Chương 39
Sau khi Lưu Hằng rời khỏi, Rose cùng Lục Hanh Đạt ngồi trong phòng trầm mặc thật lâu, Lục Hanh Đạt nhìn Rose, thấy sắc mặt cô biến đổi từ phức tạp, cho đến khi khôi phục về thần sắc trầm tĩnh bình thường.
Rose túm tóc lại, bông tai màu tím ánh lên dưới ánh đèn trong phòng, Lục Hanh Đạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua, a lên một tiếng, khen : “Bông tai rất đẹp, là hàng quý giá phải không? Cô gái?”
Rose nhìn nhìn, biết Lục Hanh Đạt chỉ mới nói một nửa, Lục Hanh Đạt cùng đối mặt với Rose, nhếch môi cười đầy vẻ kì quặc : “Ngược lại tôi rất tò mò, cô vừa mới tự xưng mình là bạn của Vương Ân Thành, khi nghe cô nói chuyện sao tôi lại có cảm giác, căn bản là Vương Ân Thành không muốn gặp cô phải không? Hay là nói, kỳ thật cô vẫn còn che giấu nhiều điều?”
Rose nhìn lại Lục Hanh Đạt : “Có quan hệ gì đến anh? Anh Lục, nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước nhé, không cần tiễn!” Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Lục Hanh Đạt ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn theo bóng dáng Rose, hé mắt, đột nhiên lớn tiếng nói : “Giúp Vương Ân Thành làm nhiều việc như vậy, chắc chắn tổ chức sẽ không bỏ qua cho cô đúng không? Mấy năm gần đây cô thay đổi chỗ ở nhiều như vậy, là vì trốn sự truy tìm của tổ chức, chắc tốn không ít tinh lực cùng tiền bạc nhỉ?”
Rose nắm chặt tay dừng lại ngay bậc cửa, đứng lặng trong vài giây, rốt cục mặt không đổi sắc quay đầu lại, nhìn Lục Hanh Đạt : “Tôi quả nhiên là coi thường anh rồi, có thể xâm nhập vào kho tư liệu thậm chí tra được phần tài liệu kia là giả, nói vậy cũng có thể xem như bối cảnh rất thâm hậu chứ gì? !”
Lục Hanh Đạt đứng lên, chỉnh lại y phục, nhếch môi nhìn Rose, cũng không trả lời Rose vấn đề này, lại hướng sang một đề tài khác : “Tôi vừa mới nghĩ đến một việc khác. Cô và Vương Ân Thành đã không gặp mặt nhiều năm, khi đó lại vì giúp cậu ta mà xen vào việc của người khác như vậy, làm cho tôi cứ tò mò mãi.” Lục Hanh Đạt đứng lên khỏi sô pha đi về phía Rose.
Rose đứng ở ngay cửa nhìn hắn, ánh mắt chẳng hề run sợ, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vậy.
Lục Hanh Đạt híp mắt, nhếch môi nói : “Chỉ có một loại tình huống, năm đó cô vì lợi ích, hất đồng nghiệp ra để tiếp nhận chuyện của Vương Ân Thành, nhưng khi thực sự ở chung cùng Vương Ân Thành thì không những tán thưởng tính cách, mà thiên tính làm mẹ tràn dâng nên đồng cảm với hoàn cảnh, tự nguyện giúp cậu ta, cuối cùng còn không tính tiền công, xem Vương Ân Thành như là bằng hữu của mình mà dốc sức giúp đỡ. Hoặc là, năm đó căn bản là có người sai cô giúp Vương Ân Thành, sau đó chẳng những cho một số tiền mà cá nhân người kia sẽ trợ giúp cô thoát ly khỏi sự quản chế của tổ chức, hoặc cũng có lẽ hắn chính là kẻ đã giúp Vương Ân Thành thay đổi tư liệu. Tôi nói có đúng không?”
Rose nhìn Lục Hanh Đạt, biểu cảm lại không thản nhiên như dáng vẻ, cô biết mặc dù mình có cố giả vờ bình tĩnh, trước ánh mắt của Lục Hanh Đạt cũng chỉ là một loại ngụy trang mà thôi, cho nên cô đơn giản không thèm giả bộ nữa, cứ như vậy biểu lộ cảm xúc nhìn Lục Hanh Đạt.
