Ở thành Đông, đa số nhà cửa chiếm nhiều diện tích nhất, số người ở một xóm không dưới hai, ba trăm người, nơi đây cũng chính là nơi ở của tổ tiên Trương thị ở Trường An.
Nhìn xuống giữa sân của ngôi nhà lớn nhất có thể thấy được một cái đình đỏ và tháp trắng, xây bằng ngọc thạch, đài cao, lầu gác, ao nước, hòn non bộ, tất cả đều vô cùng tráng lệ, lúc này ở một gian phòng dưới hành lang có hai tỳ nữ đang chậm rãi đi tới.
Cửa bị đẩy ra, có hai tỳ nữ dáng người xinh đẹp cầm lấy khăn mặt và bưng chậu đồng trên tay đi qua bức rèm che tiến vào bên trong phòng, quỳ rạp xuống bên giường.
Dương Tĩnh Xương đang ngồi cạnh giường đã thu bàn tay xem bệnh về, rửa tay trong chậu đồng, rồi đưa tỳ nữ lau khô.
“Ông đó, cho dù vì lý do gì đi nữa cũng không thể dùng Chung nhũ thạch (1) được nữa.” Ông quay đầu nói với người đang nằm trên giường.
Trên giường là một ông lão xấp xỉ tuổi với Dương Tĩnh Xương, sắc mặt tiều tụy, hai mắt không còn sức sống, nghe vậy muốn đứng dậy nhưng giống như không còn chút sức sực nào.
Hai nô tỳ xinh đẹp đứng kế bên vội vàng đến đỡ.
“Lão Dương à, tôi không thể nào bỏ cái đó được đâu.” Ông lão vừa nói vừa ho.
Dương Tĩnh Xương lắc đầu.
“Dùng tiếp nó sẽ rất có hại cho sức khỏe.” Ông nói.
Trương lão cười khổ một tiếng, đưa tay đấm eo, chân.
“Cũng đâu còn cách nào khác, bệnh này càng lúc càng nghiêm trọng rồi.” Ông nói: “Đi đường còn đi không được, đơn thuốc nào cũng dùng thử qua hết rồi nhưng chỉ có loại Chung nhũ thạch này là có hiệu quả thôi.”
Khi Dương Tĩnh Xương nghe đến câu đơn thuốc nào cũng đã dùng qua, lông mày ông khẽ động.
“Ngược lại có một cái...” Ông đang nói được vài từ bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt do dự.
Trương lão gia đang chờ nghe hết câu, thấy thế liền không hiểu.
“Cái gì?” Ông hỏi.
Dương Tĩnh Xương đứng dậy, bước đi thong thả hai bước.
“Thật ra có một đơn thuốc có thể trị được bệnh này, chỉ là, lúc trước tôi chưa bao giờ dùng qua.” Ông nói.
“Đơn thuốc kia không dùng được sao?” Trương lão gia hỏi.
Dương Tĩnh Xương nghĩ đến động tác của Tiết Thanh mà ông vừa mới thấy trên đường, vuốt râu một lát.
“Đã có người dùng qua rồi.” Ông nói xong, liền quay đầu đưa ra quyết định: “Hay ông cũng thử một lần đi.”
Thứ nhất, Trương lão thái gia rất tin tưởng vào khả năng khám bệnh của Dương Tĩnh Xương, thứ hai, khi rơi vào đường cùng rồi thì cái gì người ta cũng dám thử, chỉ cần có thể khỏe lại, cho dù là thuốc gì đi nữa ông cũng dám uống, cái loại Chung nhũ thạch vừa đắt vừa độc kia mà ông còn dám ăn đấy thôi, cho nên ngay lúc ấy ông liền mời Dương Tĩnh Xương viết ra đơn thuốc.
Nhưng Dương Tĩnh Xương lại không ngồi xuống viết.
“Đơn thuốc này tôi không viết được.” Ông nói: “Cái này phải nhờ một người khác, đợi tôi đi mời đã.”
Ông vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một giọng nam trong trẻo.
“Không biết là vị danh y nào mà phải cần Dương lão tiên sinh tốn công đi mời mới được?”
Theo sau tiếng nói chuyện, có hai người đang đi tới, các nô tỳ xinh đẹp trong phòng vội vàng đua nhau thi lễ, một chuỗi âm thanh dịu dàng ngọt ngào vang lên:
“Thỉnh an Liên Đường thiếu gia.”
“Thỉnh an Song Đồng thiếu gia.”
