Chương 11: Đi tới ngọc môn quan
Hai ngày nay, Lý Tuyền cảm thấy rất cao hứng, ngày hôm qua nàng nhận được tin tức, một ít hàng hóa mà nàng đầu tư đã đến Tửu Tuyền, chỉ lát nữa là kiếm được tiền.
Mà hôm nay huynh đệ của nàng lại đại triển thần uy, lấy tài bắn cung uy chấn toàn trường, làm nàng cảm thấy vui mừng.
Vì thế, buổi tối Lý Tuyền xào thêm vài món thức ăn, còn ngoại lệ lấy ra hai bình bồ đào tửu từ trong hầm rượu mang tới, 2 bình rượu này do nàng năm ngoái chính mình nhưỡng tửu, cả nhà đồng thời nâng chén uống rượu chúc mừng.
Mạnh thị muốn ăn thức ăn chay, không chịu nổi ăn mặn, vì lẽ đó chưa bao giờ ăn cơm cùng bọn họ, mỗi ngày nàng đều dùng cơm bên trong gian phòng của mình, trên thực tế bàn ăn chỉ có ba người.
Lý Tuyền uống hai chén rượu, khuôn mặt thanh tú toátt lên màu hồng hào, nàng không nhẫn nại được kích động trong lòng, đối với trượng phu nói: "Vẫn là a Chân nhà ta có tiền đồ, không cam lòng bị mai một, làm nhóm Quan Lão Gia cả kinh á khẩu không trả lời được, cuối cùng tranh thủ nắm giữ cơ hội vào kinh.
Phật Nô, ngươi phải học hỏi thêm một chút, đừng cả ngày giữ yên lặng, ngươi muốn nở mày nở mặt để trên ty huyện chú ý đến ngươi, thì phải làm được nhiều việc hơn so với người khác, so với tất cả mọi người phải tốt hơn."
Phật Nô là nhũ danh của Tào Văn, hắn chỉ cười cợt, trên ty biết thì thế nào, không có tiền chuẩn bị, làm được nhiều hơn nữa, cho dù tốt đến mấy cũng vô dụng.
Có điều hắn đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay cảm thấy rất có hứng thú, hắn thấp giọng hỏi Lý Chân, "Ngươi làm sao nhận thức được Vương đại tướng quân?"
"Ta làm sao mà biết hắn? Ngày hôm qua ta mới là lần thứ nhất nhìn thấy hắn, cũng có chút ma xui quỷ khiến, tỷ phu muốn cho ta giúp ngươi giới thiệu một chút không?"
Tào Văn do dự một chút, nếu như có thể tới dưới trướng của Vương Hiếu Kiệt làm một tên tiểu văn lại ngược lại không tệ, nhưng Đường quân lập tức sẽ khai chiến, trên chiến trường thực sự quá nguy hiểm, mấu chốt nhất là hắn cũng muốn vào kinh tham gia khoa cử.
Tào Văn liền lắc đầu, "Không có! Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, bất quá hôm nay ngươi biểu hiện quả thật không tồi, chúng ta cùng uống một chén."
Hai người cụng ly một cái, uống một hơi cạn sạch rượu bồ đào trong ly, lúc này, Lý Chân lại hỏi Lý Tuyền: "A tỷ, sáng sớm ngày mai ta sẽ xuất phát, đến cùng là đi nơi nào?"
Lý Tuyền ngẩn ra, "Đại Tráng chưa có nói cho ngươi biết sao?"
Lý Chân lắc đầu một cái, "Hai ngày nay ta quá bận, còn chưa thấy hắn đâu cả!"
"Ta còn tưởng rằng hắn đã nói cho ngươi, có chuyện như vậy, ba tháng trước ta nghe Khang đại thẩm nói tới, xạ hương Đại Đường ở Ba Tư cực kỳ được hoan nghênh, năm ngoái trời thu cho nên năm nay giá cả tăng mạnh.
Xạ hương từ Đại Đường vận chuyển đến Ba Tư có thể kiếm lời gấp mười lần, món lãi kếch xù, coi như vận chuyển đến Đôn Hoàng cũng có hai lần lợi nhuận, ta cảm thấy trong đó có chút lợi ích, liền đầu tư một khoản tiền mua xạ hương, do Khang đại thúc giúp ta bán cho người Túc Đặc.