Rose đột nhiên rũ mắt xuống hít sâu một hơi : “Cho nên mới nói, tôi ghét nhất nói chuyện cùng với mấy người giống như anh!”
Lục Hanh Đạt khoanh tay trước ngực, vẫn ung dung nhìn Rose : “Bị tôi nói trúng rồi sao? Trong toàn bộ sự kiện của Vương Ân Thành, sự xuất hiện của cô thật sự quá trùng hợp, tại sao vừa mới xảy ra chuyện cô liền đúng lúc có mặt giúp Vương Ân Thành? Hơn nữa theo tôi được biết, cho dù cô nhiều thủ đoạn cũng chưa chắc có đủ năng lực để hất đồng sự ra tự mình phụ trách việc của Vương Ân Thành?”
Lục Hanh Đạt tiếp tục : “Hẳn là sau lưng còn có một người, có điều quyền lực của hắn năm đó còn chưa lớn đến có thể một tay che trời, hắn hứa hẹn cho cô cái gì, để tôi
đoán thử xem nào, giúp cô thoát ly khỏi tổ chức đúng không? Không cần tiếp tục ngâm mình trong cái ngành đen tối này phải không?” Lục Hanh Đạt nhìn vào mắt Rose, trong lòng dần dần hiểu rõ, “Cha mẹ Vương Ân Thành đều chết hết, thân thích cơ hồ không còn lui tới, tôi lại thử đoán xem người kia là ai?” Lục Hanh Đạt vuốt cằm, trong ánh mắt tinh quang chợt lóe, “Định giúp Vương Ân Thành nhưng vì chính mình chưa có địa vị, quyền lực không đủ nhưng vẫn tận hết khả năng để hỗ trợ, cuối cùng chỉ có thể thay đổi tư liệu, nói không chừng Chu Điền năm đó bi thảm đến như vậy cũng do hắn ngầm nhúng tay vào. . . Ái chà chà, nếu đây không phải là yêu, có lẽ Ông Trời cũng phải khóc đi? !”
Rose nhìn Lục Hanh Đạt : “Tôi không biết anh đang nói gì.” Nói xong đẩy cửa chuẩn bị rời đi.
Lục Hanh Đạt nói : “Cô gái! Ở lại làm việc cho tôi đi! Tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi việc trong tổ chức đẻ mướn.”
Bước chân của Rose sựng lại, cảm thấy mình đang run lên.
Buổi sáng, khi Bánh Đậu tỉnh lại phát hiện mình không thức giấc trong cái ôm thơm ngọt của ma ma, nên tỏ vẻ mất hứng, trong ngực nhóc ôm một cái gối, chu miệng tỏ vẻ bất mãn, khi chuẩn bị ném cái gối đi đột nhiên ngửi được trên đó một mùi hương giống như mùi dầu gội và sữa tắm của ma ma.
Bánh Đậu nằm trên giường ôm cái gối vào trong ngực, mặt vùi vào trong đó ra sức hít hà, thơm quá à thật sự rất thơm, có hương vị cam của ma ma.
Tâm tình bất mãn của Bánh Đậu đột nhiên tốt hơn hẳn, nhóc đặt gối đầu qua một bên, nhảy xuống giường, kéo đôi dép lê ngoại cỡ đi đến bên cửa, nhóc đẩy cửa phòng ra, tò mò thò đầu nhìn ra ngoài, ngay lúc đó Vương Ân Thành cũng bưng điểm tâm từ phòng bếp đi ra.
“Buổi sáng tốt lành!” Bánh Đậu chủ động chào hỏi, ngước cái cổ nhỏ từ phía sau cửa đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy bên hông Vương Ân Thành quấn một cái tạp dề, ấy vậy mà lại là sọc màu cam, nhóc nhịn không được nhìn thêm vài lần nữa.
Đêm qua Bánh Đậu ngủ sớm, cho nên rất có tinh thần, đôi mắt sáng ngời trong suốt, má hồng hây hây.
Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu cười, cũng bắt chước lời của bé con nói : “Buổi sáng tốt lành! Đánh răng rửa mặt đi, ăn xong ba đưa con đến nhà trẻ.”
Bánh Đậu kéo đôi dép lê đi ra, loẹt xoẹt đến bên cạnh Vương Ân Thành, kéo cái tạp dề màu cam của cậu, lại nhịn không được nhìn nhìn, kế tiếp mới ngước cổ nhỏ lên, hai mắt long lanh : “Hôm nay con không muốn đi nhà trẻ, có được hay không?”