Đây là hai chàng trai khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một người mặc áo xanh, cài cây trâm màu xanh trúc, người còn lại thì mặc áo bào màu đỏ, đội mũ vàng. Một người thì nhã nhặn lịch sự, một người thì hoa lệ cầu kì, đây chính là hai người nhỏ tuổi nhất trong số các thế hệ đời sau của Trương thị ở Trường An.
Dương Tĩnh Xương mỉm cười nhìn bọn họ, hai người cũng đang thi lễ với Dương Tĩnh Xương.
“Nếu là vì cứu gia gia hay là để cháu tự mình đi mời đi.” Trương Liên Đường nói.
“Chẳng lẽ không phải là người ở địa phương chúng ta sao?” Trương Song Đồng tò mò hỏi.
Dương Tĩnh Xương chỉ cười.
“Không cần đâu, không sao đâu mà, tôi đi một mình được rồi, còn muốn hỏi gì nữa không?” Ông vừa nói vừa gọi tiểu đồng: “Lão phu đi một chút sẽ về.”
Vừa dứt lời, không chờ bọn họ nói tiếp ông đã đi ra ngoài.
“Dương đại phu này thiệt là, còn chưa trả lời ta đã lo chạy ra ngoài rồi.” Trương Song Đồng cười ha ha nói.
Trương Liên Đường chỉ cười nhẹ, dường như trong đó đã có vài phần hiểu rõ nguyên do.
“Không trả lời cũng chính là đã trả lời.” Hắn nói: “Chắc chắn là người ở địa phương này rồi, chứ nếu không phải thì tại sao ông ấy vừa nói tự mình đi đã đi ngay luôn rồi.”
Trương Song Đồng “À” lên một tiếng.
“Mà cái ông thầy thuốc này cũng thật kì, có cái gì thì nói hết luôn đi còn bày đặt che giấu làm cái gì không biết nữa, hay là có người nào đó mà ổng không muốn bị phát hiện?” Cậu cao giọng nói, rồi lại ha ha cười một tiếng: “Hay là ổng muốn kim ốc tàng kiều (2)?”
Bên này, Trương Liên Đường nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý tới cậu, còn ở bên kia Trương lão thái gia đã quay sang trừng mắt nhìn cậu.
“Lại nói năng bậy bạ.” Ông quát, cho dù hơi thở vẫn còn rất yếu nhưng giọng nói cũng còn rất nghiêm khắc.
Chàng trai tên Song Đồng chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười hì hì một tiếng, xin lỗi một cách khoa trương.
“Cháu biết sai rồi ạ.” Cậu ta nói.
Trương lão thái gia trừng mắt liếc cậu ta một cái, để tỳ nữ dìu về giường nằm nghỉ.
“Ông cũng không còn sức để quản chế cháu nữa.” Ông nói, mang theo vài phần buông xuôi tất cả: “Bản thân cháu không chịu cố gắng học hành, chẳng lẽ cứ muốn ỷ lại vào mấy ông hắn để sống qua ngày sao? Cho dù gia đình có nhiều tiền nhiều bạc đi nữa cũng phải phá sản mất thôi, các cháu muốn làm gì thì làm đi.”
Nghe ông chán nản nói, vẻ mặt Trương Liên Đường liền nghiêm túc nhận sai, Trương Song Đồng cũng vội vàng thu hồi nét mặt vui cười liên tục nhận sai lầm, cũng hứa sẽ cố gắng học cho giỏi, lại đọc lên hai bài thơ mới, Trương lão thái gia mới bớt giận, hai người cũng không dám ở lâu liền xin phép ra ngoài.
“Chỉ là ăn quá nhiều Chung nhũ thôi? Tại sao ông nội lại suy sụp tinh thần như vậy chứ?” Trương Song Đồng lo lắng thấp giọng nói.
Trương Liên Đường nhăn mày lại, một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt hiện rõ ra.
Hoi thở của gia gia đang suy yếu dần rồi, còn kéo dài nữa sẽ không tốt đâu, chỉ sợ gia gia không chịu nổi nữa.” Hắn thấp giọng nói.
Trương Song Đồng “Ôi” một tiếng.
Chỉ mong đơn thuốc mà Dương đại phu cất giấu có công hiệu.” Cậu nói, mang theo vài tia hi vọng.
Ngược lại, Trương Liên Đường không có chút hi vọng nào.
“Chỉ mong là được như vậy đi.” Hắn nói.
