Ngày hôm sau, đoàn người rốt cuộc đến An Viễn Huyền.
Đêm hôm qua họ nghỉ ngơi tại một trấn nhỏ, trụ lại khách điếm một đêm, sáng sớm hôm nay liền xuất phát, chỉ mất nửa canh giờ là tới nơi
(1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ, nửa canh giờ = 1 tiếng đồng hồ), nông dân An Viễn Huyền có thói quen thức khuya dậy sớm, trời còn chưa sáng cũng đã có thể nhìn thấy thân ảnh họ.
Xét về địa lý An Viễn Huyền không quá hẻo lánh, ngẫu nhiên sẽ gặp một vài thương đội đi qua, nhưng dù sao đó cũng chỉ là đoàn xe thương nhân, hiển nhiên sẽ không quá mức xa hoa, bởi vậy khi đoàn xe Phó Vương phủ dừng lại một hồi, thẳng đến khi xe ngựa đi khuất sau ngã tư đường, họ mới thu hồi tầm mắt, vừa bàn tán vừa canh tác.
Xe rất nhanh dừng lại trước đại môn An gia.
Người gác cổng bộ dáng chán nản nhất thời giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào xe ngựa, hắn chưa từng thấy qua xe ngựa xa hoa như vậy, hơn nữa An gia cũng không có xe ngựa tốt như vậy, vì vậy hắn không ngờ An Đại thiếu gia trở lại, thẳng đến khi An Tử Nhiên được Phó Vô Thiên đỡ xuống xe, cằm cũng đã rụng đầy đất.
“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại.”
Người gác cổng chân tay luống cuống nhìn An Tử Nhiên đi tới trước mặt hắn.
An Tử Nhiên hỏi:”Khoảng thời gian ta không ở trong phủ, có phát sinh đại sự gì không?”
Người gác cổng theo bản năng lắc lắc đầu, khi nhận ra thì vội gật đầu:”Thời điểm ngài không có mặt, Đại lão gia cùng phu nhân có tới một lần, họ tại An gia nháo loạn một hồi, bất quá ngài không ở, Tam phòng di nương không làm chủ được, đành để họ nháo xong rồi đi.”
An Tử Nhiên gật gật đầu bước vào, cũng không hỏi đám người An Thường Đức tới làm gì.
Người gác cổng nhìn nam nhân đi sau Đại thiếu gia, há miệng tựa hồ muốn nói điều gì, hắn tuy chỉ là hạ nhân, nhưng cũng nhìn ra được, nam nhân này khí độ bất phàm, thân phận tuyệt đối không tầm thường, không thể tưởng tượng được Đại thiếu gia chỉ ra ngoài một chuyến, thế nhưng khi về lại dẫn theo một nam nhân như vậy.
Chuyện An Tử Nhiên mang theo đệ đệ cùng muội muội rời khỏi An Viễn Huyền để làm gì, mấy người Vương Tình Lam không đoán được, bởi vì không ai ngờ được lão thái gia sẽ cất giấu một chuyện lớn như vậy, hơn nữa hắn cũng không để người truyền ra ngoài, cho nên người biết chuyện không nhiều lắm.
Thẳng đến khi An Thường Đức tới cửa.
An Thường Đức từ chỗ Tri Huyện biết An Tử Nhiên đến Quân Tử thành tìm người, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, Giang Tri Phủ sau đó liền biết chuyện, bởi vì vô pháp xác định thân phận của kẻ thần bí kia, cho nên không dám mạo muội đánh chủ ý lên An gia, kế hoạch tạm thời mắc cạn; vì vậy, hắn vẫn luôn thực khó chịu.
Nếu An Tử Nhiên thật sự tìm được một chỗ dựa lớn ở Quân Tử thành, khi trở về khả năng sẽ thu thập hắn đầu tiên.
Tuy cảm thấy hắn dù gì cũng là Đại bá của An Tử Nhiên, thằng nhóc kia sẽ không dám xuống tay với hắn, nhưng vạn nhất An Tử Nhiên ác độc xuống tay thì sao?
Vì vậy mới có chuyện vài ngày trước hắn chạy tới An gia, chính là muốn từ mấy người Vương Tình Lam lấy chút tin tức phong phanh, ai ngờ mấy nữ nhân này cái gì cũng không biết, làm hắn chẳng dò hỏi được điều gì có ích.
Đối với tin tức này, mấy người Vương Tình Lam vô cùng khϊếp sợ.
Lúc trước An Tử Nhiên rời khỏi chỉ nói là đi thăm người thân, trên thực tế An gia không có nhiều thân thích, nên các nàng đoán chuyện này có khả năng liên quan đến Đại bá.
An Thường Đức đã từng lợi dụng nông dân phiền toái An gia, chuyện này không phải bí mật gì, tất cả là vì sau này có người thừa nhận là do An Thường Đức làm cho họ nháo sự, mục đích là vì gia sản An gia, người kia đúng là một trong những loạn dân, hắn là thủ lĩnh, nhiều người vẫn còn nhớ kĩ hắn, lời vừa nói ra mọi người tin tưởng không ít.