Vương Ân Thành đặt điểm tâm lên bàn cơm, cúi đầu nhìn con : “Không thể!” Nói xong ngồi xổm xuống, nắm bàn tay nhỏ của con : “Tại sao không muốn đi nhà trẻ?”
Bánh Đậu cũng chẳng vì không muốn đến trường mà cảm thấy mất thể diện một chút nào, đi học hay mấy chuyện giống vậy không có ý nghĩa a, nhóc muốn theo quả cam lớn đi làm, mình phải làm cái đuôi nhỏ của quả cam lớn nha!
Vương Ân Thành nghiêm túc nhìn Bánh Đậu, “Phải đến trường nha, học dốt sẽ bị thầy giáo và bạn bè chê cười đó!”
Bánh Đậu mới không thèm quan tâm tới việc thầy giáo và bạn bè nghĩ gì đâu, nhóc chỉ cần ma ma là được rồi, Bánh Đậu nhịn không được chu môi, kiêu ngạo nghễnh cổ nhìn Vương Ân Thành : “Con mới không thèm đến trường đâu!”
Vương Ân Thành chọt lên mi tâm Bánh Đậu, trong lòng thầm tính toán nên dỗ dành như thế nào để bé con chịu đến trường đây? Hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm a. Gặp chuyện này làm một phụ huynh hẳn là phải nghiêm túc tỏ thái độ không dung túng con trẻ mới đúng, nhưng Vương Ân Thành cảm thấy cho dù thế nào thì chính mình chẳng thể nào kiên quyết khi đối mặt với Bánh Đậu.
Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu, Bánh Đậu cũng nhìn Vương Ân Thành, hai người con ngó ba, ba nhìn con, Bánh Đậu mang vẻ mặt tinh nghịch láu lỉnh của một đứa nhóc, Vương Ân Thành nhìn thấy thì trong lòng như hóa thành nước, cậu nghĩ mình thật sự rất yêu thích Bánh Đậu, bé con nói chẳng muốn đến trường cậu thế nhưng lại cảm thấy kỳ thật không đi cũng không có vấn đề gì, giờ phút này nếu Bánh Đậu giở trò nũng nịu thêm một lần nữa, Vương Ân Thành cảm thấy chỉ sợ chính mình cũng không muốn đi làm luôn.
Như vậy không tốt, như vậy không tốt! Ở trong lòng Vương Ân Thành thầm nhủ với mình, tuyệt đối không thể để sự dễ dãi dính vào việc học của con trẻ, vì thế rất nghiêm túc nói : “Bánh Đậu phải ngoan biết không?”
Bánh Đậu bĩu môi : “Con rất ngoan mà!” Nhưng vẫn không muốn đến trường a!
Vương Ân Thành cởi tạp dề bên hông ra, ôm Bánh Đậu vào toilet đi tiểu rửa mặt, quyết định sẽ không thảo luận với con về vấn đề này, đợi lát nữa trực tiếp đón xe đến nhà trẻ, giao tận tay thầy giáo!
Mắc quá mắc quá, lực chú ý của Bánh Đậu rất nhanh bị dời đi, trong nhà Vương Ân Thành không có ghế loại thấp, Vương Ân Thành liền đặt nhóc ngồi lên bồn cầu, nói với Bánh Đậu : “Cứ tiểu như vậy đi.”
Bánh Đậu tức giận làm ngơ! Sao có thể ngồi tiểu được chứ! Chỉ có con gái mới vậy nha!! Bánh Đậu lắc lắc thân mình không đồng ý, nói cách nào cũng không chịu cho Vương Ân Thành giúp nhóc cởϊ qυầи, tức giận phản kháng bằng chất giọng không được tự nhiên : “Con không phải con gái! Không cần ngồi tiểu!”
Vương Ân Thành không còn cách nào, đành phải ôm Bánh Đậu lên, hai cha con lắc lư, ôm Bánh Đậu tới trước bồn cầu : “Như vậy được rồi chứ? Tự mình móc JJ ra giải quyết đi.”
Bánh Đậu lúc này mới miễn cưỡng chấp nhận, kéo quần móc JJ từ đũng quần ra bắt đầu giải quyết, bộ dáng đặc biệt nghiêm túc. Giải quyết xong còn thở ra một hơi, Vương Ân Thành trông thấy mà muốn bật cười.