Ngày hôm qua ta nhận được tin tức, đám hàng hóa này đã đến Tửu Tuyền, Khang đại thúc nói cho ta, lần này giúp đội buôn mang hàng của chúng ta không đi Đôn Hoàng, trực tiếp đi lên phía bắc tuyến đi Y Ngô, nhất định phải đi Ngọc Môn Quan lấy hàng, hắn để Đại Tráng đi Ngọc Môn Quan , ta nghĩ vừa vặn cho ngươi tôi luyện một chút. . . . ."
"Nguyên lai a tỷ là để ta đi Ngọc Môn Quan lấy hàng!" Lý Chân giờ mới hiểu được hảo ý của đại tỷ, đâu phải là cho mình đi tôi luyện, rõ ràng là muốn tiết kiệm phí chuyên chở đây mà.Haix…
Lý Tuyền trừng mắt, "Ngươi không muốn thì quên đi, ta tìm người khác hỗ trợ."
Lý Chân vội vã giơ tay, "Ta đi! Ta đi!"
Bên cạnh Tào Văn cười nói: "A Chân, đám hàng lần này của đại tỷ ngươi là vốn liếng ban đầu để sau này làm ăn, không chỉ lấy ra toàn bộ tích trữ trong nhà, ngay cả thổ địa cũng đặt cọc cho người khác, mượn ba trăm quan tiền, tổng cộng năm trăm quan tiền, nếu hàng hóa xảy ra chuyện gì, chúng ta phải táng gia bại sản, đại tỷ người hàng đêm đều ngủ không ngon, còn không cho phép ta nói cho ngươi biết."
Lý Chân giờ mới hiểu được vì sao ngày hôm qua đại tỷ dùng nước đá giội chính mình, nguyên lai nàng tâm tình không tốt, nhưng lời này Lý Chân không dám nói ra, chỉ có hỏi: "Sáng sớm ngày mai phải xuất phát, đại tỷ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã sớm chuẩn bị xong xuôi, ta cùng Khang đại thẩm bận bịu cả một buổi chiều, chuẩn bị cho các ngươi lương khô cùng với bánh quy, nhờ người vẽ địa đồ, ta cho ngươi thêm mấy quan tiền, sau khi đến Ngọc Môn Quan thì bổ sung thêm lương khô, nếu như cảm thấy không được thì phải mau chóng trở về, không được ra vẻ ta đây hảo hán, có nghe hay không?"
"A tỷ, ta biết rồi, không tự tìm khổ cho bản thân đâu."
Nói đến chỗ này, Lý Chân lại cười hỏi: "A tỷ lần này kiếm được tiền lời, dự định tiếp tục ở đầu tư với Khang đại thúc sao?"
Lý Tuyền lắc đầu liên tục, "Ta cũng không muốn tiếp tục như vậy, cũng không phải sợ nguy hiểm, mấu chốt là ta không muốn A Chân gặp nguy hiểm, kế tiếp ta dự định nấu rượu."
"Nấu rượu!"
Lý Chân cùng Tào Văn nhìn nhau, Lý Chân hỏi: "A tỷ năm ngoái không phải đã bắt đầu nấu rượu sao? Lẽ nào là muốn mở rộng làm tửu phường?"
Lý Tuyền thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nói thật, ta năm ngoái nhưỡng bồ đào tửu cũng không thành công, vừa chua lại khó uống, vì lẽ đó đối với vấn đề cất rượu ta vẫn không có lòng tin."
Lý Chân tinh tế thưởng thức một hồi rượu trong chén, "Ta cảm thấy không tồi! Có chua với khó uống đâu?"
Lý Tuyền đoạt lấy chén rượu của hắn, mạnh mẽ nguýt hắn một cái: "Ngươi thì biết cái gì, hiện tại rượu đang uống là ta từ bên ngoài mua được, ta giả mạo là rượu bản thân nhưỡng tửu, chuyên môn dành cho người muốn mua rượu thử trước, đương nhiên là không tồi!"
Lý Chân suýt chút nữa cười phun cả ra ngoài, a tỷ của hắn nếu muốn làm ăn lớn, nhất định sẽ là gian thương.
Trong đôi mắt Lý Tuyền toát ra vẻ ước mơ về tương lai, nàng uống một hớp rượu, chầm chậm nói, "Ta nghe Khang đại thúc nói, Trường An, Lạc Dương đối với bồ đào tửu nhu cầu rất lớn, bồ đào tửu thượng phẩm giá cả rất kinh người.
