ tuổi này, bọn họ là anh em họ, ca ca gọi là Tác Văn, đệ đệ gọi là Tác Anh, là con cháu của Tác thị Sa Châu. Không ai trong thành Đôn Hoàng là không biết 2 người, võ nghệ của chúng khá là cao cường, tự xưng là du hiệp, dẫn dắt đám nhà giàu thành Đôn Hoàng, tùy ý làm bậy.
Duyên cớ bởi vì là tuổi trẻ khí thịnh, hành động còn chưa phải đến mức thương thiên hại lý, có điều chúng vẫn luôn kiếm cớ gây sự, khiến cho mọi người đều rất căm ghét, sau lưng mọi người dân Đôn Hoàng đều gọi bọn họ là song hiệp ruồi muỗi.
Hơn mười người phóng ngựa tiến vào thao trường, chạy tứ phía bên trong thao trường, đồng thời rút kiếm ra, đuổi hết mọi thiếu niên đang luyện tập cung tiễn, một tên còn hô to: "Chúng ta ở chõ này luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, tất cả mọi người đi ra ngoài hết ! "
Mọi người thấy bọn chúng ngang ngược vô lễ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chỉ là e ngại thế lưc của chúng, giận mà không dám nói gì. Tác Anh nhận ra Lý Chân, nói vs huynh trưởng : " Huynh trường nhìn thấy chưa, người kia cũng có mặt ! "
Tác Văn sớm đã nhìn thấy Lý Chân, hắn hô to một tiếng : "Dừng lại ! "
Một đám đều kéo cương dừng ngựa, Tác Văn thúc ngựa tiến lên, cười khan một tiếng :
"Hóa ra là Lý công tử, ngươi cũng luyện tiễn ở đây sao ? "
"Huynh, ngươi nói sai rồi ! "
Phía sau Tác Anh tiến lên phía trước, hướng phía xa xa chỉ Tư Tư, dùng ngữ khí châm chọc khıêυ khí©h cười nói : "Nhìn dáng dấp của chúng đâu phải là luyện tiễn, rõ ràng là đi giao du đàm chuyện, đúng là 1 đôi trai tài gái sắc, xứng đôi a ! "
Tại Đôn Hoàng hồ hán hỗ tạp, địa vị người Hán cao hơn người Hồ, người Hồ chủ yếu lấy kinh thương làm chủ, nữ tử Hồ tộc chủ yếu là người bán nghệ bên trong thanh lâu với tửu quán, hoặc là gả cho gia đình giàu có làm tiểu thϊếp, Tác Anh nói Lý Chân cùng Tư Tư rất xứng đôi, rõ ràng là có thâm ý châm chọc.
Đám nhà giàu đều cười to, Lý Chân nhưng lại không giận, chỉ là lạnh lùng nói : "Mọi việc đều có trước có sau, các ngươi muốn luyện tiễn thì nên chờ, hoặc là thương lượng, như vậy mới không xảy ra chuyện hủy thanh danh của mọi người, chẵng lẽ là gia phong Tác gia? "
Tác Anh giận giữ, dùng roi ngựa chỉ vào Lý Chân mà quát lên : " Đồ hỗn trướng, ngươi dám nhục mạ gia tộc ta ! "
Tác Văn khoác tay chặn lại, ngăn huynh đệ quát mắng, đổi với Lý Chân cười ngạo nghễ nói : " Tác gia cũng không phải là ỷ thế hϊếp người, nhưng chúng ta đều thờ phụng cường giả làm vương, các ngươi nếu có bản lĩnh thì đem chúng ta đuổi đi, nếu không có, vậy thì mời các ngươi ra ngoài, chỉ đơn giản như vậy thôi!"
Tác Văn quay đầu hướng đám nhà giàu cười nói : "Ta nói có đúng không ? "
Đám nhà giàu cười to : " Văn công từ nói quá đúng, sự việc đúng như thế ! "
Lý Chân cười lạnh một tiếng, cao giọng hô : " Tư Tư, thả con cuối cùng ! "
Hắn nhảy lên ngựa, trên thao trường chạy gấp về phía trước, chạy vội tới lằn ranh giáo trường cách cây hồng liễu gần 150 bộ, lúc này, con hắc thử cuối cùng ở trong l*иg sắt kêu chít chít, bộ lông đen dài, đôi mắt đen láy, buồn bực bất an vừa cào vừa cắn vào l*иg sắt, vang lên âm thanh chói tai.
Tư Tư bình ổn cảm xúc sợ sệt trong lòng, cẩn thận từng li từng tí kéo cái cứa l*иg sắt lên, hắc thử từ trong l*иg sắt chạy ra, hướng về phía bụi cỏ nơi xa chạy đi.
"Tam lang ca ca, ta thả ra rồi ! "
Lý Chân hét lên 1 tiếng, vừa chạy gấp vừa giương cung lên, một mũi tên từ phía ngoài 150 bộ bắn tới, bóng tên kéo dài mà bay, toát lên khí thế mạnh mẽ, trúng ngay đầu của con hắc thử, găm nó ngay trên mặt đất gần bụi cỏ.
Trên thao trường mọi người hoàn toàn yên tĩnh, không hề có 1 tiếng động, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Lý Chân thúc ngựa chạy về, đối vs Tác Văn và đám nhà giàu nói : "Nếu cường giả là vương, vậy mời các ngươi mau trình diễn cho mọi người xem ! Ta rất mỏi mắt mà mong chờ a ! "
Trên mặt Tác Văn lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thực thẹn quá hóa giận, nhưng hắn lại không thể làm gì, kỹ năng kém nhau quá xa, đem ra cũng làm mất mặt, hắn chỉ vung tay lên : " Chúng ta chạy về phía Đông của thao trường ! "
Đám con nhà giàu đần độn vô vị, chỉ biết quay ngựa lại chuẩn bị rời đi, lúc này Tác Văn thực sự không nhịn được, hắn lại nói : " Lần trước so kiếm thất bại, do ta bất cẩn, có dám lần sau tiếp tục so đấu ? "
Lý Chân lạnh nhạt nói : " Nếu như Văn công tử có hứng thú, ta luôn sẵn sàng tiếp đón ! "
" Một lời đã định, ta sẽ đưa kiếm thϊếp cho ngươi ! "
Tác Văn quay đầu ngựa lại liền phóng đi, đám nhà giàu dồn dập thúc ngựa, chen chúc cùng huynh đệ Tác gia rời đi, xa xa chỉ nghe tiếng Tác Anh hô to : "Lý Chân ngươi cũng đừng có mà nằm mơ, tiêu chuẩn vũ cử vào kinh cũng không đến phiên ngươi đâu ! "
Lý Chân ngẩn ra, lời này của hắn là có ý gì ?