Sau đó Vương Ân Thành dẫn Bánh Đậu đi đánh răng rửa mặt, tiếp đó trở về phòng thay quần áo.
Lúc hai người ngồi ăn cơm điện thoại của Vương Ân Thành vang lên : “Đang ăn sáng sao?”
Vương Ân Thành nhìn nhìn Bánh Đậu : “Ừm.”
“Tôi đang ở dưới lầu, ngày hôm qua quên mang quần áo của Bánh Đậu lại đây.”
Vương Ân Thành buông đũa, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy xe của Lưu Hằng đậu ở dưới lầu, cậu nghĩ nghĩ rồi nói : “Ở chỗ tôi có quần áo cho con nít.”
Tuy rằng Vương Ân Thành không nói gì nhiều, nhưng Lưu Hằng nghe hiểu được ý của Vương Ân Thành, anh không thể đi lên, trên phương diện này Vương Ân Thành vô cùng nguyên tắc, cậu có thể vì Bánh Đậu mà cùng xuất hiện với Lưu Hằng, nhưng cũng không muốn sinh hoạt cá nhân hai người có quá nhiều sự liên quan.
Lưu Hằng chỉ nói : “Tôi ở dưới lầu, đợi lát nữa đưa Bánh Đậu đi nhà trẻ.”
“Được.”
Bánh Đậu ăn sáng xong, Vương Ân Thành xách balo dẫn Bánh Đậu xuống lầu, Bánh Đậu vẫn đang rất rối rắm không muốn đến trường, nắm tay Vương Ân Thành chậm rãi xuống lầu, ngước cổ nhìn Vương Ân Thành, “Có thể đừng đi không? Con chẳng muốn đi nha! Chính là không muốn đến trường nha! Có thể đừng đi được không?”
Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu, Bánh Đậu trì hoãn, cậu cũng chậm rãi theo con, hai cha con xuống thang lầu hết gần mười phút.
Thật vất vả xuống đến tầng một, từ cửa thang lầu đi ra, đã thấy Lưu Hằng tựa vào bên cạnh xe, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Ba ba!” Bánh Đậu một ngày đêm không gặp mặt Lưu Hằng, tuy rằng chưa có bao nhiêu nhớ nhung, nhưng lúc nhìn thấy Lưu Hằng vẫn rất kích động, buông tay Vương Ân Thành ra chạy lúc cúc về phía Lưu Hằng, chạy được một nửa thì dừng lại, đột nhiên nghĩ đến Lưu Hằng nhất định là tới đón mình đi nhà trẻ, đó không phải là điều mà nhóc mong đợi.
Bánh Đậu chạy vài bước dừng lại, tiếp đó đi đến trước mặt Lưu Hằng, đưa một tay về phía Lưu Hằng, Lưu Hằng cầm tay Bánh Đậu, xoay người sờ sờ đầu con trai, ngồi xổm xuống, hỏi : “Có nhớ ba ba không?”
Bánh Đậu rối rắm nhìn Lưu Hằng, gật gật đầu, dừng lại, rồi lại lắc lắc đầu.
Lưu Hằng cười nhìn Bánh Đậu, xoa đầu con trai, đứng dậy ôm lấy Bánh Đậu, rồi nhìn Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành đi tới, đưa balo cho Lưu Hằng, Lưu Hằng gần như là cùng lúc vươn tay ra, cả hai người không ai nói gì, nhưng lại rất ăn ý một người đưa balo người kia thì nhận lấy.
Bánh Đậu nhìn Vương Ân Thành, vẫn rất không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ có gì vui đâu, đi nhà trẻ lại không thể ở cùng quả cam!
Lưu Hằng nhét nhóc con cùng balo nhỏ vào ghế sau xe, còn mình thì an vị ở ghế lái, rồi quay qua hỏi Vương Ân Thành : “Hôm nay phải tăng ca?”
Vương Ân Thành nghĩ nghĩ : “Chưa biết nữa, cũng có thể.”
Lưu Hằng gật đầu, không đóng cửa xe, chỉ cài dây an toàn : “Có gì nhớ liên lạc.”
“Được.”
“Bánh Đậu, nói tạm biệt đi!” Lưu Hằng khép cửa xe lại, quay về phía sau nói.