Nhưng chúng đều là từ Cao Xương vận đến, Tác gia Đôn Hoàng sản xuất bồ đào tửu cũng không tồi, ở Trường An rất được hoan nghênh, có người nói sư phụ cất rượu của Tác gia chính là người nấu rượu đến từ Cao Xương, mỗi tháng tiền công trên dưới sáu mươi quan.
Ta đang suy nghĩ. . . . Có thể hay không chúng ta cũng đi Cao Xương mời một vị sư phụ cất rượu, cũng không cần tốt như Tác gia, mỗi tháng hai mươi quan tiền, ta mới có thể gồng gánh nổi."
Lý Chân đối với sự can đảm của đại tỷ luôn luôn rất khâm phục, dám nghĩ dám làm, hắn cảm thấy đại tỷ thật có thể một phen thành tựu sự nghiệp.
Hắn liền cười nói: "Chờ ta từ Ngọc Môn Quan trở về, ta lại đi Cao Xương một chuyến, giúp đại tỷ thuê sư phụ cất rượu, sau đó đại tỷ chính là đại đông chủ của tửu phường, tiểu đệ thì chuyên môn làm chân chạy cho đại tỷ a."
Lý Chân nói nghe rất thú vị, Lý Tuyền khanh khách nở nụ cười, nụ cười của nàng bỗng nhiên ngưng lại, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, tiện tay gõ một cái trên đầu Lý Chân, "Ngươi đừng nằm mơ, từ Ngọc Môn Quan trở về phải biết kiềm chế, cố gắng luyện võ đọc sách cho ta, sang năm phải vào kinh tham gia vũ cử, có nghe hay không?"
. . .
Ngày tiếp theo mặt trời còn chưa sáng, một nhóm bốn người của Lý Chân liền xuất phát, ngoại trừ Lý Chân cùng Tửu Chí, bọn họ còn có hai đồng bọn rất đáng tin.
Một là nhị ca của Khang Tư Tư Khang Đại Tráng, so với Lý Chân hắn chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng cao hơn Lý Chân nửa cái đầu, xa xa nhìn tới, lại như toà tháp làm bằng sắt.
Khang Đại Tráng tuy rằng mang dung mạo của người Túc Đặc, nhưng hắn cũng ở Đôn Hoàng lớn lên, nói chuyện và làm việc không nhìn ra hắn cùng con cháu Hán gia khác nhau ở chỗ nào, võ nghệ của Khang Đại Tráng vô cùng tốt, từ nhỏ đã lập xuống chí hướng, muốn làm một phen đại sự.
Còn có một thiếu niên người vừa gầy vừa nhỏ, hắn tên là Diêu Hi, nhũ danh Tiểu Tế, cũng là bạn tốt của Lý Chân.
Tiểu Tế so với Lý Chân nhỏ hơn một tuổi, mẫu thân sau khi sinh ra hắn thì mắc bệnh mà chết, hắn cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, hai cha con ở bên trong Đại Vân Tự.
Phụ thân của Tiểu Tế là điêu khắc tượng nổi danh nhất của Mạc Cao Quật, nhưng hắn biết rõ thợ thủ công địa vị quá thấp, không thể để nhi tử vào tượng tịch****.
Hắn nghĩ ra cái biện pháp, để nhi tử lúc năm tuổi thì xuất gia làm tăng nhân, mười bốn tuổi thì hoàn tục, bỏ ra một khoản tiền chuẩn bị, rốt cục để nhi tử thành công thoát khỏi tượng tịch.
Tiểu Tế sở dĩ cũng trở thành huynh đệ đáng tin của Lý Chân, là bởi vì hắn từ nhỏ sống trong Đại Vân Tự uống thuốc của sư phụ Lý Chân, đại sư Vong Trần, đại sư cũng xem hắn coi như là đệ tử ký danh, cùng Lý Chân, Tửu Chí cùng nhau đi học học võ.
Nguyên nhân thân thể Tiểu Tế bị hạn chế, võ nghệ cũng giống như vậy, nhưng khinh công lại rất tốt, thân thể nhanh nhẹn như con khỉ, leo đèo lội suối như đi trên đất bằng.
Mặt khác y thuật của hắn vô cùng tốt, được chân truyền của chủ trì Đại Vân Tự đại sư Linh Ẩn, sáu năm trước Đôn Hoàng bạo phát dịch bệnh, hắn cùng Linh Ẩn đại sư đã cứu rất nhiều tính mạng con người.