Từ đó, An Thường Đức thành kẻ tiểu nhân bị dân chúng khinh bỉ.
Mỗi lần đi trên đường đều bị mọi người chỉ trỏ, mặc dù có danh phận tú tài, nhưng thân đệ đệ mất chưa được mấy tháng đã muốn nhòm ngó gia sản chất tử, còn chưa nói việc tìm người khó dễ An gia, người như vậy dù có công danh trong người thì vẫn bị vạn nhân phỉ nhổ.
An Thường Đức lại là loại để ý mặt mũi, hắn không chịu được những ánh mắt khinh bỉ này, nên đi tìm Tri Huyện, muốn Tri Huyện đem những nông dân bàn tán bậy bạ sau lưng hắn bắt hết lại, kết quả bị Tri Huyện cười nhạo một phen.
Uổng cho hắn là người đọc sách, chỉ đạo lý ấy cũng không hiểu, người nói bậy sau lưng hắn không ít, nếu đem tất cả bắt lại, ở Đại Á cũng không tìm được nhà tù nào lớn đến vậy, chỉ riêng cơm tù cũng đủ làm Đại Á suy sụp, loại hành vi thế này cũng chỉ có mấy kẻ não tàn mới nghĩ ra được.
Mặc kệ An Thường Đức gây sức ép thế nào, thanh danh của hắn đã triệt để thối hoắc.
Nhưng hắn còn một thê tử xuất thân dòng dõi thư hương, ba người Vương Tình Lam đều biết.
An gia là thương gia, sau khi An Thường Phú chết, nhân mạch xây dựng trước kia đứt đoạn, còn lại cũng chỉ có một cái Tri Phủ, cho nên các nàng vẫn cho rằng An Tử Nhiên là để tránh phiền toái nên mới rời đi, không ngờ lại là vì hôn ước mà lão thái gia giấu giếm.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại là An Vu Chi, nữ nhi chúng ta có điểm nào kém con bé đó?” Phương Quân Bình tức giận liền đem đồ trang điểm trên bàn đập vỡ, âm thanh ’bùm bùm’ vang lên, lực đạo rất lớn, một ít trang sực liền bị hấp rơi xuống góc phòng.
(Dựa vào con bà chỉ là do mấy bà thϊếp não tàn sinh ra, được mỗi cái mặt cũng tưởng mình là thần à, không biết mình là ai.)Vừa nghe đối phương là quý nhân ở Quân Tử thành, nàng lập tức như An Tử Nhiên đoán cực kì không phục, nữ nhi nàng đã mười tám tuổi mà còn chưa gả ra ngoài
(ai dám rước), dựa vào đâu mà đến lượt An Vu Chi
(sự thật là cũng chẳng đến lượt An Vu Chi đâu), nữ nhi Lưu Mai Hương thì thế nào
( người ta là con chính thê a), còn không phải đoản mệnh quỷ sao
(cũng không thảm bằng bà sau này đâu).
An Xảo Nga đứng một bên không nói gì, nhưng sắc mặt lại âm trầm.
Tại một căn phòng khác, Tam phòng Trịnh Bích lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Trịnh Bích mồm miệng độc địa, nàng không như Phương Quân Bình tức giận là lại đập phá đồ đạc, từ sau khi An Tử Nhiên tiếp quản An gia, chi tiêu cảu các nàng đã bị cắt giảm một nửa, phá hủy đồ vật trong phòng là phải bỏ tiền túi ra bù.
“Nương, người cứ chờ xem, nữ nhi tương lại sẽ gả cho một người còn quyền quý hơn cả Giang Tri Phủ, đến lúc đó để xem hắn còn như thế nào dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo, liền tính hắn là đại địa chủ An Viễn Huyền, cũng phải cấp nữ nhi quỳ gối.”
(hoang tưởng sức mạnh là đây)An Khả Tâm tối chán ghét chính là An Tử Nhiên, hai người sinh ra chỉ kém nhau ba ngày, nàng từ nhỏ liền chán ghét hắn cướp đi sự chú ý của phụ thân, nàng luôn cho rằng, phụ thân không chú ý đến mình là bởi có sự tồn tại của An Tử Nhiên. Trịnh Bích lập tức nắm tay nàng:”Nữ nhi, ngươi nhất định phải thay nương trút cơn uất ức này.”
“Nương người yên tâm đi, nữ nhi sẽ không để người phải thất vọng.” An Khả Tâm kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, nàng phi thường tự tin vào bản thân.
Về phần Vương Tình Lam, dưới gối vô tự nên nàng không phản ứng kịch liệt như Nhị phòng cùng Tam phòng, nàng chỉ biết tương lai bản thân là phải dựa hoàn toàn vào An Tử Nhiên, trong đầu tràn đầy mưu tính, bởi vậy khi nghe nói An Tử Nhiên trở về, nàng là người đầu tiên ra nghênh đón.
Đứng ở cử đại sảnh, từ phía xa xa liền nhìn thấy An Tử Nhiên sóng vai cùng Phó Vô Thiên, một đám người nhất thời ngây ngẩn.