Cửa phía sau xe mở non nửa, Bánh Đậu tì vào cửa, bàn tay nhỏ nắm kính xe, cứ như vậy nhìn Vương Ân Thành, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lưỡng lự thậm chí còn có chút không cam lòng, tại sao mình không biết làm nũng a! ! ? Nếu mà mình chịu làm nũng, nói không chừng hôm nay cũng chẳng cần đi học nha! !
Bánh Đậu rối rắm muốn chết, nhìn Vương Ân Thành bên ngoài xe, Lưu Hằng thúc giục, “Nói tạm biệt đi!”
Bánh Đậu giơ tay lên quơ quơ, hai từ kia nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thốt nên lời, nhóc cảm thấy vừa thẹn thùng lại không được tự nhiên, gọi là ma ma thật sự rất khó nha, có điều nhóc lại rất muốn gọi một tiếng ma ma.
Bánh Đậu tính cách khác lạ không được tự nhiên, bị chính mình làm cho muốn khóc. Nhóc cứ như vậy rối rắm nhìn Vương Ân Thành, Vương Ân Thành bị vẻ láu lỉnh
lại không được tự nhiên làm cho mắc cười, Vương Ân Thành đưa tay sờ sờ đầu con, nhẹ giọng nói : “Ở trường phải ngoan biết không? Tạm biệt. . .”
Bánh Đậu hít hít cái mũi nhỏ dùng sức gật gật đầu, nhưng vẫn chưa nói ra hai chữ kia, dựa vào cửa xe phất tay với Vương Ân Thành thay lời tạm biệt, Lưu Hằng chậm rãi khởi động xe, nhìn dáng vẻ lưu luyến của con qua kính chiếu hậu, anh nghĩ Bánh Đậu không gọi Vương Ân Thành, đại khái là không biết nên gọi như thế nào.
Lưu Hằng lái xe rất chậm, Vương Ân Thành vẫn còn đứng tại chỗ nhìn về hướng này, Bánh Đậu kề đầu bên cửa xe sống chết nhìn ra phía sau, cuối cùng khi xe sắp quẹo đột nhiên nhoài đầu ra ngoài cửa kêu lớn : “Tạm biệt quả cam! !”
Lưu Hằng sửng sốt, đang lái xe cũng bị hoảng hồn, anh nghe được nhóc con kêu rất to một tiếng, là “Quả cam” hay “Thành tử” ?
Lưu Hằng không thấy được phản ứng của Vương Ân Thành, xe quẹo ra cổng tiểu khu, tiếp đó liền tiến về phía trước.
Lưu Hằng khép lại cửa xe phía sau, Bánh Đậu cũng không kéo cửa kính xe lên nữa, thành thành thật thật ngồi yên trên ghế, Lưu Hằng nhìn nhìn kính chiếu hậu, rồi chăm chú vào việc lái xe hỏi : “Con vừa mới gọi chú ấy là gì?”
Bánh Đậu ngồi ở băng sau trong đầu chỉ có hai chữ — Quả cam? Quả cam? Quả cam!
Thật đó nha, trên người ma ma có mùi vị cam, không phải hương thơm ngọt ngọt của quả cam lớn sao? Đêm qua sau khi tắm rửa xong trên người mình cũng có mùi vị cam a, vậy mình chính là quả cam nhỏ rồi!
Bánh Đậu không nghe được Lưu Hằng hỏi gì, cứ mãi suy nghĩ rồi bật cười một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhộn nhạo niềm hạnh phúc, ngồi ở băng sau âm thầm vui vẻ.
Lưu Hằng hỏi lại một lần nữa, Bánh Đậu mới nghe được, “Trên người mama có mùi cam, là mùi quả cam lớn, ngày hôm qua con tắm rửa xong cũng có, mama là quả cam lớn, con là quả cam nhỏ!” Bánh Đậu thật vui sướиɠ nghiêm túc chia sẻ cùng ba ba sự phát hiện của chính mình.
Lưu Hằng lái xe, khóe miệng bất giác cong lên, quả cam lớn cùng quả cam nhỏ? Nhanh như vậy nhóc con đã quên mất mình là một cái Bánh bao đậu sao! ?
Lưu Hằng đưa Bánh Đậu đến nhà trẻ, nhóc con đang đắm chìm trong sự hưng phấn với ý tưởng quả cam lớn quả cam nhỏ, đã sớm quên mất việc trước đó mình còn không muốn đến trường.