Tiểu Tế ngày hôm qua được sự đồng ý của phụ thân, cũng đi theo Lý Chân đến Ngọc Môn Quan tiếp ứng hàng hóa.
Lần này đi xa nhà ít nhất phải từ 5 đến 7 ngày, bốn người bọn họ ngoại trừ Khang Đại Tráng đã từng mấy lần đi qua Cao Xương, ba người kia đều là lần đầu tiên đi xa nhà.
Bốn người đều mang dáng vẻ đặc biệt hưng phấn, tối hôm qua hầu như một đêm không ngủ, cửa thành vừa mới mở ra, mấy người liền vội vã không nhịn được lao ra về phía thị trấn.
Bốn người đều có súc vật chuyên chở thay cho đi bộ, Lý Chân vẫn cưỡi Bạch Long tuấn mã của hắn, ngày hôm qua hắn cưỡi ngựa bắn cung thắng được thớt bảo mã kia tạm thời vẫn chưa nhận thưởng, hai ngày nữa Vương Hiếu Kiệt mới sẽ phái người qua đưa cho hắn.
Tửu Chí trong nhà là đồ tể, phụ thân hắn có một thớt ngựa tên là Đại Thanh Vãn mã, là một con ngựa đã già, đi đường xa không chạy nổi, nhưng miễn cưỡng còn có thể để người cưỡi được.
Khang Đại Tráng thì lại cưỡi một con la ở trong nhà, Tiểu Tế không có tiền để thuê súc vật, hắn không thể làm gì khác hơn là cưỡi con lừa xấu xí của Tửu Chí, cũng may là chính bản hắn vừa gầy vừa nhỏ, cùng con lừa cũng thành một đôi ăn ý.
Lại có 1 điều quan trọng nhất chính là vũ khí phòng thân, trường kiếm tại Đường Triều là vật tùy thân của nam nhân, thời Đường tôn sùng thượng võ, căn bản mỗi người đều biết sử dụng kiếm, ngay cả thư sinh cũng không ngoại lệ, lớp dạy kiếm thuật là lớp phải học, khác nhau chỉ là trình độ cao thấp.
Bốn người bọn họ mỗi người đều có một thanh trường kiếm, tuy rằng đều là từ binh khí phường mua được, không thể nói là binh khí sắc bén, nhưng để phòng thân thì thừa sức.
Ngoại trừ trường kiếm ra, mỗi người đều còn có binh khí mà mình am hiểu nhất, của Lý Chân tự nhiên là cung tên.
Tửu Chí thì có bảy thanh phi đao, tuy rằng võ nghệ của hắn không cao, nhưng khổ công luyện phi đao cũng gần bảy, tám năm, trong vòng mười bước, phi đao bách phát bách trúng,
Khang Đại Tráng mang theo một thanh côn bổng dài gần một trượng, khí lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể nâng nặng vật mấy trăm cân chạy bộ gần một dặm.
Đại Đường nghiêm cấm dân gian sử dụng binh khí dài, nhưng côn là ngoại lệ, Khang Đại Tráng phải năn nỉ phụ thân nhiều lần thì phụ thân mới chế tạo một cây côn nặng gần 40 cân.
Vũ khí mà Tiểu Tế am hiểu thì càng đặc sắc, càng là một cây roi nhỏ, dài gần ba mươi trượng, phi thường rắn chắc, điều này do vóc người của hắn gầy nhỏ, khinh công của hắn rất tốt, thân thể nhanh nhẹn, có thể thoắt ẩn thoắt hiện.
Mới ra thành không được bao lâu, Tửu Chí liền vui vẻ mà nói: "Ta nghĩ hết một buổi tối, lần này đi Ngọc Môn Quan, bốn người chúng ta nhất định phải có một người thủ lĩnh, người đó phải có, phải có. . . . Đức cao vọng trọng, còn phải làm gương cho binh sĩ, Ồ! Vấn đề này không phải là đang nói đến mập gia ta sao? Chẳng lẽ ta là thủ lĩnh trời sinh?"
Ba người liếc mắt nhìn hắn, đồng loạt kéo dài âm thanh, "Không — được!"
"Được rồi! Ta liền cố gắng hết sức, đảm nhiệm vị trí quân sư! Có được hay không?"