Nếu quả thật có đơn thuốc thần kì như vậy, thì làm sao đến bây giờ ông ấy mới nhớ ra được.
……………..
“Ông muốn lấy đơn thuốc này của cháu ạ?”
Tiết Thanh nghe được mục đích của Dương Tĩnh Xương đến đây, vừa bất ngờ cũng vừa hiểu rõ, hèn gì ông vừa bước vào cửa liền kiếm cớ đuổi Tiết mẫu ra ngoài.
Nghĩ tới đây nàng bật cười.
“Dương đại phu là sợ cháu không đưa nó cho ông sao?”
Dương Tĩnh Xương nhìn nàng nhưng không cười.
“Tiết thiếu gia, ta là sợ cháu phải cố gắng giải thích nguồn gốc toa thuốc kia với mẫu thân cháu mà thôi.” Ông nói.
Tiết Thanh nói đây là đơn thuốc mà cha cậu đã dùng qua, nhưng thứ nhất, trước đó cậu đã nói mình bị mất trí nhớ, thứ hai, nếu như cha cậu thật sự đã uống qua loại thuốc viên có hiệu quả tốt như vậy thì Tiết mẫu chắc chắn phải là người hiểu rõ nhất chứ.
Mà vừa nãy đã chứng minh một điều, đó là mẫu thân Tiết Thanh còn chưa biết rằng đơn thuốc cậu uống không phải là do Dương Tĩnh Xương ông để lại.
Mặc dù Tiết Thanh bị ông vạch trần nhưng lại không hốt hoảng, chỉ cười nhẹ.
Nàng biết lời nói thiếu suy nghĩ lúc đó sẽ có rất nhiều chỗ hở nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không cần phải để ý quá mức.
“Đơn thuốc đó là do cháu tự mình có được, nếu như nói với mẫu thân việc đó, dù sao tuổi cháu cũng còn nhỏ nên thà nói là đơn thuốc của Dương lão đại phu đức cao vọng trọng thì sẽ khiến người khác tin tưởng hơn.” Nàng nói.
“Tiết thiếu gia là lấy được nó ở đâu?” Dương Tĩnh Xương hỏi.
Hỏi lời này không thích hợp, có lẽ không tiện trả lời, nếu cậu ta không đáp cũng có thể hiểu được, dù sao cũng liên quan đến đơn thuốc gia truyền mà.
Nhưng Tiết Thanh không chút do dự trả lời.
“Trong mơ.” Nàng nhanh nhẹn trả lời.
Dương Tĩnh Xương im lặng một chút, trả lời kiểu này cũng giống như không trả lời rồi.
“Đơn thuốc kia có thể cho ta mượn dùng một chút không.” Ông cũng không hỏi nữa, nói.
Tiết Thanh cũng không quan tâm Dương Tĩnh Xương có tin hay không, đơn thuốc từ đâu mà có cũng không quan trọng, quan trọng là đơn thuốc này có hiệu quả hay không và bản thân nàng đã chứng minh điều đó rồi.
“Cháu không hiểu y học mấy.” Nàng do dự một lát mới nói: “Cháu chỉ là kê thuốc theo bệnh của cháu nên những bệnh nhân khác thì...”
“Ta là thầy thuốc nên việc này ta rất rõ.” Dương Tĩnh Xương nói tiếp câu nói còn dang dở của nàng:
“Tình trạng bệnh của cháu và tình trạng bệnh của những người khác, ta hiểu rất rõ, có nên dùng thuốc đó hay không cứ để ta quyết định là được rồi.”
Tiết Thanh cười.
“Ý cháu muốn nói là nếu chữa khỏi thì nhớ chia tiền cho cháu, còn nếu trị không được cũng không liên quan gì đến cháu cả.” Nàng nói đùa.
“Việc đó là chắc chắn rồi.” Dương Tĩnh Xương dứt khoát nói, sau đó liền lấy ra một thỏi bạc:
“Đây là tiền đặt cọc.”
Tiết Thanh nhìn thỏi bạc đang đưa đến trước mặt mình, vẻ mặt có chút cảm động.
Cứu người luôn luôn là một nghề nghiệp rất rốt, chỉ tiếc là nàng lại không học ngành này.
Nàng cũng chỉ là người được cứu mà thôi.
***
(1) Chung nhũ thạch: Loại thuốc có nguồn gốc từ quặng carbonat trong hang động.
(2) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, nơi ở dành riêng cho người đẹp.