Sau khi đưa Bánh Đậu vào lớp, lúc đi ra, Lưu Hằng vừa vặn đối mặt cùng Trần Giác, vẻ mặt Trần Giác đau khổ nhìn Lưu Hằng, chẳng nói gì, dắt con mình chỉ chỉ Lưu Hằng, ánh mắt thực rõ ràng — Anh chờ ở ngoài cổng nhé! Lão tử có chuyện muốn hỏi!
Trần Giác đưa con trai vào xong đi ra, Lưu Hằng đứng chờ ở bên hông xe của mình, Trần Giác đi lên liền nắm cổ áo Lưu Hằng, trợn mắt trừng anh : ” Ngày hôm qua lão tử thật sự là bị mấy người chơi cho một vố muốn chết giấc! Con tôi trở về lăn lộn khóc lóc om sòm nói nhất định là nó được nhặt từ trong đống rác !”
Lưu Hằng nhìn Trần Giác, nhướng mày, cảm khái nói : “Ah, nghe vui nhỉ!”
Trần Giác : “. . .”
Vui em gái anh! ! Trần Giác buông Lưu Hằng ra, hai người tựa vào bên cạnh xe nói chuyện, Trần Giác nhìn Lưu Hằng : “Ai, tôi nói anh như thế nào làm được như thế, đại thần nhà tôi sao lại bị anh biến thành “Mẹ của con trai’’ vậy ? FML!” Trần Giác vừa nghĩ tới hai khuôn mặt giống nhau của Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu, cả người cũng không thoải mái.
“Chuyện rất dài dòng.” Lưu Hằng tổng kết.
“Em gái anh ấy.” Trần Giác cũng chốt một câu, lấy thuốc từ trong túi ra, cũng không đốt, cứ ngậm đầu lọc như vậy.
“Cậu làm sao quen biết Vương Ân Thành ?” Lưu Hằng hỏi.
“Tôi?” Trần Giác ngậm điếu thuốc, nghĩ nghĩ, nói : “Con người của tôi không có yêu thích gì cả, chỉ thích đọc tiểu thuyết, đọc tất cả các các loại, năm đó cậu ta đăng tiểu thuyết trên một diễn đàn, tôi liền theo dõi, sau đó cậu ta kêu tôi làm admin, tiếp đó có một lần nhàm chán liền hẹn nhau gặp mặt, rồi cứ vậy mà quen nhau thôi.”
Lưu Hằng cho rằng Vương Ân Thành chỉ làm biên tập , không nghĩ tới còn viết tiểu thuyết.
Trần Giác nói : “Bánh Đậu. . . Con trai bảo bối kia của anh, là của cậu ấy hả?”
Lưu Hằng gật đầu.
Trần Giác hít một hơi, đột nhiên trong lòng chợt sựng lại, nghĩ tới cuốn tiểu thuyết non nửa năm kia của Vương Ân Thành. . . Tin đồn nói đó chính là những gì mà tác giả tự mình trải qua! Trần Giác cảm thấy thật khó tin, quay đầu nhìn Lưu Hằng, thầm nghĩ không thể nào? ! Chẳng lẽ là sự thật?
Trần Giác không cùng Lưu Hằng nói nhiều, hai người tự lái xe rời đi, một định trở về nghiên cứu tiểu thuyết của Vương Ân Thành, người kia đến công ty đi làm.
Buổi sáng Vương Ân Thành hẹn gặp mặt Thiệu Chí Văn ngay tại nhà máy in, phi thường sốt ruột, tòa soạn báo cũng lưu tâm với nhà máy in trên mọi phương diện, thông báo xế chiều hôm nay nhà máy hãy sắp xếp lên khuôn, không cầu gì nhiều, chỉ cần đem tin tức quan trọng nhất đưa lên trang đầu.
Hai người từ sáng đã bắt đầu bám trụ ở nhà máy in để hỗ trợ, cơm trưa thì mua vài cái bánh bao ăn, mãi cho đến ba giờ chiều mới xong .
Lão Lưu gọi điện thoại cho người phụ trách sắp xếp, yêu cầu nhanh chóng lên khuôn, ngay lập tức, vì thế Vương Ân Thành cùng Thiệu Chí Văn lại bắt đầu làm cu li, hai người vội trước vội sau suốt một ngày, khi xong việc thì đã năm giờ.