Trên đường có Tửu Chí khôi hài như vậy, dọc đường đi ngược lại cũng không có chút cô quạnh, hơn một canh giờ sau, mọi người đã đi được hơn ba mươi dặm đường.
Thành Đôn Hoàng nằm giữa hành lang Hà Tây thuộc về phía tây bắc bộ, vùng này thuộc về khu vực bán khô hạn, nhưng bởi vì có băng tan chảy từ phía trên núi xuống, song Cam Tuyền từ phía Nam Sơn mà đến, thai nghén nên viên minh châu này của hành lang Hà Tây.
Hai bờ sông Cam Tuyền khắp nơi có thể thấy được tảng đá rêu phong, bị gió xuân ấm áp nhuộm thành một mảnh xanh biếc, hai bên bờ sông mọc đầy các loại hoa dại, mỗi cây một vẻ, dạt dào ý xuân.
Nhưng rời đi hướng bắc thành Đôn Hoàng cách mười dặm, sông Cam Tuyền liền thay đổi dòng chảy hướng về phía tây, chảy vào Đại Tỉnh trạch, đất đai dần dần trở nên khô cằn.
Quan đạo hai bên là một mảnh hoang mạc, thỉnh thoảng xuất hiện vài bụi cây cỏ gầy héo, xa xa còn có thể nhìn thấy một ít phòng ốc đổ nát thê lương.
Trong hoang mạc bão cát rất lớn, cuồng phong mang theo nhiều đυ.n cát đổ ập xuống, chỉ có chút không để ý, con mắt sẽ bị gió cát thổi vào.
Bốn người cũng không có hưng phấn giống lúc mới ra khỏi thành, trở nên trầm mặc, bọn họ mang theo khăn che đầu, cúi đầu đứng vững trước bão cát, gian nan mà đi lên phía trước.
Vào buổi trưa, bọn họ đến được một nơi tránh gió nghỉ ngơi để ăn cơm.
Tửu Chí một bên gặm bánh thịt, một bên hung phấn giảng giải cho Tiểu Tế chuyện tình yêu năm đó của hắn, Tiểu Tế sống bên trong chùa chiền nên dinh dưỡng không đầy đủ, phát dục chậm, đối với chuyện nam nữ giống như nghe mà không hiểu, Tửu Chí liền thành giáo sư khai sáng cho cuộc đời của hắn.
"Đại khái là mười năm trước! Cụ thể lúc nào ta cũng nhớ không rõ, ngày đó ta đi tìm mấy quán thanh lâu, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì, chà chà! Quá làm người khó quên, ta nói ra thì lỗ mũi của ngươi sẽ phọt máu mất."
Tiểu Tế nghe được há to miệng, mặt đầy vẻ sùng bái mà nhìn Tửu Chí đang miệng lưỡi lưu loát, hắn càng không nghe thấy kẻ hở trong câu chuyện, mười năm trước tiểu tử béo này chỉ mới bảy tuổi, biết cái gì mà đi thanh lâu, lúc đó sợ rằng chym hắn mới như quả ớt (^^).
Ở bên cạnh cách đó không xa, Khang Đại Tráng rải ra khối thảm ở trên đất, giống như đa số người Túc Đặc, hắn cũng thờ phụng hoả giáo, hắn lập tức giơ hai tay lên cao, thành kính hướng về Thái Dương quỳ lạy, trong miệng nói lẩm bẩm, "Có mặt khắp nơi A Mã Tư Đạt, ban cho chúng ta quang minh, ban cho chúng ta trí tuệ. . . . ."
Một bên phía trước tảng đá lớn, Lý Chân trên tảng đá trải ra địa đồ, nghiên cứu con đường đi Ngọc Môn Quan, tuy rằng nghe nói có con đường tắt, nhưng nghe nói lâu năm thiếu thốn tu sửa, đã bị cát vàng vùi lấp.
Hơn nữa đám người Lý Chân đều là lần đầu tiên đi Ngọc Môn Quan, hắn không muốn phải mạo hiểm, phải tìm được đường đi tới Ngọc Môn Quan, trên bản đồ ghi chú rất rõ ràng, đường đi Ngọc Môn Quan nằm ngay phụ cận của thú bảo, hắn vội vàng đứng lên hướng bốn phía nhìn xung quanh.
Chú ý: Tượng tịch trong đoạn này có thể hiểu là cha làm công tượng thì con cũng phải làm công tượng.