Vương Ân Thành lúc này mới chú ý tới thời gian, vội mở di động, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Lưu Hằng còn thêm một tin nhắn 【Xong việc thì gọi lại cho tôi.】
Vương Ân Thành thở ra một hơi, biết Lưu Hằng đã đón con về, chia tay với nhà máy in, cùng Thiệu Chí Văn đi đến nơi bồi tranh.
Ở trong cửa hàng Vương Ân Thành tháo giấy bọc bức tranh ra, ông chủ tiếp nhận nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nói với Vương Ân Thành : “Của con nít vẽ hử? Ừm, trông đẹp đấy, treo trong nhà nhìn cũng hay hay.” Nói xong đem bức tranh đi ra phía sau cửa hàng, đo kích cỡ để bồi tranh.
Thiệu Chí Văn buổi sáng ăn bánh bao, giữa trưa nhai bánh bao, cảm thấy cơ thể hai mươi của mình đều muốn biến thành bánh bao rồi, vội vàng chào tạm biệt Vương Ân Thành, tuy đối với câu chuyện đằng sau bức tranh của Vương Ân Thành rất tò mò, nhưng y nhịn xuống không hỏi nhiều, về khoản hiểu chuyện này thì y hơn nhiều so với Diệp An Ninh.
Sau khi Thiệu Chí Văn đi Vương Ân Thành ngồi trong cửa hàng chờ, chán muốn chết nhìn những bức tranh thuỷ mặc treo trên vách tường, cậu không hiểu mấy thứ này, nhưng cũng cứ ngó xem, cứ nhìn rồi nhìn lại không biết tại sao đột nhiên nhớ tới buổi sáng, lúc Bánh Đậu rời đi nhoài ra ngoài cửa nói “Tạm biệt quả cam”, Vương Ân Thành nhịn không được nhếch môi cười rộ lên, trong mắt đều là ý cười ôn hòa.
Chu Dịch An cả ngày nay quá sức bận rộn, hạng mục hắn đề xuất được thông qua, tiếp đó yêu cầu hoàn thiện các loại ứng dụng, kinh phí, tài liệu, hạng mục, còn có chuyên viên tham gia vào.
Ngày hôm qua sau khi nghe xong Vương Ân Thành kể lại chuyện cũ, hôm nay lại không có một chút thời gian để tiêu hóa, lên lớp làm thí nghiệm, lúc tan học ngay cả trưởng khoa cũng phải chạy đi chạy lại, hắn biết để lo xong hạng mục này không dễ dàng, mình quả thực chính là gặp được vận may lớn, cho nên không thể bỏ qua, cũng không thể làm khác được. Hắn đã không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào từ Vương Ân Thành, chỉ có thể dồn hết tâm tư vào sự nghiệp cuả mình.
Chu Dịch An cơ hồ đã chạy một ngày, đệ trình các loại hồ sơ, đến bốn năm giờ chiều mới có thời gian quay về văn phòng vắng lặng.
Hạng mục của hắn được thông qua. Trong văn phòng không biết bao nhiêu người đỏ mắt thầm ghen tị, Chu Dịch An mới đi du học về, là lính nhảy dù vừa vào là đã nhậm chức phó giáo sư, trong trường rất nhiều giáo viên đều là từ vị trí trợ giảng chậm rãi đi lên, rất khó khăn, không biết đợi bao nhiêu năm nhịn bao nhiêu ấm ức, Chu Dịch An vừa về đã là phó giáo sư thì không nói, thế nhưng còn được phê chuẩn hạng mục nghiên cứu khoa học với kinh phí lớn như vậy.
Chu Dịch An đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào văn phòng, chợt nghe bên trong phòng làm việc truyền đến âm thanh đồng nghiệp nói chuyện với nhau : “Thật đúng là, vận may lớn thật, loại hạng mục này mà cũng có thể được thông qua, lúc còn ở trong phòng làm việc nói cái gì mà chỉ thử xem sao, nhìn một cái là thấy giả tạo rồi, người ta phải giả bộ khách khí chứ sao, nói không chừng đã sớm biết trước hạng mục của mình có thể được thông qua rồi !”
“Cậu không biết sao? Hắn lái xe Audi đó, cậu đã gặp qua phó giáo sư nào vừa lên chức liền mua Audi không? Người ta có tiền mà!”
“Ai, không biết nữa, tôi nghe nói cha mẹ của hắn cũng không còn.”
“Của thừa kế! Ai mà biết được, biết đâu người ta là công tử giàu có không chừng!”
. . .
Chu Dịch An đứng ở ngoài cửa không đi vào, cuối cùng xoay người rời đi. Hắn nhẹ cười khổ, trong lòng vô cùng không thoải mái, hắn cũng không biết kinh phí của hạng mục cuối cùng từ đâu mà có, nhưng sự chế nhạo vì ghen tị quả thật khiến cho người ta vô cùng khó chịu, bình thường đều là giáo viên giảng dạy chung một khoa, quan hệ cũng không tồi, lại không nghĩ rằng chỉ một cái hạng mục đã biến thành đối tượng cho người khác chĩa mũi dùi. Trước đó quan hệ hoà thuận vui vẻ, chớp mắt giống như là giả tạo vậy.
Chu Dịch An đi ra khỏi tòa nhà, từ giảng đường đi qua dãy phòng thí nghiệm, rẽ vào một đường nhỏ chuẩn bị đến thư viện, đột nhiên bị người gọi lại.
Chu Dịch An nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh nhìn thực quen mắt đuổi theo phía sau, trong tay cầm một xấp giấy A4.
Cậu sinh viên nhìn chằm chằm vào hắn mà đi tới, cất tiếng chào, Chu Dịch An gật đầu, đột nhiên nhớ tới người này hình như là sinh viên khoa báo chí, nhưng có dự thính ở khoa sinh mấy tiết, hắn hỏi : “Là cậu à! Có việc gì thế?”
“Có ạ!” Cậu sinh viên nhìn hắn, cười cười khiến Chu Dịch An nhìn mà không hiểu gì cả, cậu ta nói : “Đây là tư liệu mà em tải về từ một trang mạng rất uy tín, thầy xem
giúp em được chứ?”
Chu Dịch An tưởng sinh viên này cảm thấy hứng thú với môn sinh, cố ý tải tư liệu trên phương diện bào chế thuốc tới hỏi hắn, cầm lên mới phát hiện ra là bản nháp một luận văn đề tài xã hội, đề mục là “Bàn về tính khả thi của hôn nhân đồng tính ở trong nước” Chu Dịch An nhướng mày ngẩng lên nhìn cậu sinh viên : “Anh bạn, tìm lộn người rồi, tôi dạy sinh vật, cái này hẳn là em nên tìm giáo viên bên khoa tự nhiên xã hội.”
Nam sinh nhìn hắn, rũ mắt xuống đưa tay chỉ vào xấp giấy trong tay Chu Dịch An, nói : “Bài luận văn viết đã rất nhiều năm rồi, em tìm thật lâu mới có được, thầy không nhìn xem do ai viết sao?”
Chu Dịch An khó hiểu cúi đầu nhìn, lúc tầm mắt dừng lại ở cái tên kia, đầu hắn như muốn nổ tung. Giấy trắng mực đen, phía dưới tiêu đề luận văn là tên tác giả, ba chữ đậm nét — Vương Ân Thành!
Chu Dịch An trong lòng run lên, thiếu chút nữa làm rớt xấp giấy trong tay, khi ngẩng đầu lên đột nhiên cảm thấy bên tai có tiếng gió sạt qua, một đấm đầu tiên của nam sinh nện vào má phải của Chu Dịch An, tiếp đó hung hăng đá một cước vào bụng Chu Dịch An.
Nam sinh mặt lạnh không chút thương xót, xuống tay chẳng lưu tình chút nào, một đấm một đạp đã khiến Chu Dịch An té ngồi trên mặt đất.
Xấp giấy trong tay Chu Dịch An rơi trên mặt đất, nam sinh nhặt lên phủi bụi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Dịch An té trên mặt đất, cũng không định đánh thêm nữa.
“Chu Dịch An, ngươi mang theo kinh phí hạng mục cút đi sớm một chút! Cách anh ấy thật xa, bằng không cứ để ta gặp được là ngươi bị ăn đòn đấy!” Nam sinh nói xong liền quay đầu rời đi.
. : .
Vũ Vũ :
*Nhìn Chu Dịch An ngồi bệt trên đất* Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ. . .